Liệp quốc
Chương 68 : Kekelan
Hạ Á điên cuồng chạy về phía bắc, chạy một mạch cũng không biết đã bao nhiêu xa, mãi tới lúc truy binh ở phía sau dần dần mất bóng, cuối cùng ngay cả âm thanh quát tháo cũng không còn nghe thấy, trong lòng hắn mới trấn an một ít.
May là ma lực bên trong nhẫn vẫn còn chưa hết, đã vứt bỏ truy binh ở phía sau, Hạ Á liền tiết kiệm không sử dụng tiếp ma lực trong nhẫn, đem nó tháo ra cẩn thận cất vào trong ngực, thứ tốt như thế này phải biết tùy thời mà sử dụng.
Vừa dừng lại, Hạ Á tìm một cái hố trũng thả người nằm vào trong đó, giương rộng hai tay hai chân, há miệng lè lưỡi thở hồng hộc, mới vừa rồi mặc dù hắn có phong hệ ma pháp phụ trợ, thế nhưng Hạ Á lại dùng hết sức lực trời sinh mà chạy cho lẹ, bằng không truy binh đuổi kịp thì chỉ có nước bị phanh thây a. . . Lúc này dừng lại, liền cảm giác trong phổi dường như đang bốc cháy, thở hổn hển như thể khí quản sắp nổ tung.
Nằm ở trong hố đất, Hạ Á mệt tới mức tứ chi không thể cử động, trạng thái này kéo dài khoảng chừng một bửa cơm thời gian, mới miễn cưỡng đứng lên.
Lại một lần nữa hắn trải qua cảm giác sát khí màu đỏ tươi kia, lúc ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn thân hắn, cũng giống như lần trước, vết thương toàn thân của Hạ Á liền biến mất, rất nhiều công kích của địch nhân tạo thành thương tổn trên người hắn, trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ này bao trùm liền lành hẳn, ngay cả vết thương bị chém trên vai, áo giáp bị chém thủng, đấu khí nổ tung, làm máu thịt ở chổ đó bầy nhầy một đống, xương cốt cũng bị chém gãy, thế nhưng hiện tại sờ lại xem thử, thì miệng vết thương rất nhanh đã kép lại, chỉ là da thịt chổ đó có chút ửng đỏ mà thôi.
Hạ Á ôm đầu suy nghĩ một chút.
( mẹ nó, cái này quả thực là một cái tuyệt chiêu a. Trong nháy mắt đã làm lành vết thương, còn có thể phát ra sát chiêu xuyên thấu toàn bộ phòng ngự. . . Nếu như ta có thể liên tục vận dụng tuyệt chiêu này, chẳng phải là vô địch sao? )
Hạ Á đem khối tinh thạch nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ thấy hình dáng bên ngoài của nó đã khôi phục lại màu xám như trước, chỉ là, dường như có chút khác xưa. . .
Để ngay trước mắt mà nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy. Tầng ngoài của tinh thạch vẫn như cũ là màu xám, thế nhưng nhìn kỹ lại, trên bền mặt của tinh thạch xuất hiện một số ít tia rất nhỏ màu đỏ, tia màu đỏ kia so với sợi tóc còn mỏng hơn, phân bố thưa thớt ở bên mặt tinh thạch, số lượng cũng không nhiều. . . Thật giống như. . .
Thật giống như tơ máu trong mắt của những người thời gian dài không ngủ, chỉ là số lượng ít hơn rất nhiều, mà thể tích cũng bé hơn tơ máu một chút, nếu không để gần mắt mà quan sát, căn bản là nhìn không ra.
Hắn nhớ rất kỹ hình dáng trước đây của viên đá này, không hề có loại biến hóa kỳ lạ như thế. Chẳng lẽ bởi vì mình vô tình hai lần kích hoạt ánh sáng màu đỏ kỳ lạ kia, đã cải biến viên đá này?
Như thế nếu như mình sử dụng nhiều lần, viên đá này có hay không hoàn toàn biến thành màu đỏ?
Sử dụng nhiều lần. . .
Hạ Á nhịn không được nở một nụ cười khổ.
Ánh sáng màu đỏ đã hai lần cứu hắn, thế nhưng hắn lại không biết cách chân chính sử dụng thứ này, mặt khác sát chiêu tuy rằng lợi hại, thế nhưng. . . Cũng không phải là tự hắn có thể đơn giản vận dụng ra.
Hình như là mỗi lần hắn bị đánh cho gần chết, mình đầy thương tích, sống chết chỉ cách có một sợi tơ, mới có thể dẫn phát ra ánh sáng màu đỏ.
Thế. . . Cách thức này quả là quá nguy hiểm!
Nếu như lần sau gặp phải tình huống nguy hiểm tương tự, mà viên đá lại không chịu phát ra ánh sáng màu đỏ để hắn xài tuyệt chiêu, như vậy chẳng phải là chết oan sao?
Nghỉ ngơi mội hồi, Hạ Á khôi phục được một ít thể lục, tuy rằng chân tay còn có chút bủn rủn, thế nhưng dù sao thể chất của hắn cũng không giống người thường, chỉ chốc lát trong, thể lực đã có thể hồi phục lại hai ba phần, đứng lên nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, định rõ được phương hướng, liền quyết định đi tiếp về phía bắc.
Tuy rằng nếu hướng về phía nam thì có thể gặp được trung đoàn do Adelike tướng quân thống lĩnh, đó mới là nơi an toàn nhất -- thế nhưng phía nam lại có tuần lộc kỵ binh truy sát, muốn đi về phía nam để hội hợp với đoàn người, trước tiên phải vượt qua đám quân lính của Odin. Cũng không hy vọng ánh sáng màu đỏ có thể cứu hắn một lần nữa, chỉ có thể đi về hướng bắc . . . Đuổi theo đám người Kevin.
Ân, cái tên Kevin đầu bóng lưởng, bọn họ hiện tại chắc đã cùng người của trung đoàn 3 hội hợp. . .
※※※
Ngay lúc Hạ Á lên đường tiến về phía bắc, tại khu vực bắc bộ của bình nguyên Aerbakete, Kevin đúng là đã cùng người của trung đoàn 3 hội hợp.
Kevin mang theo ba trăm kỵ binh dưới sự yểm trợ của Hạ Á, thoát ly ra khỏi chiến trường tiếp tục chạy về hướng bắc, trên đường cũng gặp phải một lần truy cản, vẫn như trước chính là một đội tuần lộc kỵ binh, đương lúc mạnh mẽ đột phá chạy xuyên qua, ba trăm kỵ binh cũng chỉ còn trên dưới hai trăm.
Liên tục chạy nhanh tới giữa trưa, Kevin rốt cục cũng nhìn thấy hán tử tóc trắng Batele thống lĩnh trung đoàn 3.
Trung đoàn 3 trực thuộc binh đoàn 13 là một chi quân đội kỵ binh hạng nhẹ, đương lúc Kevin chạy tới, trung đoàn 3 đang bị vây trong tình trạng gian nan.
Nơi này là một mảnh đất có địa hình đặc thù, hai bên là vách đá, phía trên vách là rừng cây rậm rạp, tuy rằng vách đá không cao, chỉ khoảng chừng bốn năm thước, thế nhưng lại cực kỳ không thích hợp cho kỵ binh chiến đấu, mà khoảng cách giữa hai vách đá, là một bải đất bằng rộng khoảng hai ba trăm thước--một cái địa hình bằng phẳng như thế bị xem như là khá chật hẹp, người Odin chỉ cần dùng một chút bộ binh dàn thành đội hình dày lớp lớp ở trong địa thế chật hẹp, thì cũng đủ để cho kỵ binh không cách nào tiến về phía trước.
Dù sao, trung đoàn 3 cũng không phải là bộ binh hạng nặng, chính diện mạnh mẽ xung kích địch nhân đang dàn thành đội hình phòng ngự cũng không phải là sở trường chiến đấu của họ.
Lúc Kevin chạy tới, trung đoàn 3 đang lâm vào trong khổ chiến, trung đoàn trưởng Batele đã đem toàn bộ binh sĩ rút lui vào một góc cao của vách núi, lợi dụng con đường mòn chật hẹp mà khổ sở phòng ngự chờ viện binh.
Bọn họ ở nơi này khổ chiến một đêm, trung đoàn 3 bị tổn thất không nhẹ, biên chế hai nghìn người hiện tại chỉ còn hơn một nghìn ba trăm kỵ binh, mà hơn phân nửa là đã bị thương.
Batele hầu như hối hận đến xanh cả ruột. Hắn nguyên bản lãnh nhiệm vụ tiên phong, tiến hành càng quét dọn đường, tạo thành một tuyết đường sạch sẽ cho quân đội phía sau.
Thế nhưng vào tối hôm qua, hắn gặp được một đội quân nhỏ tuần lộc kỵ binh, cùng đối phương giao chiến một hồi, người Odin bỏ lại hơn một trăm thi thể rút lui về phía sau, Batele nóng lòng muốn lập thành tích liền nhanh chóng đuổi theo. Trời đã tối, tầm mắt cũng không tốt, hắn bị người Odin dụ vào địa hình nguy hiểm này, chờ tới lúc hắn phát hiện ra, thì không còn cách rời khỏi nơi này.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, chủ ý của người Odin chính là, muốn một lần ăn sạch cả trung đoàn 3 lãnh nhiệm vụ tiên phong này.
Địa hình chật hẹp kỵ binh không thể xông ra ngoài, Batele lập tức làm ra một quyết định, lui lại phòng thủ ở bên một vách đá, mà tới lúc trời hừng đông, hắn rốt cục cũng xác định được, đang vây khốn hắn chính là cả một binh đoàn của Odin, khoảng chừng trên dưới hai vạn người, đem cái khu vực này bao vây chặt tới mức kiến chui cũng không lọt, Batele nỗ lực dẫn người đột phá vòng vây, hai lần đột phá vòng vây, kỵ binh từ trên dốc lao xuống, mượn lực của quán tính, càng thẳng xuống người Odin bên dưới, từng bước từng bước bức bách người Odin phải lui về, thế nhưng dù sao người Odin tập chung rất nhiều quân lực, tại địa hình chật hẹp này, chỉ cần tạo thành lớp lớp phòng ngự bằng bộ binh, thì căn bản là hơn một nghìn kỵ binh của Batele không có cách nào xuyên thấu hàng phòng ngự của đối phương-- giống như một con dao nhỏ rỉ sét, không cách nào đâm thủng một miếng thịt quá dày.
Hai lần đột phá vòng vây, đám kỵ binh của binh đoàn 13 tuy rằng không thể nói là không dũng cảm, thế nhưng tả xung hữu đột một hồi, cuối cùng cũng bị ép lui trở về vách đá-- nếu như tiếp tục lui tiếp về phía sau, chỉ sợ sườn dốc cũng không thể giữ, trực tiếp bị vây kín trong chiến trường !
Khi Kevin mang binh tới, nhìn thấy bên dưới sườn dốc là trận địa rậm rạp của người Odin, số lượng đủ để da đầu tê dại. Hắn chỉ có hai trăm kỵ binh, nếu muốn đột phá để cứu viện quả thực là rất khó khắn, hai trăm người chạy vào trận địa của hai vạn người, chỉ sợ chưa tới một hồi thì đã bị tiêu diệt sạch.
Thế nhưng sau đó Kevin phát hiện một hiện tượng kỳ quái-- hai trăm kỵ binh của hắn vừa tiến vào khu vực này liền bị phát hiện, Batele đang ở trên dốc phát hiện có quân chi viện, liền tập trung toàn bộ lực lượng một lần nữa đột phá vòng vây, hơn một nghìn thủ hạ thề chết để đột kích, cư nhiên chém giết một mạch chạy xuống phía dưới sườn dốc, trong vòng vây của người Odin tạo ra một con đường máu!
Tại phía dưới dốc ở nơi địa hình chật hẹp, đầy đất là tử thi, người Odin giống như là thủy triều tràn lên, thế nhưng gặp phải kỵ binh của Batele đang điên cuồng liều mạng càng xuống, người Odin liền giống như thủy triều rút xuống.
Dưới tình huống như thế, Kevin không có lựa chọn, chỉ có thể cắn răng mà xông lên tiếp ứng, dọc đường tiến quân xuyên qua trận địa của người Odin, tuy rằng chém giết được rất nhiều quân địch, thế nhưng trong lòng Kevin lại phát sinh một chút nghi hoặc. . .
Cường độ kháng cự của đám người Odin, hình như không mạnh như ta suy đoán !
Cần phải nhanh chóng hội hai đội quân ở trên chiến trường, sau đó nỗ lực phá vòng vây hướng về phương nam, cùng với binh đoàn hội hợp.
Nghìn vạn người kêu gào giết chốc rung động cả trời đất, lại ở trong một vùng đất trũng bằng phẳng chật hẹp như nêm cối, vừa lúc hai đội quân kỵ binh hội nhau cùng một chổ, từ xa xa ở trên một vách đá, bỗng nhiên truyền tới một trận âm thanh nặng nề của còi sừng trâu!
Tiếng còi hồn hậu và trang nghiêm, nguyên bản các Odin chiến sĩ còn đây dây dưa ở xung quanh, nhất thời giống như thủy triều rút lui về phía sau, rất nhanh thoát ly khỏi phạm vi của đám kỵ binh.
"Bọn họ thả chúng ta đi ?" Kevin trong lòng sinh ra một cổ nghi hoặc.
Lúc này trung đoàn trưởng trung đoàn 3 Batele toàn thân đã đẫm máu, áo giáp có ít nhất là bảy tám chổ bị tổn hại, trên vai còn cấm một cái đầu tiễn, mũ giáp cũng sớm đã rơi mất, hắn cùng Kevin đã hội quân cùng nhau, mắt nhìn đám người Odin ở xung quanh đang thối lui, cái hắn tử tóc trắng này hung hăng vuốt máu tươi trên mặt một chút, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: "Không xong, chúng ta đã bị lừa !"
Bộ binh của người Odin rất nhanh lui về phía sau, thế nhưng rất nhanh từ rừng rậm ở trên vách đá hai bên liền xuất hiện hai đội tuần lộc kỵ binh tràn xuống!
Những tuần lộc kỵ binh này đã sớm ẩn núp nơi này, tại trong rừng cây nghỉ ngơi cả đêm, mắt thấy hai đạo quân tuần lộc kỵ binh từ trên hai vách đá nương theo sườn dốc lao xuống, ánh mắt của Batele hiện lên một tia thảm liệt, khàn giọng quát lớn : "Xông thẳng về hướng nam! Toàn thể hướng về phía nam mà xông ra ! ! Thoát khỏi cái hạp cốc này ! !"
Thế nhưng cũng đã chậm! !
Tuần lộc kỵ binh từ hai bên nương theo sườn dốc trút xuống, rất nhanh đã cuộn lấy kỵ binh của Byzantine, gắt gao cắn mạnh vào phía đuôi đội hình của họ !
Dây dưa! Đây là chiến thuật rất đơn giản của người Odin, gắt gao cắn chặt lấy kỵ binh Byzantine, không cho bọn hắn có cơ hội nghỉ ngơi!
Trải qua lần đột phá vòng vây vừa rồi, đội hình của kỵ binh Byzantine đã hoàn toàn bị loạn, dưới tình huống vừa đánh vừa lui, không có cách nào để cho đội ngũ có thể nghỉ ngơi lấy sức mà tiếp tục xung phong.
Cứ như vậy, hơn một nghìn kỵ binh bị tuần lộc kỵ binh của người Odin đuổi theo đá liên tục vào mông, phía trước lại có từng từng lớp lớp bộ binh cản đường, trên vách đá còn có cung thủ bắn lén. . .
Kevin chưa từng đánh qua trận nào ức chế như thế ! Hắn biết rõ, nếu như là chính diện quyết đấu mà nói, bản thân là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Byzantine đế quốc, chắc chắn có thể đè bẹp đám tuần lộc kỵ binh này!
Thế nhưng. . . Thế nhưng hiện tại là không có cơ hội để chuyển mình! ! !
Thật sự là không có cơ hội để chuyển mình a! !
Kỵ binh muốn tạo ra sát thương hữu hiệu, thì đội hình nhất định phải chỉnh tề, mới có thể càng quét! Hiện tại đội hình rối loạn, lại bị địch nhân bám theo phía sau, gắt gao cắn vào mông của đội hình, ngay cả một cơ hội để thở dốc cũng không có, chỉ cần dừng lại, thì sẽ có rất nhiều bộ binh Odin vây lấy. Mà chạy liên tục, thì sẽ không cách nào vùng thoát khỏi tuần lộc kỵ binh phía sau.
Đám tuần lộc kỵ binh ở phía sau liền giống như làm một thanh đao, gọt đi từng lớp từng lớp đội ngũ kỵ binh Byzantine!
Ở trên vách đá xa xa, một người mặc một cái áo khoác da trâu cực lớn, thân hình cao lớn đang đứng nhìn về phía chiến trường, phía sau của hắn, là một cái ghế làm bằng xương của một loài thú nào đó, phía trên còn phủ một lớp da lông dày.
Người này có thể trạng điển hình của người Odin, vai rộng lớn, vóc người hùng tráng, tràn ngập lực lượng cuồng bạo, trên đầu đội một cái nón nhọn bằng da gấu, một bộ quần áo da lông màu đen, trong tay không có cầm bất kỳ loại vũ khí nào, trái lại chỉ cầm một cây cờ nhỏ.
So với da thô ráp của người Odin bình thường mà nói, da của tên gia hỏa này lại trắng nõn, phảng phất như là bị một loại bệnh gì đó, một đôi con ngươi màu xanh rất hiếm thấy của người Odin, đang gắt gao nhìn về phía đám kỵ binh.
Mà ở phía sau hắn, là hơn mười tên chiến sĩ Odin thân hình cao lớn, vóc dáng mỗi người đều cao hơn hai thước, những Odin chiến sĩ này mặc trên người một bộ quần áo làm bằng da gấu rất dày, chỉ có trước ngực là mang giáp, trong tay cầm chiến phủ, mỗi một chiến sĩ của người Odin đều giống nhau là để tóc dài sau đó buộc thành lọn. Trang bị như thế, chính thị là "cuồng phủ chiến sĩ" tiếng tâm lừng lẫy của người Odin!
Cái tên Odin mang nón da gấu đứng đằng trước lúc này đã thu hồi ánh mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt khinh thường.
"Hừ, đỉnh đỉnh đại danh kỵ binh đoàn Luodeliya, cũng chỉ có nhiêu đó."
Hắn nhàng nhạt cười, bỗng nhiên lập tức vươn cánh tay ra, trên cánh tay của hắn, là một cái vòng sắt màu đen, chợt nghe từ không trung truyền xuống một tiếng kêu của chim ưng, một con liêu ưng cả thân mình đều là màu đen đáp lên tay của hắn.
Tên Odin này vươn tay vuốt nhẹ đầu ưng, lập tức từ cái túi bên hông rút ra một miếng thịt vẫn còn nhễ nhại máu, đưa đến miệng chim ưng.
"Nga. . . Adelike hẳn là đang mang quân tới đây. . . Ha ha."
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên hiện lên một tia tiếu ý, cũng không chờ cho bộ dáng tươi cười của hắn chấm dứt, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Một kỵ binh tuần lộc rất nhanh vọt tới cách hắn khoảng mười thước, liền xoay người nhảy xuống, thất tha thất thểu bổ nhào xuống, quỳ sát trên mặt đất.
"Có chuyện gì?" Tên Odin kia nhíu mày.
Tuần lộc ky binh vóc người cao to khôi ngô, lúc này khuôn mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy: "Kekelan đại nhân tôn kính, em, em của ngài . . ."
Kekelan nhíu mày: "Hắn làm sao?"
"Em của ngài chết trận ! Chết trong tay của một kỵ binh người Byzantine. . . Bọn ta, bọn ta đã nỗ lực truy sát cái tên hung thủ, thế nhưng thế nhưng. . ."
Nói tới đây, cái tên tuần lộc kỵ binh này liền ngậm miệng lại, bởi bì hắn nhìn thấy ánh mắt của Kekelan đang nhìn về phía hắn, ánh mắt của Kekelan sắc bén không gì sánh được, trong nháy mắt bộc phát ra một thứ ánh sáng đầy đáng sợ!
Thân thể của tên tuần lộc kỵ binh không cách nào kiềm chế được liền run lên-- nhớ tới việc một người có thân phận cao quý lại bị chết trận, chỉ sợ. . .
Ngay lúc trong lòng tên kỵ binh này đã sợ hãi tới mức cực điểm, thì trận nổi giận lôi đình trong dự tính của hắn cũng không có giáng xuống.
Kekelan dường như chỉ trầm mặc một chút, lập tức khuôn mặt lộ ra một vẻ tươi cười cổ quái.
"Nga. . . Đứa em thân yêu của ta, hắn chết trận rồi sao? Nga, đúng là một tin thú vị a. Đối với chiến sĩ Odin như chúng ta mà nói, chết trận trên chiến trường, coi như là một việc vinh quang không gì sánh được."
Mấy câu nói này dường như không hề thể hiện một tia tức giận, thậm chí trong giọng nói còn mang theo một mùi vị nhu hòa-- thế nhưng càng làm như vậy, cái vị kỵ binh này rất hiểu tính nết của Kekelan đại nhân, trái lại càng làm cho tên kỵ binh trở nên sợ hãi ! !
Mắt thấy nhãn thần của vị Kekelan này càng ngày càng trở nên ôn hòa, tên kỵ binh này càng nằm sát xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thân thể run run giống như là đang bị sốt rét.
Khóe miệng của Kekelan nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười, tùy ý đưa tay sờ vuốt con liêu ưng, phẩng phất như là tự nói với mình: "Ân, vậy là chết một người con, nói vậy phụ hoàng bệ hạ nhất định sẽ bạo nộ đây. . . Ai, thực sự là một tin tức đầy bi thương a."
Miệng hắn tuy rằng nói như vậy, thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười, làm gì có tới nửa điểm bộ dáng bi thương?
". . . Cũng may, phụ hoàng bệ hạ có hơn hai mươi người con, có chết một hai người, cũng chẳng thấm vào đâu."
Những lời cuối cùng này quả thật là đại nghịch bất đạo, tên kỵ binh chỉ hận lúc này không thể trở thành người điếc, nghe được những lời đại nghịch bất đạo như thế, e rằng Kekelan đại nhân nhất định là sẽ không bỏ qua cho hắn. . .
Cuối cùng, trầm mặc một lát, Kekelan hít sâu vào một hơi, vẻ mặt tươi cười trên mặt liền thu liễm, thay vào đó là một cổ đau buồn thương tiếc.
"Truyện lệnh của ta. . . Kéo cờ màu máu đỏ lên, ta cũng nên vì đứa em của ta mà báo thù. . . Sau đó, viết một phong thư mang về, thông báo cái tin tức xấu đầy bi thương này cho hoàng thất." Dừng một chút, ánh mắt của hắn lại hiện lên một tia dị sắc: "Mặc kệ nói như thế nào, cũng là một đứa em của ta, ta rốt cục cũng phải làm ra một ít động thái mới được. Đây là lần đầu tiên ta dẫn quân, cũng không nên làm ra một số chuyện tai tiếng."
※※※
Kevin cùng Batele rốt cục cũng chạy thoát ra khỏi địa thế vùng trũng này, lúc chạy ra khỏi hạp cốc, trước mặt chính là một giải đất trống, hai người sớm đã bị thương tích đầy người, lăng chùy trong tay của Kevin cũng không biết đã bị cắt cứt từ lúc nào, lúc này trong tay đang cầm một thanh thập tự trường kiếm, mà Batele thì đã nằm sát trên lưng ngựa, cái tên tóc trắng này ngay cả chân tay cũng không thể cử động, lưng của hắn đã bị một tuần lộc kỵ binh Odin nện cho một búa, áo giáp cũng bị chém nứt ra, một búa đó suýt tý là lấy đi tính mạng của hắn.
Vừa lúc chạy ra khỏi hạp cốc, trong lòng Kevin lập tức chấn động, phía trước đã không còn bộ binh Odin ngăn chặn, bằng vào tốc độ của kỵ binh, vượt xa tốc độ của tuần lộc, đủ để tách xa bọn tuần lộc kỵ binh một khoảng, chỉ cần có thể một lần nữa lập lại đội hình, liền sau đó là có thể tổ chức phản công! Như vậy là có thể cấp cho bọn tuần lộc kỵ binh Odin một bài học thế nào là uy lực của kỵ binh Byzantine!
Kỵ binh, luôn luôn là binh chủng mạnh nhất của người Byzantine ! !
Vừa rồi bị bó chân bó tay đánh cho một trận, lúc này Kevin trong lòng rất tức giận đang muốn phát tiết, thế nhưng càng làm cho hắn cuồng nộ chính là, vừa chạy ra khỏi cái hạp cốc này, thì tuần lộc kỵ binh của người Odin ở phía sau cũng đã dừng truy sát, quân tiên phong nhanh chóng thoát ly ra khỏi phía sau đội hình kỵ binh Byzantine, sau đó quay đầu chạy trở vào trong hạp cốc!
( Bọn, bọn hỗn đãn! Người Odin từ lúc nào lại trở nên giảo hoạt như thế? ! )
Cuối cùng cũng dàn thành đội hình, thế nhưng vừa thống kê lại nhân số, Batele cùng Kevin muốn trực tiếp hộc máu!
Trung đoàn 3 cùng viện binh của Kevin, toàn bộ cộng lại, chạy thoát ra ngoài không quá sáu trăm kỵ binh !
Nói cách khác, cái loại chiến thuật cắn mông này của đối phương, nhìn rất giảo hoạt không có đạo lý, thế nhưng lại rất hữu hiệu ! Chiến thuật dây dưa này, làm cho người Byzantine tử thương hơn phân nửa!
Trung đoàn 3, chỉ trong một trận chiến đã bị đánh cho tàn phế ! Sau trận chiến này, đã không cách nào phục hồi lại biên chế của một trung đoàn nhằm phát huy tối đa sức mạnh, chỉ có thể đợi cho kết thúc chiến tranh sau đó trùng kiến.
Batele cảm thấy đứt từng khúc ruột, thân là quan chỉ huy của trung đoàn 3, những kỵ binh này là chính tay hắn đào tạo ra, lúc này đã tổn thất vượt quá bảy phần quân lực, như thế làm sao có thể không bi thống?
Cũng có thể nói, nếu như người Odin có kế hoạch ăn tươi trung đoàn 3, như vậy kế hoạch của họ đã cơ bản hoàn thành. Bởi vì trung đoàn 3 quân số là hai nghìn người, mà lúc này còn sống không vượt quá năm trăm, tổn thất tới bảy phần, mặt khác người sống toàn bộ cũng đã bị thương, những người có thể tiếp tục chiến đấu bất quá cũng chỉ trên dưới ba trăm mà thôi.
Chỉ trong một trận chiến này, trung đoàn 3 tuy rằng không có toàn quân bị diệt, thế nhưng cơ bản đã mất đi sức chiến đấu.
Tên tóc trắng Batele lúc này trên mặt đã không còn vẻ hào phóng, mà dường như đã già đi hơn hai mươi tuổi, nằm ở trên yên ngựa, khóe miệng chảy máu tươi, gắt gao cắn chặt hàm răng.
Kevin trong lòng cũng chảy máu, nhìn đám tàn quân bên cạnh. . .
( không bình thường, phong cách chiến đấu của người Odin so với trước khác xa một trời một vực. Lúc trước người Odin chỉ dùng sức mạnh sự cùng sự dã man làm biểu tượng, bọn họ am hiểu nhất chính là trực diện đối mặt, không hề am hiểu loại dụ địch, bố trí mai phục, vây chặn viện binh, còn có cái loại chiến thuật dây dưa cùng cắn cắn kia nữa ! )
Mà ngoài ra, làm cho Kevin cùng Batele lưu tâm nhất chính là :
Chi quân đội Odin trước mắt, tuy rằng số lượng trên dưới hai vạn, thế nhưng từ tố chất mà nhìn, bọn họ cũng không phải là quân đội tinh nhuệ của Odin đế quốc, mà chỉ là một binh đoàn cấp hai bình thường mà thôi, vô luận là từ trang bị cũng như sức chiến đấu, đều xa xa không bằng tiêu chuẩn của quân đội tinh nhuệ Odin!
Trước đây kỵ binh binh đoàn thứ 13 không phải là chưa từng ăn qua đau khổ từ người Odin, thế nhưng đó phải là đội quân tinh nhuệ được chiến thần Heisiting thống lĩnh. Nhưng này lần, cư nhiên lại ăn phải một gậy thật đau từ một binh đoàn phổ thông rất là bình thường. . .
Hai người đều là những người phục vụ rất lâu trong quân đội, đại khái nhìn sơ có thể tính ra, lần này bên phía người Odin tổn thất khoảng chừng trên dưới ba bốn nghìn quân.
Nhìn vào tổn thất của hai bên, hình như là lợi thế nghiêng về phía người Byzantine.
Thế nhưng đừng quên, đây là một đội quân vương bài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay của Byzantine a! ! Cùng lúc lại là một binh đoàn thuần túy: kỵ binh ! !
" *$#^%*, người Odin từ lúc nào lại học được cách dùng địa hình, sử dụng mưu lược. . . Lẽ nào tướng lĩnh của đối phương là Heisiting sao?" Kevin hung hăng phun ra một bụm nước bọt có kèm theo máu.
"Chắc chắn không phải." Sắc mặt của Batele lộ ra vẻ sầu thảm: "Hắc kỳ quân đoàn của Heisiting không phải là chúng ta chưa từng gặp qua. Nếu như thay đổi tướng lĩnh mà nói, lấy uy tín của Heisiting tại Odin đế quốc, chắc chắn sẽ không bị giáng cấp tới mức phải đi chỉ huy một binh đoàn cấp hai. Chỉ có một cái giải thích chính là, bên trong người Odin đã xuất hiện một cái thống lĩnh vô cùng lợi hại!"
Dừng một chút, vị lão tướng này tuy rằng bị đả kích tới mức sắp sụp đổ, thế nhưng vẫn như cũ cắn răng hạ một cái mệnh lệnh.
Nếu như bọn người Odin đã không muốn đuổi theo, như vậy bọn họ cũng không cần phải gấp rút rời đi, ngay chổ này làm ra một cái doanh trại dã chiến, cùng lúc phái người trở về báo cáo quân tình, đợi đại quân từ phía sau vượt lên hội hợp.
"Chờ tướng quân dẫn người đến, chúng ta sẽ cùng đám người Odin này hung hăn đánh một trận ra trò!"
※※※
Hạ Á không dám đi trên đường lớn, hắn dường như trở lại những ngày làm thợ săn sống hoang dã trong rừng núi, vô cùng cẩn thận đi xuyên qua các sườn núi cùng những nơi có địa hình phức tạp, cố ý đánh một vòng lớn, từ phía bên phải đi sâu vào trong hơn mười dặm sau đó vu hồi, lặng lẽ trở về địa điểm hội quân theo dự kiến.
Trời rất nhanh đã trưa, Hạ Á rốt cục cũng tới được phiến hạp cốc nọ, thế nhưng rất trùng hợp chính là, hắn không có đi trên đường lớn, cho nên không có gặp được bọn người Kevin đang tập chung ở cửa nam của hạp cốc, mà là từ phía bên phải đi tới, trực tiếp đi sâu vào trong vách đá bên phải của hạp cốc.
Khi tới gần rừng cây, Hạ Á lập tức nghe được một trận âm thanh truyền đến từ phía sau, bằng vào kinh nghiệm, những bước chân nặng nề và mất trật tự này hiển nhiên không phải là kỵ binh của Byzantine đế quốc, hắn lập tức giống như một con vượn rất nhanh leo lên một thân cây ở gần đó, liền thấy sau đó là một đội tuần lộc kỵ binh tuần tra đi ngang.
Thấy rõ được nhân số của đối phương, ngay cả thở Hạ Á cũng không dám thở mạnh, vì sợ làm ra một tia động tĩnh.
Mà sau đó, hắn nằm ở trên cây, lặng lẽ đem thân thể cuộn thành một đoàn, chợt nghe thấy từ trong rừng rậm truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ, từng đội từng đội người Odin từ trong rừng cây đi ra, xếp thành hàng dài ở bên ngoài cánh rừng. . .
( gặp quỷ! )
Hạ Á đang ở trên cây nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Truyện khác cùng thể loại
382 chương
6 chương
171 chương
319 chương