Liệp quốc

Chương 217 : Ra khỏi thành ban đêm.

Tuy còn cách một con kênh nhưng cái không khí căng thẳng nặng nề cũng đã đè nặng lên ngực của mọi người. Bên bờ kênh phía Hồng khu, quân của Hồng khu đang khẩn trương bảo vệ cây cầu. Hàng loạt rào chắn được xếp đầy ở đầu cầu. Quân Hồng khu và quân vệ thành của Đế đô thế là đối mặt với nhau qua con kênh. Cả hai bên như đều đang chờ đợi điều gì. Mọi người đều biết rõ, một khi mệnh lệnh kia được truyền đến thì không thể tránh khỏi việc xẩy ra một trường huyết chiến. Ban đêm, trong bầu không khí lạnh lẽo - cái vị lạnh giá của kim loại đặc quánh đến như có thể ngửi được! - hơn hai ngàn binh lính đang tụ tập ở hai đầu cầu nhưng trong giờ phút này lại lặng ngắt như tờ, tuyệt không có đến một tiếng động nhỏ. So với đối phương, quân Hồng khu càng căng thẳng hơn vì sự điều động của quân vệ thành ở bờ bên kia. Trong đêm tối, từ xa không ngừng vọng lại tiếng chạy rầm rập của quân lính và tiếng vó ngựa. Có vẻ như quân vệ thành đang dồn đến đây càng lúc càng đông. Đối diện với bờ kênh, rất nhiều kiến trúc cao tầng đã bị chiếm lĩnh bởi quân vệ thành. Trong bóng đêm có vẻ như đây là một trận địa của các cung thủ đang sẵn sàng chào đón địch quân. Giờ phút này, không khí dường như đông đặc lại! Dưới ánh trăng mông lung trong thành, mặt nước kênh và những tấm thuẫn trên tay những người lính đều ánh lên những tia sáng lạnh như băng. Vào thời điểm này, âm thanh duy nhất mà người ta có thể nghe thấy dường như là tiếng rin rít của dây cung bị giữ quá căng trong một thời gian quá dài. Cuối cùng thì ở phía đầu cầu bên Hồng khu, một loạt tiếng quát tháo vang lên rồi quân Hồng khu lục tục mở các rào chắn trên cầu ra để cho hai chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh qua cầu. Tiếng bánh xe kẽo kẹt, vì trục xe không được tra dầu trong thời gian dài, đang dần tiến đến. Thứ âm thanh này nghe như những hơi thở cuối cùng của người già. Trên xe, người đánh xe toàn thân lấm bùn, bên dưới là những con ngựa với bước chân nặng nề. Trong không khí vô cùng căng thẳng của đôi bên, hai chiếc xe ngựa chậm chạp đi sang bờ bên kia - dưới tầm ngắm của ít nhất là hàng chục cây nỏ - và bị chặn lại bởi quân vệ thành. Vài tên lính vệ thành trèo lên xe kiểm tra một hồi rồi mới thở ra nhẹ nhàng. “Là xe đưa nước.” Một tên lính, sau khi đã kiểm tra xong cái thùng rất lớn trên xe, nhảy xuống đất và báo cáo với tên đội trưởng với ánh mắt khẳng định. “Hai canh giờ trước, đúng là chiếc xe này đã đưa nước vào… Chúng ta cũng đã kiểm qua.” Tên đội trưởng hơi do dự. Mệnh lệnh từ phía trên đưa xuống đã khiến cho Hồng khu bị bao vây mấy ngày nay rồi nhưng cái lệnh tối hậu kia còn chưa xuống tới nên trong thời gian bị phong toả này vẫn có xe vận chuyển lương thực và nước uống ra vào Hồng khu hàng ngày, có điều chúng phải chịu sự kiểm tra nghiêm ngặt của quân vệ thành. Ngay cả những xe chở củi cũng bị bọn lính dùng giáo dài hung hăng xỉa vào mấy cái. Bọn lính đứng trên xe đã mở toang các thùng nước ra, chúng rỗng tuếch, chỉ còn sót lại những ngấn nước trên vách thùng bằng sắt lá. Tên đội trưởng sau một hồi do dự cũng gật đầu. “Cho đi!” Dù sao thì phía trên cũng chưa hạ lệnh tấn công! Thậm chí trong lòng rất nhiều sĩ quan và binh sĩ của quân vệ thành còn cho là Bệ hạ đã thay đổi chủ ý vào những giây phút cuối cùng. Ai cũng đều biết Hồng khu là ranh giới cuối cùng! Một khi vượt qua lằn ranh này có nghĩa là cắt đứt mọi quan hệ và chính thức tuyên chiến! “Cho đi!” Bọn lính khẩn trương hô lên và đội quân vệ thành liền tách sang hai bên. Bức tường dày dặc của các tấm thuẫn liền hé ra một lối đủ cho hai chiếc xe ngựa cũ nát này chậm chạp đi qua. Gã đội trưởng nhìn hai chiếc xe chậm chạp lăn bánh, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác bất an. Hắn đột nhiên nói với tên thuộc hạ bên người: “Mang bản ghi chép ra đây!” Hắn lật nhanh đến chỗ ghi lại những lượt qua lại trên cầu của ngày hôm nay. “Hôm nay đây là lần thứ mấy?” “Thứ sáu.” Tên thuộc hạ trả lời. “Ba lần thức ăn, một lần củi và than đá cùng với hai lần nước. Tổng cộng là ba mươi ba lượt xe. Ta đã kiểm tra và đối chiếu rồi: Số xe ra và vào bằng nhau, hơn nữa thùng xe cũng đều được kiểm tra kỹ. Không thấy gì khả nghi trong đó.” Gã đôi trưởng nhẹ nhàng thở ra, hắn cười khổ và lắc lắc cái đầu. Chắc là mình bị căng thẳng quá mức! Cái tình thế chết tiệt này đúng là làm cho người ta muốn phát điên lên! Bao vây như vậy rồi chừng nào mới làm tới? Trong khi đó. Spahn mang theo một đội kỵ binh chuyển sang con đường dẫn thẳng ra con kênh. Vị tướng thống lĩnh quân vệ thành này thần sắc âm trầm, trong lòng trĩu nặng đến gần như không thở nổi. Cho dù hắn thúc ngựa chạy như bay cũng không làm cho cái cảm giác nặng nề đang đè trên ngực này nhẹ đi tí nào. “Hôm nay có vẻ muốn mưa sao?” Phía dưới bộ giáp ngực, áo hắn đã đẫm mồ hôi và ngay ở đó có một phong bì chứa mệnh lệnh do tự tay Kangtuosi đại đế viết! Giờ phút này, trong lòng tướng quân Spahn cảm thấy mình đang thực hiện một sứ mệnh lịch sử! Hắn biết rõ với mệnh lệnh này, có lẽ… Không, không phải là ‘có lẽ’ mà là ‘sắp’! Hắn sắp làm thay đổi vận mệnh của đế quốc!! “Gióng lên hồi chuông báo tử.” Trên lưng ngựa, bỗng nhiên Spahn cảm thấy dở khóc dở cười: “Trăm năm sau, khi người ta ghi thời điểm này vào lịch sử, không biết có lưu lại tên của ta không? Ta, Spahn, người đã tự tay gióng lên hồi chuông báo tử cho cái Đế quốc đã ngàn năm tuổi này?!” Nghĩ đến đây vị tướng này chợt thấy buồn bã, lập tức hắn cắn nhẹ vào đầu lưỡi, thúc mạnh vào bụng ngựa, cố gắng bắt buộc chính mình phải thật kiên quyết. Dù sao hắn cũng là một quân nhân! Hắn phải chấp hành mệnh lệnh đã được giao cho mình! Đội kỵ binh của Spahn đã tiến hết ra con đường dẫn thẳng tới bờ kênh. Ở phía cuối đường là cây cầu nối hai bờ, trước lối đi vừa được mở là hai chiếc xe ngựa chở nước rỗng không đang chậm chạp tiến ra. Hai bên chạm mặt nhau trên đường, cách nhau chỉ khoảng mươi bước chân rồi hai chiếc xe chở nước lập tức quẹo ngang qua một ngã tư và tiếp tục đi sang hướng khác một cách chậm chạp. Spahn, theo bản năng, lập tức chạy chậm lại. Tiếng ken két của bánh xe dấy lên trong lòng hắn một thoáng suy nghĩ. Vị tướng này bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai cái thùng đựng nước. Đội kỵ binh cũng ngừng lại ngay phía sau hắn. Trên đường phố chỉ có tiếng bánh xe kẽo kẹt và tiếng lộp cộp của vó ngựa đang nặng nề giẫm lên đá tảng được dùng để lót đường. Bỗng nhiên Spahn cảm thấy phát ghen với hai chiếc xe chở nước kia vì bọn họ có thể may mắn ra đi để rời khỏi cái nơi sắp sửa khơi mào cho một cuộc chiến tranh đầy máu lửa! Spahn hơi ngẩn ngơ nhìn theo phía có tiếng vó ngựa đang đưa đến hoà với tiềng rít của trục bánh xe, trong lòng hắn thoáng có một cảm giác kì quái. Hắn nhíu mày, lắc đầu mấy cái rồi mới ghìm ngựa đi chậm rãi về phía con kênh. Span đi tới bờ kênh, xoay người xuống ngựa rồi lập tức triệu tập các sĩ quan ở nơi này để nghe báo cáo của họ. Spahn khẽ gật đầu. Tất cả hình như không có gì lạ. Trong Hồng khu cũng không có động tĩnh gì khác. Quân của Hồng khu cũng chỉ là phòng thủ nghiêm mật ven bờ kênh như hắn đã dự đoán trước đó. (Có lẽ hắn cũng như ta, đều không nghĩ tới việc Bệ hạ nổi điên đến mức này!) Spahn biết rất rõ trong Hồng khu có một ngàn quân tinh nhuệ, và theo như tin tình báo từ trước thì một ngàn quân này có trình độ vượt xa quân vệ thành của hắn, cả về vũ khí trang bị lẫn khả năng tác chiến. Có điều để cố thủ một khu vực trong thành Aosiji Liya thì dù một ngàn quân của đối phương có tinh nhuệ đến đâu chăng nữa, đấu với quân vệ thành của chính bản thân hắn - có ưu thế tuyệt đối về binh lực - cũng sẽ bị đè bẹp! Nếu chỉ nhằm chiếm được Hồng khu thôi thì nhiệm vụ này chẳng có gì là khó. Thế thì tại sao việc đứng ở đầu cầu bên này nhìn sang Hồng khu ở phía bên kia lại khiến cho cái cảm giác nặng nề và bất an của hắn càng lúc càng tăng thế nhỉ? Là sợ sao? Sợ là khi chiếm Hồng khu rồi thì cục diện của Đế quốc sẽ trở nên hỗn loạn và dẫn đến diệt vong? Dường như không phải vậy!... Hừ! Bỏ qua hết đi… Cứ tiến chiếm chỗ này đi đã! Cho dù Đế quốc này có phải diệt vong thì trước nhất cũng phải chém chết cái tên El Salvador, kẻ đứng đầu bọn quân phiệt này! Tướng quân ta đây dù có chết thì kiếm cũng phải nhuộm máu của kẻ địch thì mới không tính là uổng phí! Spahn chậm rãi rút kiếm của mình ra, quát khẽ: “Lập thành đội ngũ!” Nghe thấy mệnh lệnh này, đám sĩ quan dưới quyền đều sửng sốt, mở to mắt nhìn tướng quân Spahn: “Đại nhân, chẳng lẽ…” Spahn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại bọn họ: “Chấp hành mệnh lệnh! Lập thành đội ngũ!” Trông theo đám thuộc hạ im lặng thực hiện mệnh lệnh, nhìn đội quân lăm lăm vũ khí và trang bị trong tay - nào giáo dài, nào tấm thuẫn, lấp lánh và lạnh băng dưới ánh trăng - Spahn lẩm bẩm trong miệng: “Giá mà có thể rời khỏi nơi đây thì tốt biết mấy!” Rời đi?! Spahn bước lên hai bước, giơ cao chiếc gậy dài trong tay, đang định nói vài lời động viên với họ thì bỗng nhiên cái ý nghĩ mơ hồ kia, vẫn lởn vởn trong đầu hắn từ lúc nhìn thấy hai chiếc xe chở nước ở trên đường, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn! Spahn đột nhiên biến hẳn sắc mặt!! Trong lòng hắn đã dấy lên cảm giác quái dị và bất an khi đi ngang qua hai chiếc xe chở nước. Lần cuối cùng, khi chúng quẹo ngang ở đầu phố thì nỗi bất an này đột nhiên lại tăng thêm gấp mấy lần. Hắn vốn chỉ nghĩ là do mình quá căng thẳng vì nhiệm vụ trước mắt nhưng đến giờ phút này hoá ra lại không phải!! Tiếng vó ngựa kia!... Tiếng vó ngựa của cái xe chở nước!! Trong bóng đêm, từ đầu ngã tư vẫn vọng lại tiếng bánh xe kẽo kẹt và tiếng vó ngựa khốn kiếp kia! Tướng quân Spahn, trong chớp mắt, đã thấy rõ được lý do của nỗi bất an trong lòng hắn! Tiếng vó ngựa kia không thể là tiếng vó ngựa của một chiếc xe ngựa bình thường!! Tiếng vó ngựa ngắn ngủi và mạnh mẽ là đặc trưng của một thớt ngựa hùng tráng và khoẻ mạnh! Lại thêm tiếng lộp cộp khi chạm vào mặt đường kia cũng chỉ có thể có ở những chiếc móng sắt dầy dặn được đóng chắc bằng đinh thép vào vó ngựa! Hơn nữa, là một quân nhân già đời và đầy kinh nghiệm, Spahn biết rất rõ chỉ có những chiếc móng ngựa mới vừa được đóng đinh và phải là loại móng làm bằng thép tốt nhất mới có thể phát ra âm thanh trong trẻo đến thế!! Dùng để kéo xe thì không cần đến loại ngựa này và hiển nhiên là không cần phải đóng móng ngựa mới với loại bằng thép tốt nhất! Ngay cả ở kỵ binh cũng chỉ trước khi vào cuộc chiến với qui mô lớn mới dùng móng ngựa bằng thép tốt nhất để đóng vào vó ngựa, nhằm bảo đảm sức cơ động trong hành quân đường dài! Nghĩ thông được điều này, Spahn biến hẳn sắc mặt! Hắn nguyên đang đứng phía trước hàng quân bỗng nhiên như phát điên, xông vào giữa đội quân, vẹt họ sang hai bên quát lớn: “Bản ghi chép ra vào đâu? Bản ghi chép ra vào đâu?” Tên sĩ quan dưới quyền, bị Spahn làm cho sợ đến ngây người ra, lắp bắp trả lời mấy câu khiến cho Spahn toát hết mồ hôi lạnh! “Khốn kiếp! Bọn ngu xuẩn các ngươi!” Spahn quát to một tiếng:" Kỵ binh lên ngựa! Mau!! El Salvador chạy trốn rồi!" “Tướng… tướng quân…” Tên thuộc hạ còn đang ngẩn người ra thì Spahn đã giận dữ rút roi ra quất luôn! Hắn quát to: “Đúng là ngu xuẩn! Ngựa kéo xe đều là loại tốt nhất! Móng ngựa được đóng cũng là loại tốt nhất! Bọn chúng muốn trốn chạy!” Không đợi cho bọn thuộc hạ kịp phản ứng, Spahn đã chạy đến cạnh đội kỵ binh, thót lên ngựa và quát: “Đội kỵ binh cùng ta đuổi theo chiếc xe ngựa kia! Mau!” Bỗng nhiên từ phía sau, giữa mặt cầu, bên phía Hồng khu vang lên một tiếng kèn thật lớn! Trong đêm tối, quân Hồng khu đã đẩy đến mấy chiếc xe nỏ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Các mũi tên được bọc vải thấm đẫm dầu được đốt lên và bắn sang bờ bên này. Trong tiếng rít xé gió, hàng loạt tên lửa từ bờ bên kia bắn tới! Những mũi tên với lực xuyên thấu rất mạnh đã lập tức bắn thẳng vào các toà nhà ở bờ đối diện! Ầm một tiếng, tường mái của chúng đổ sập xuống, vôi vữa bắn tung ra bốn phía, kéo theo tiếng la hét kinh hoảng của bọn cung thủ đang ẩn náu bên trong. Mấy loạt tên nữa được bắn ra, lập tức khiến hàng ngũ quân vệ thành ở bờ bên này ngã xuống hàng loạt, mười mấy tên lính đã bị trúng tên, thủng cả người vì lực bắn quá mạnh. Nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên! Spahn đang trong cơn giận dữ, được tên thuộc hạ bên cạnh ôm lấy lăn xuống đất, thoát được một mũi tên bắn vào đầu nhưng người cứu hắn lại bay mất cái đầu vì một mũi tên khác! Spahn vừa mới xoay người vọt dậy, người còn đầy máu thì từ phía Hồng khu đã dậy lên tiếng chém giết! Một đội kỵ binh từ đầu cầu đối diện đã vọt thẳng tới, vó ngựa dập dồn trên mặt cầu, bọn lính trên lưng ngựa vung trường đao hò hét ỏm tỏi, phía sau là hàng loạt bộ binh đeo thắt lưng đỏ cũng xông lên! “Ngăn chúng lại! Ngăn chúng lại! Không cho chúng phá vây!! Bắn cung!! Phong toả mặt cầu!!” Spahn tay vung trường kiếm, miệng ra sức hò hét! Tiếng hắn oang oang, vang dội trong bóng đêm. Đám quân vệ thành trung kiên và các tay cung trên các ngôi nhà lập tức có phản ứng. Một trận mưa tên phủ kín mặt cầu! Trong đêm tối, trên mặt cầu không ngớt vang lên tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng ngựa hí rền rĩ của người, ngựa bị trúng tên té ngã. Nhưng trong làn mưa tên dày dặc đó vẫn có không ít kỵ binh xông ra, vừa gào thét vừa tấn công vào đội ngũ quân vệ thành. Spahn ra sức gào lên, trường kiếm của hắn bắn ra hào quang của đấu khí, theo tiếng thét đã xả luôn tên kỵ binh trước mặt ra làm đôi, cả người lẫn ngựa! Hắn hét lên trong cơn mưa máu: “Giữ vững đội ngũ!! Chặn chúng lại!! Bức chúng lui lại!!!” Dù sao thì quân vệ thành cũng có ưu thế tuyệt đối về số lượng. Bộ binh của họ giữ vững trận thế, chặn cứng ở đầu cầu. Bọn kỵ binh của Hồng khu dù liều chết để phá vây nhưng mới vừa chọc vỡ một mảng ở chỗ nào thì lại bị rất nhiều quân vệ thành xông đến chẹn lại. Hàng loạt kỵ binh ngã ngựa, trở thành thịt nát dưới loạn kiếm của quân vệ thành. Chẳng tên nào được toàn thây! Bọn bộ binh Hồng khu ở phía sau cũng trúng tên của bọn cung thủ mà thương vong nặng nề, còn lại chưa đến một nửa. Đến giờ phút này thì quân vệ thành đã làm chủ cục diện. Dưới tiếng hò hét của bọn sĩ quan, bọn họ ép tới từng bước một, dần dần đã chiếm quá nửa cầu! Càng lúc càng nhiều binh lính Hồng khu thấy được tình huống bất lợi nên chạy lui về phía sau. Có tên ném cả vũ khí đi, nhảy xuống kênh! Nhưng chiến cuộc ở đây đã quá kinh động đến mọi người nên trên dòng kênh đã sớm bị quân vệ thành dùng thuyền nhỏ tiến đến vây chặt. Bọn họ dùng giáo dài đâm xuống giết từng tên, từng tên lính Hồng khu đang muốn trốn chạy. Lại có những đội quân vệ thành đã chuẩn bị sẵn, họ không mặc giáp, cắn đoản đao vào miệng, nhảy tùm xuống nước và nhanh chóng quay lên với một thi thể trong tay. Spahn chạy xuống cuối đội hình, túm lấy một tên phó tướng rồi quát vào mặt hắn: “Nơi này giao cho ngươi! Giết sạch bọn khốn kiếp đó!” Sau đó hắn xoay người vọt lên ngựa, hét lớn: “Kỵ binh theo ta! Chết tiệt! El Salvador chạy trốn rồi!” Đúng vậy! Tướng quân Spahn đoán không sai! Có điều đã hơi chậm! El Salvador, giờ phút này, đúng là đã không còn ở trong Hồng khu nữa! Bị phong toả suốt mấy ngày nay, tuy là quân vệ thành vây ở bên ngoài đông như kiến nhưng tên giảo hoạt El Salvador đã sớm sắp đặt kế hoạch để thoát thân. Mấy hôm nay vì Hoàng đế còn chần chừ chưa hạ lệnh xuống nên quân vệ thành chỉ vây chặt Hồng khu mà không tấn công. Hàng ngày vẫn cho xe vận chuyển ra vào Hồng khu dù phải chịu sự kiểm soát ngặt nghèo. Mà vấn đề đúng là ở ngay trên những chuyến xe vận chuyển đó! Những chuyến xe cho dù là chở thức ăn, nước uống hay than củi gì gì đi nữa thì trên thùng xe hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả! Vấn đề nằm trên mấy con ngựa kéo xe! Mỗi chuyến xe rỗng quay ra đều đã bị đổi ngựa! Từ trong Hồng khu, nó được thay bằng những thớt ngựa chiến có sức dẻo dai nhất, thêm vào đó chúng đều mới được bịt móng bằng loại móng sắt tốt nhất. Mỗi lần vào ra thì người đánh xe cũng được thay bằng những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Hồng khu! Quân vệ thành chỉ chăm chăm kiểm tra thật kỹ những thứ trên thùng xe nhưng lại không để ý đến người đánh xe và ngựa. Nguyên do vì những con ngựa chiến cao cấp này đều được cố ý dội bùn lên người, lại cố tình không hề chăm sóc vẻ ngoài, thoạt nhìn có vẻ rất lôi thôi bẩn thỉu, dễ dàng đánh lừa được mọi người. Ngay cả người đánh xe cũng lem luốc khó coi khiến chẳng ai buồn để ý đến lũ cu li này! Liên tục mấy ngày, mỗi ngày hơn ba mươi chuyến xe. Cứ âm thầm đổi trắng thay đen như vậy thì Hồng khu đã đưa được ra ngoài trên một trăm kỵ binh tinh nhuệ! Đến giờ phút này thì trong Hồng khu chỉ còn lưu lại một tên thuộc hạ đã theo El Salvador đến hơn mười năm với nhiệm vụ duy nhất là chỉ huy số quân còn lại của Hồng khu liều chết phá vây, cố hết sức gây thanh thế thật lớn để thu hút sự chú ý của quân vệ thành. Kế hoạch này gần như đã thành công nhanh chóng! Trong lúc trận chiến ở bờ kênh đến lúc kịch liệt nhất thì hai chiếc xe ngựa, sau khi đã chạy được một đoạn đường, đã tấp vào một ngõ nhỏ để tháo bỏ thùng xe! Hơn trăm kỵ binh được đổi ra suốt mấy ngày nay đã được ém ở hơn mười địa điểm trong một khu dân cư chung quanh quảng trường gần cổng thành phía tây. Vào thời điểm cuộc chiến ở bên bờ kênh diễn ra kịch liệt, vô số quân vệ thành bị kinh động đã lập thành đội ngũ tập trung tiến về phía Hồng khu. Trên đường phố hết đội kỵ binh này đến đội kỵ binh khác lướt qua. Tiếng giày da bước rầm rập của bộ binh trộn lẫn với tiếng vó ngựa của kỵ binh thành một âm thanh hỗn loạn. Lẫn vào đó, trên một con phố ở phía tây thành, có trên một trăm kỵ binh đã tụ lại. Đội kỵ binh này đều có quần áo, giáp trụ và trang bị vũ khí hệt như của quân vệ thành, thừa dịp hỗn loạn tiến ra đầu đường rồi sau đó theo hướng ngược lại mà đi tới cửa thành phía tây! Ở trung tâm của đội kỵ binh này hiển nhiên phải là El Salvador! El Salvador vừa mới đến được đây! Hắn đã trốn trong chiếc xe cuối cùng của hai chiếc xe chở nước. Các thùng chứa nước này, đều đã được chế tạo đặc biệt, có hai đáy nhằm tạo được một không gian tuy hẹp nhưng cũng miễn cưỡng đủ cho một người cuộn mình nằm gọn vào đó trong một thời gian ngắn. El Salvador đã làm việc ở Đế đô nhiều năm. Cái kế hoạch chạy trốn trong thời điểm mấu chốt này được hắn sắp đặt trước từ nhiều năm qua. Bọn ngựa chiến tốt nhất nhưng chưa bao giờ được chăm sóc bộ lông kia cũng đã được chuẩn bị hàng ngày! Thậm chí bản thân El Salvador cũng thường xuyên luyện tập để có thể cuộn mình nằm trong khoảng không gian rất chật hẹp giữa hai đáy của mấy chiếc thùng chứa nước đặc biệt kia! Hơn một trăm kỵ binh, vượt qua con phố, phóng nhanh tới cửa thành phía tây! Trong màn đêm đen kịt, mặc cho tiếng chém giết nghiêng trời lệch đất từ Hồng khu ở phía sau truyền đến, El Salvador lòng vui như mở hội vì cổng thành phía tây ở trước mặt kia vẫn yên tĩnh như thường! Trong khi đó. Ở cửa thành phía tây. Trong đêm tối, cửa thành phía tây vẫn sáng rực như ban ngày nhờ những cây đuốc được cắm ở bên trên. Một chiếc xe tứ mã màu đen chậm rãi đi đến trước cửa thành, khi xe dừng lại dưới thành lâu, bọn vệ binh liền xúm lại. Cửa kính của chiếc xe ngựa bật mở, từ trong xe vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Ta muốn gặp Justin đại nhân!” Tiếp theo là một chiếc huy chương chói lọi được đưa ra. Viên sĩ quan chỉ huy quân giữ cửa thành nhanh chóng tiến ra, hắn bước đến bên cạnh chiếc xe ngựa. Viên sĩ quan tên Justin này khi nhìn thấy chiếc huy chương đang lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn đuốc và khuôn mặt của người trong xe lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu… Tiểu thư!” Trong xe ngựa, Dairenni, người khoác một chiếc áo choàng, thản nhiên mỉm cười và thấp giọng nói: “Ta muốn đưa một người bạn ra khỏi thành.” Mặc dù đã có nghiêm lệnh của tướng quân thống lĩnh quân vệ thành nhưng xuất thân là môn hạ của dòng họ Minasi, Justin không hề nghi ngờ gì, liền lui về phía sau, không chút do dự quát khẽ: “Mở cửa thành!” Dù bọn thuộc hạ tỏ ý nghi hoặc nhưng viên sĩ quan cũng chỉ cần trừng mắt nhìn qua thì dưới uy vọng của hắn hàng ngày, chẳng ai còn dám hoài nghi về mệnh lệnh này của hắn. Dairenni bước xuống xe. Người đánh xe cũng đã tháo bớt hai con ngựa ra khỏi xe. Dairenni nhìn thoáng qua viên sĩ quan rồi hạ giọng: “Làm phiền đến ngươi rồi!” “Được phục vụ tiểu thư là vinh hạnh của ta!” Justin gật đầu, không một chút do dự. Dairenni liền đến bên cửa kính của chiếc xe rồi nói vọng vào bên trong: “Bản thân ngươi phải cẩn thận đó. Cứ đi thẳng hướng bắc, đừng dừng lại dọc đường.” Bộ mặt xinh đẹp của Adeline lộ ra qua khung cửa kính, mắt nàng đẫm lệ: “Dairenni!...” “Đi nhanh đi.” Dairenni thấp giọng thở dài.