Liệp quốc

Chương 67 : Sát khí ! sát khí

Dế nhũi vừa rơi xuống mặt đất, rớt ngay chân của một con tuần lộc to tớn, nếu như quả thực bị đạp trúng, chỉ sợ dế nhũi lần đầu tiên làm xung phong cũng trở thành lần cuối cùng hắn tham gia chiến đấu! Hạ Á dụng lực lăn ra đất né tránh, đem phủ thương trong tay vung lên, ca một tiếng, móng chân của con tuần lộc bay lên, một cái chân của nó đã bị Hạ Á trực tiếp chém đứt, tên chiến sĩ Odin ngồi trên lưng tuần lộc tức giận gầm một tiếng, phi thân nhảy xuống, ôm chặt lấy Hạ Á, hai người lăn tròn ra đất, Hạ Á vung tay nện thẳng một quyền vào mặt tên mặt đối phương, mặt của tên chiến sĩ Odin nhất thời lõm sâu vào trong, kêu thảm một tiếng, đang muốn nhảy dựng lên, thì bỗng nhiên phía sau xuất hiện một kỵ binh đang lao tới, móng ngựa trực tiếp dẫm lên lưng hắn, xương cốt liền bị gãy nát mà chết ! Hạ Á còn chưa kịp xoay người, thì chợt nghe phía sau truyền tới tiếng gió rít, một chiến sĩ Odin vung búa đánh thẳng vào hắn, búa mang theo một mảnh hàn quang bổ về phía vai của Hạ Á, Hạ Á lập tức giơ phủ thương lên đỡ, khanh một tiếng, tên chiến sĩ Odin kia liền cảm giác được một cổ sức mạnh hùng hồn truyền vào tay, liền sau đó búa của hắn bị đứt thành hai đoạn, hai chân của Hạ Á hung hăng đạp mạnh xuống đất, phi thân nhào tới, đem đầu vai đụng thẳng vào tên chiến sĩ kia làm hắn té lăn từ trên lưng tuần lộc xuống, còn Hạ Á thì đang cưỡi trên lưng tuần lộc, con tuần lộc vẫn như cũ cuồn cuộn chạy về phía trước, Hạ Á dùng lực ôm lấy cổ tuần lộc, cổ của tuần lộc suýt chút là bị Hạ Á bóp đứt, hắn ra sức vặn tay một cái, tuần lộc nhất thời rên lên một tiếng, nghiêng cái cổ té ầm xuống đất. Hạ Á bổ nhào xuống đấy, liền thấy một kỵ binh đang ở bên cạnh bị một chiến sĩ Odin đập té xuống ngựa, đầu của hắn đã bị chém bay một góc, óc phun đầy đất, hai con mắt của Hạ Á liền đỏ lên, hắn nhận ra người kỵ binh kia chính là một thành viên trong đội thân vệ, mấy ngày trước còn cùng hắn đối luyện. Hạ Á nhảy vọt tới, hai tay nắm chặt phủ thương hung hăng đâm thẳng vào bụng tên chiến sĩ Odin nọ, dùng hết sức mà đâm, làm cho thi thể của tên chiến sĩ bay thẳng ra xa ! Hắn xoay người nhảy lên ngựa của vị kỵ sĩ kia, dùng lực thúc vào bụng ngựa, giục ngựa đuổi theo đồng đội. Lúc này đội ngũ kỵ binh đã xông thẳng về phía trước, đội quân của người Odin dù sao cũng chỉ có trên dưới một trăm. So với đám người của Kevin thì thua kém nhiều lắm. Hạ Á đang chạy ở sau cùng, đám người Odin cũng đã xoay đầu đuổi theo kịp bọn họ, Hạ Á rút trường kiếm ở bên hông yên ngựa ra, xoay người hướng về phía một tuần lộc kỵ binh Odin đang đuổi theo hắn ném thẳng tới, phốc một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua ngực, cái tên chiến sĩ Odin kia ngã thẳng từ trên tuần lộc xuống. Tuần lộc kỵ binh tuy rằng ra dốc sức đuổi theo, thế nhưng dù sao tuần lộc cũng không chạy nhanh bằng ngựa, mắt thấy đã bỏ xa một khoảng, thế nhưng ở phía trên đồi, trong rừng cây bỗng nhiên xuất hiện một đội cung thủ bước ra! Tuy rằng nhân số không nhiều, thế nhưng vài chục tên cung thủ cùng lúc kéo căng dây cung, mũi tên thì hướng thẳng về phía đội kỵ binh... "Nâng thuẫn lên ! ! !" Kevin phẫn nộ rống lên một tiếng, một đợt mưa tiễn đầy trời phủ xuống! ! Đợt mưa tiễn đầu tiên hạ xuống, kỵ binh không kịp phòng bị, nhất thời có hơn mười người trúng tiễn, bảy tám kỵ binh cũng cựa mình nhảy xuống ngựa. Mắt thấy đội cung thủ lần thứ hai kéo cung lấp tên, kỵ binh tuy rằng đã dùng thuẫn để che chắn, thế nhưng dù sao đây cũng là kỵ binh hạng nhẹ lại đang phải hành quân gấp rút, cho nên ngựa cũng không có giáp bảo hộ. Mà ngọn đồi kia chỉ cách đội kỵ binh trên dưới một trăm bước, cao hơn năm sáu thước so với mắt đất, đội kỵ binh muốn xông thẳng về phía trước là hết sức khó khăn, còn nếu muốn từ bên hông đánh vòng vượt qua, đối phương cũng có thời gian để bắn ít nhất là năm sáu đợt tiễn... Trong lòng Hạ Á lúc này đã là một khoảng hư không, mọi tạp niệm trong đầu của hắn đã được bài trừ, trong lòng chỉ nghĩ tới một việc : phải giúp các huynh đệ xông thẳng về phía trước ! ! Nhớ tới cảnh mới vừa rồi một thành viên của thân vệ đội bị chém bay nửa đầu ngay trước mặt Hạ Á, hắn liền cảm giác được một cổ nhiệt huyết đang sôi trào trong ngực, hét lớn một tiếng, xoay đầu ngựa thoát ly khỏi đội hình, hướng thẳng về phía ngọn đồi ! Một mình một ngựa chạy băng băng, vọt tới phía dưới chân ngọn đồi, cách năm sáu thước là độ cao thì ngựa không thể nào nhảy lên được, Hạ Á dường như cũng không thèm để ý, hung hăng thúc mạnh vào bụng ngựa, móng ngựa cào loạn vào vách đất, nương theo quán tính chạy lên cao khoảng ba bốn thước, rốt cục cũng hết lực, Hạ Á liền buông hai chân ra khỏi bàn đạp, phóng người nhảy lên, lúc này hắn đã sử dụng toàn bộ sức lực, hai chân để lên lưng ngựa hung hăng búng mạnh một cái! Chợt nghe ngựa hí một tiếng, nhất thời lưng ngựa bị lún xuống, Hạ Á nương theo lực búng nhảy dựng lên cao! Một cái búng này, cao tới hơn hai ba thước ! Thân mình còn đang ở trên không liền rút hỏa xoa hung hăng cấm vào vách, lập tức tiếp tục mượn lực, xoay người đã nhảy lên được phía trên ngọn đồi! Tay trái của hắn cầm phủ thương, tay phải cầm hỏa xoa, hét lớn một tiếng chạy thẳng về phía đám cung thủ. Lúc này đội cung thủ đã hoàn thành đợt bắn thứ ba, thế nhưng lại thấy một tên mặc quân phục Byzantine giống như là bị điên từ phía vách ngọn đồi chạy thẳng về phía bọn họ! Hạ Á dùng toàn lực chạy nhanh tới, hai chân nhảy một lần là bằng bảy tám bước của người thường, mấy cái nhúng nhảy, không đợi bọn cung thủ kịp phản ứng thì đã bổ nhào vào trong đội hình của địch! Phủ thương vung lên, máu tươi tuôn chảy, đội cung thủ bị hắn liên tục chém chết ba bốn người ! Mấy tên cung thủ còn lại nhất thời loạn cả lên, liền buông cung xuống rút kiếm ở bên hông vây lấy Hạ Á. Hạ Á liên tục gầm rú, phủ thương hung hăng bổ xuống, đánh thẳng vào đầu một tên cung thủ, búa hạ thẳng xuống đầu đầu tên cung thủ này liền đem hắn chẻ ra làm đôi ! Máu tươi phun lên người của Hạ Á, nhất thời nhuộm đỏ cả nửa người của hắn! Hạ Á đầy mặt là thịt vụn cùng máu tươi, xoay người lại, liều mạng dùng vai tông thẳng vào một tên cung thủ, đưa lưng đỡ lấy một nhát kiếm đang chém xuống, có được máu rồng cường hóa chơ thể, mấy cái công kích bình thường tất nhiên là không thể làm tổn thương được hắn, Hạ Á chỉ cảm thấy thân thể hơi đau, sau đó hắn tiếp tục hung hăn tông thẳng vào hai người đang tiến tới! Khí lực của hắn rất lớn, tông mạnh về phía trước một cách rất thô bạo, nhất thời đem hai tên cung tiễn đang tiến tới đụng cho ngửa đầu phun máu bay thẳng ra xa, sau đó hỏa xoa liên tục múa loạn, đâm xuyên qua đầu của ba người, vung tay bổ một búa về một tên đang cầm kiếm gần đó, lưỡi búa chém gãy kiếm đối phương, tiếp tục chém sâu xuống đầu vai của tên kia, nhất thời một cánh tay của tên kia đứt lìa, ôm lấy đầu vai ngã lăn ra đất ! Mà ruốt cục Hạ Á cũng không còn chém giết đám cung thủ một cách dễ dàng, đại khái là một tên quan chỉ huy của đội cung thủ này đã tiến tới, một thanh trường kiếm mang theo đấu khí màu trắng sữa hung hăng chém vào vai của Hạ Á, lún sâu vào trong thân thể của hắn, đấu khí mang theo một lực lượng rất lớn đè ép Hạ Á không cách nào đứng vững, phác thông một tiếng hắn ngã quỵ trên đất, lưỡi kiếm đem áo giáp trên vai hắn trực tiếp bị chém đứt ra! Thân thể được máu rồng cường hóa cũng không thể đỡ được công kích bằng đấu khí ở trình độ này, bờ vai của hắn trực tiếp phun ra một đạo máu tươi! Thế nhưng trong lòng của tên quan chỉ huy kia còn hoảng sợ hơn, hắn đã dùng đấu khí đánh lén một kích, chắc chắn rằng có thể đem một người bình thường chém ra làm hai mảnh! Thế nhưng một kiếm này chỉ có thể cắt đứt áo giáp của đối phương, ngay cả khớp xương vai cũng không thể chém đứt, mũi kiếm bị kẹp giữa hai khớp xương ở vai, không có cách nào tiến sâu vào trong thêm nửa phân ! Hạ Á đau tới mức rống lên một tiếng, dùng sức xoay người lại, dưới cơn đau hắn dùng toàn lực bạo phát, trực tiếp tông thẳng vào tên quan chỉ huy, tên chỉ huy kia gầm nhẹ một tiếng, thân kiếm một lần nữa được bao bọc trong đấu khí sáng trắng, đấu khí mang theo tính nổ mạnh liền nổ tung ra, trên vai Hạ Á nhất thời tuôn ra một đoàn máu tươi ! Máu thịt hóa thành một đám mưa nhỏ văng tung tóe ra! Hạ Á hét thảm một tiếng, hai mắt trừng trừng, hai tròng mắt đã trở thành màu đỏ, vung tay đem hỏa hoa đâm về phía đầu của tên quan chỉ huy, tạo thành thủng một lỗ ! ! Ngay sau đó có hai thanh kiếm trực tiếp đâm vào lưng Hạ Á! Thân thể của Hạ Á tuy rằng được máu rồng cường hóa, thế nhưng cũng phải có giới hạn, một khi hắn đã bị thương, bị phá thủng lớp phòng ngự, máu tươi chảy ra, khí thế liền giảm xuống, tác dụng của máu rồng cũng nhất thời suy yếu. Hai thanh kiếm ở phía sau đâm sâu vào trong da thịt của hắn, tuy rằng không có đâm xuyên qua người, nhưng trực tiếp đem hắn đẩy nhào ra mặt đất. Lúc này ở phía dưới ngọn đồi, Kevin mang theo đội kỵ mã đã vượt qua, nhưng nhìn thấy Hạ Á đang ở trên ngọn đồi xông thẳng vào trong đội hình cung thủ của địch nhân, chém giết một trận, cung thủ của địch nhân nhất thời đại loạn, không có thời gian để bắn tên, sau đó lại thấy Hạ Á bị một kiếm chém vào vai, cung thủ phía sau cũng nhào tới, đao kiếm cùng lúc hạ xuống... Kevin nhìn thấy thế khóe mắt căng cứng ra, đau đớn kêu lên một tiếng, trong bụng đã có ý định chuẩn bị xoay đầu ngựa xông lên. Nhưng bỗng nhiên nhìn thấy trong đống người, Hạ Á một lần nữa nhảy dựng lên, hung hăng hất văng mấy tên cung thủ, hướng về phía dưới ngọn đồi rống lớn một tiếng: "Con bà ngươi ! Còn không mau rời khỏi nơi này! !" Hạ Á rống dài một tiếng truyền đi thật xa, Kevin nghe thấy thế khuôn mặt liền vặn vẹo, hai mắt phun hỏa, gắt gao nhìn về phía đỉnh đồi, rốt cục hét to một tiếng: "Ông đây sẽ báo thù cho ngươi ! ! !" Sau đó hắn ép sát vào lưng ngựa thúc mạnh vào bụng ngựa, dẫn theo đội kỵ mã điên cuồng chạy về phía bắc. Hạ Á cảm giác được máu tươi chảy xối xả, rất nhanh đem khí lực toàn thân của hắn từng chút từng chút tản mát, cảm giác uể oải như thủy chiều từng đợt cuộn tới. Trên vai vẫn còn cắm một thanh kiếm, phủ thương của hắn đã bị cung thủ chém liên tục mà vỡ, cán phủ thương cũng gãy lìa, Hạ Á nhảy lên một cái đem cán thương dưới đất đá bay thẳng về phía một tên cung thủ trước mặt, cán thương hung hăng phá xuyên áo giáp cắm sâu vào ngực đối phương, máu tươi phun thẳng vào mặt Hạ Á, một cổ mùi vị ấm áp mà tanh hôi, thậm chí Hạ Á còn cảm giác được máu tươi chảy vào trong khóe miệng của mình... Lúc này một mình hắn đã giết hơn mười mấy tên cung thủ, những cung thủ này khác xa so với những người Odin được kể trong truyền thuyết, mỗi tên đều được trang bị một bộ giáo nhẹ khá hoàn mỹ, loại giáp này có giáp vai khá khác thường, để không ảnh hưởng tới độ mẫn tiệp của cung thủ khi xạ kích, cho nên giáp vai chỉ là vài miếng lá sắt nhỏ lót chồng lên nhau, cùng lúc mỗi tên đều thống nhất được phân phối một thanh đoản kiếm để chiến đấu gần người, hiển nhiên đều không phải là thứ mà người Odin dã man có thể chế tạo ra. Thế nhưng Hạ Á dù sao cũng đã bị thương, phòng ngự đã giảm xuống tới mức thấp nhất, hắn rõ ràng cảm giác đươc một kiếm gần đây nhất, chỉ là công kích của một cung thủ bình thường, thế nhưng thân kiếm hầu như có thể đem xương cốt của bản thân hắn chém đứt. ( Máu rồng... Quả nhiên chỉ có thể phòng ngự công kích bình thường, một khi bị phá vỡ, rất nhanh hiệu lực sẽ giảm xuống. ) Hỏa xoa liên tục đâm tới, những chiêu thức của phá sát thiên quân được thi triển ra, hỏa xoa dường như mang theo một mảnh tàn ảnh, liền đâm chết ba tên cung thủ, Hạ Á lại bị gắt gao bao vây, xung quanh đều là địch nhân, mà lúc này đoàn tuần lộc kỵ binh ở dưới ngọn đồi, mắt thấy không đuổi kịp đám người Kevin, dứt khoát phóng ngựa bao quanh khu vực này, men theo sườn dóc duy nhất ở phía sau bắt đầu chạy lên. Trong lòng Hạ Á có chút tuyệt vọng, lúc này hắn đã rơi vào tuyệt cảnh, cơn nóng giận vừa rồi của hắn cũng dần dần theo vết thương mà bình tĩnh trở lại. ( mẹ nó, lúc nãy đầu óc tự nhiên nóng lên làm gì, bây giờ thì ông đây chết chắc rồi. Bà nó chứ... Ông đây vẫn còn là xử nam a! ) Đám tuần lộc kỵ binh đã xông lên ngọn đồi, theo một trận gầm gú, bọn cung thủ nghe thấy tiếng chân của tuần lộc toàn bộ đều tránh ra, một kỵ binh tuần lộc rất nhanh liền vọt tới, tên gia hỏa này nhìn cách ăn mặc chắc là thủ lĩnh của bọn kỵ binh tuần lộc, mặc một bộ giáp rất hoàn mỹ, bên ngoài khoác một lớp áo da dày, chỉ là trên mặt đầy máu tươi, không thể thấy rõ dung mạo cùng độ tuổi, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt dường như muốn phun hỏa. Bỗng nhiên vọt thẳng tới, bổ một búa về phía cổ của Hạ Á... Đinh! ! Lúc lưỡi búa chỉ còn cách cổ của Hạ Á khoảng ba phân, tên chiến sĩ Odin bỗng nhiên cảm giác lưỡi của có chút trì trệ! Hình như búa bị một thứ gì đó gắt gao bám chặt, không thể tiến tiếp về phía trước Mà trên cổ Hạ Á, ngay giữa yết hầu, một điểm màu đỏ đột nhiên xuất hiện ! Ánh sáng màu đỏ nhanh chống lan tỏa ra, trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ sáng rực lên, vô cùng chói mắt! Vạt cổ áo của Hạ Á nhất thời rách ra, một viên tinh thạch màu đỏ lượt lờ ở giữa không trung ! Ánh sáng màu đỏ nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, không chỉ bao phủ lấy người của Hạ Á, mà phạm vi xung quanh hắn mười bước, cũng hoàn toàn bị ánh sáng màu đỏ này bao phủ ! ! Hai mắt Hạ Á lúc này đã biến thành màu đỏ đậm, chỉ thấy ánh sáng đỏ cọ rửa toàn thân của hắn, trong nháy mắt đau đớn toàn thân đã tan biến không còn dấu tích. Ở trong đầu, vô số các ý niệm kỳ quái ùn ùn kéo đến, mạnh mẽ chiếm lấy ý thức của hắn! Đâm ! Chém ! Bổ ! Thọc ! Trong nháy mắt, toàn bộ chiêu thức của phá sát thiên quân rất nhanh hiện rõ trong đầu hắn, ý nghĩa thâm sâu của mỗi một động tác, mỗi một chiêu thức liền được giải thích rất rõ ràng! Một vài thứ trước đây hắn chưa từng lãnh hội được, trong nháy mắt này cũng giống như một đám sương mù vừa bị đánh tan, trở nên dễ dàng thấu hiểu ! ! Ngàn vạn ý thức trong đầu hắn biến hóa, cuối cùng chỉ còn lại một cái ý niệm : Giết ! ! ! Hắn bỗng nhiên rống lên một tiếng, nhún người nhảy dựng lên ! Chỉ trong nháy mắt này, Hạ Á phảng phất như nhìn thấy rõ từng khuôn mặt của những địch nhân xung quanh ! Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí, cơ thịt vặn vẹo... Còn có động tác của đối phương, mỗi một cử động của bọn họ, mỗi một di chuyển, đều trở nên vô cùng rõ rệt và chậm rãi, mỗi một cái hô hoán cùng kêu gào, âm thanh cũng dường như bị vặn cho chậm lại... Mà ý thức của hắn vẫn khư khư như cũ, vô cùng thanh tĩnh ! ! Giết ! Giết sạch! Giết sạch toàn bộ ! ! Bị ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ, dường như tất cả những thứ trong đó đều trở nên chậm chạm ! Hạ Á ra tay. Hỏa xoa ở trong đoàn ánh sáng màu đỏ tươi vung vẩy ngang dọc. Ánh sáng màu đỏ tươi dường như trong nháy mắt hóa thành một lưỡi đao ánh sáng mỏng bay ra, đâm thẳng vào ngực của tên chiến sĩ Odin đang đứng trước mặt... Sau đó, dường như tất cả mọi vật càng trở nên chậm chạp rất bội, Hạ Á rõ ràng thấy được áo giáp của người kia từ từ đứt ra, sau đó là cơ thể, xương cốt bên trong, nội tạng... Từng điểm từng điểm bị cắt rời, lập tức nửa người từ ngực trở lên của tên kia đứt lìa, hoàn toàn bị cắt làm hai đoạn ! ! Không chỉ xuyên phá cái tên gia hỏa đứng trước mặt, mà phía sau lưng hắn cách ba năm bước, hai cái kỵ sĩ tuần lộc cũng ngã xuống một cách kỳ dị! Nửa người cũng hoàn toàn bị cắt đứt! Sau đó còn bay tiếp về phía trước... Xunh quanh Hạ Á, hỏa xoa mới trảm ra hai cái hình cung vẽ thành một tròn xung quanh hắn, mười mấy tên cung thủ đang đứng ở hai bên, bì giáp toàn thần đều vỡ nát, dây cung bị đứt, xương cốt, máu tươi... Dường như lưỡi đao ánh sáng đỏ này đi qua nơi nào, liền đem những thứ cản trên đường đi của nó, toàn bộ đều cắt bằng ! ! Trong vòng mười bước, toàn bộ đều là màu đỏ! ! Phi hồng sát khí ! ! Trong đầu Hạ Á bỗng nhiên hiện lên cái ý niệm này! Nếu như nói lần bộc phát phi hồng sát khí trước đây, Hạ Á bị rơi vào tình trạng vô ý thức, thế nhưng lần này, hắn lại vô cùng tĩnh táo cảm giác từng cái từng cái chi tiết nhỏ nhất sau khi phi hồng sát khí bạo phát! ! Ánh sáng màu đỏ tươi này bao phủ xuống, liền giống như mang theo một loại ma lực không cách nào miêu tả! Mà hỏa xoa của hắn vung vẩy ra, tựa hồ chiếm lấy hết mọi thứ, vô luận là áo giáp kiên cố, hay đao kiếm rắn chắc, đều giống như là không khí, đơn giản quét qua, không có gì cản trở ! ! Phi hồng bao phủ tới nơi nào, phòng ngự của mọi vật ở nơi đó hoàn toàn là ... Không có ! ! ! ※※※ Hơn mười tên cung thủ ở xung quanh chỉ trong nháy mắt đã bị chém làm đôi, mỗi tên đều đơn giản bị chém đứt, thậm chí sau khi bị cắt làm hai, nửa đoạn thi thể bên dưới vẫn còn đứng trên mặt đất, chỉ có máu tươi từ miệng vết thương liên tục phun ra ! Trước sau cùng trái phải của Hạ Á, trong vòng mười bước, đã không còn người nào sống sót! ! Một tràng diện làm cho người ta phải chấn động như vậy, khiến cho quân địch ở phía xa nhất thời trở nên yên tĩnh, thừ người ra, trong đầu của mỗi người đều hoàn toàn trống rỗng, dường như trong nháy mắt công phu này, tất cả mọi người ở đây đều đã chết đứng ? ! Hạ Á cũng đã gầm nhẹ một tiếng, phi thân nhảy thẳng ra ngoài, dấu chân của hắn đạp mạnh xuống đất tạo thành những vết nứt, ngay cả đá tảng cũng bị hắn một cước là đạp vỡ! Thân thể vọt lên cao khoảng vài thước, cuối cùng trở mình một chút hạ xuống trên lưng của một con tuần lộc, một tay nắm lấy thi thể trên lưng tuần lộc quăng xuống, hung hăng dùng hỏa xoa đâm vào mông của con tuần lộc, nhất thời nó kêu thảm một tiếng, ngẩng đầu hướng thẳng về phía đoàn người chạy thẳng tới. Bọn cung thủ vẫn còn chưa hoàn hồn từ trong cơn chấn động, thì Hạ Á đã đột nhiên vọt tới, tuần lộc bị đau nhức, thân thể hùng tráng của nó nhất thời đánh văng mấy tên cung thủ, cắm đầu chạy thẳng tới vách đồi, tung chân nhảy thẳng xuống phía dưới. Từ bốn năm thước trên cao nhảy xuống, lúc tuần lộc chạm đất, bốn vó của nó bị lực hút cường đại trực tiếp chấn gãy đoạn, nó kêu lên một tiếng bi thảm, ngã lăn ra đất, mà Hạ Á từ trên lưng của con tuần lộc cũng đã ngã nhào, lăn vài vòng trên mặt đất, bỗng nhiên rất nhanh nhảy dựng dậy, chạy một cách chật vật về phía trước. Lúc này, đám người Odin ở trên bãi đất cũng đã hoàn hồn trở lại, vài tên tuần lộc ở phía sau nhìn thấy đồng bạn của mình chết đi, nhất là cái tên thủ lĩnh vừa rồi định vung búa giết chết Hạ Á, đã biến thành hai đoạn thi thể... Odin chiến sĩ cùng lúc phát ra một trận rống giận điên cuồng... "Tên gia hỏa kia đã giết tiểu hoàng tử! !" "Tiểu hoàng tử đã chết! !" Đám tuần lộc chiến sĩ còn lại bỗng nhiên giống như bị điên, cả bọn đều quay đầu tuần lộc lại, hướng về phía dưới ngọn đồi điên cuồng đuổi theo. Hạ Á ra sức chạy nhanh, thể chất của hắn cường hãn, mỗi một bước nhảy, đều có khoảng cách bằng với người thường đi vài bước, tai nghe tiếng chân của tuần lộc đang đuổi theo, đám người Odin la lối om xòm như người điên, vung vẩy vũ khí đuổi theo phía sau, Hạ Á một mặt ra sức chạy nhanh, một mặt đưa tay vào trong ngực ra sức tìm tòi, cuối cùng lấy ra một chiến nhẫn nho nhỏ. ( mẹ nó, trong cậy vào ngươi ! ! Đừng làm cho ông đây thất vọng a! ! ) Chiếc nhẫn này, chính thị là lúc trước khi giết rồng, đã lấy được từ trên người của tên cao cấp ma pháp sư, một chiến nhẫn được gia trì phong hệ ma pháp. Hạ Á đã từng hỏi qua Tatara, loại ma pháp này cũng không cần phải là ma pháp sư mới thực hiện được, chỉ cần là người, mang nó vào là có thể sử dụng. Bất qua ma lực gia trì trên nhẫn có giới hạn, nếu như không được ma pháp sư liên tục rót ma lực vào, thì sẽ dần dần bị tiêu hao, một khi tiêu hao hết ma lực, thì nó sẽ không khác gì một chiến nhẫn bình thường. Hạ Á vừa đem chiến nhẫn đeo vào trong ngón tay, nhất thời cảm giác được một cổ lực lượng ba động kỳ dị lan truyền khắp toàn thân, cổ ba động này nhu hòa và chậm chập, phảng phất như đem không khí xung quanh làm một chút cải biến, không khí trở nên sền sệt và mềm mại... Hạ Á điên cuồng chạy nhanh về phía trước, vài bước chạy đầu tiên thì không có khác gì, thế nhưng về sau hắn càng chạy càng nhanh, phảng phất như một bước tung ra, dường như có thể bước đi trên không khí, phảng phất không khí trở nên đặc kẹo, chân có thể đặt lên đó, hoàn toàn có thể mượn lực mà chạy nhanh! Mà cùng lúc, bởi vì tác dụng của nhẫn, Hạ Á rõ ràng cảm giác được trọng lượng cơ thể của hắn trở nên nhẹ hơn rất nhiều, nhất thời tốc độ cũng được tăng lên rất nhiều. Về phần âm thanh rít gào của bọn người Odin có ý nghĩa là gì, Hạ Á một từ nghe cũng không hiểu, bất quá nhìn bộ dáng điên cuồng cùng đằng đằng sát khí của bọn chúng, chắc là không có ý tốt gì... Đám người Odin phía sau liều mạng đuổi theo, thế nhưng nhìn thấy cái tên gia hỏa trước mắt chạy nhanh vài bước, cuối cùng biến thành lăng không mà chạy, nhìn giống như là đang bay, thân mình nhảy lên nhảy xuống vài cái, đã đem bọn họ bỏ lại phía sau một khoảng rất xa...