Liệp quốc
Chương 216 : Giáo sư?
Là chủ tịch Hội nghị Bàn tròn đỏ, El Salvador biết rõ hơn tất cả mọi người rằng việc ám sát Kaweixier không hề có liên quan gì đến hắn!
Khi việc này xảy ra, El Salvador đã nghi ngờ ngay rằng đây là một quỷ kế của cái tên chết tiệt Kaweixier để giá hoạ cho phe quân phiệt nhằm lấy cớ dấy động chính biến!
Có điều nói như vậy... Không khỏi quá ngây thơ sao?!
Hừ! Ai mà tin được là cái lão khốn kiếp Kaweixier đó đã chết thật đây? Cái tên khốn đó, giờ phút này nhất định là đang ẩn náu ở một nơi bí mật, cười nham hiểm và tiếp tục âm thầm bày ra hết trò này đến trò khác!
Chết tiệt... ....
Một khi đã nghĩ đến Kaweixier, El Salvador lập tức toàn thân phát lạnh.
Đây không thể là một cuộc chính biến ngây thơ đến vậy! Chắc chắn là phải có âm mưu! Bằng vào trí tuệ của Kaweixier, tuyệt đối sẽ không gây nên một cuộc chính biến ngây thơ đến thế.
Bởi vì El Salvador cũng biết rõ hơn tất cả mọi người rằng nếu như Hoàng đế Kangtuosi dám làm chính biến thì điều mà hắn chờ đợi chỉ có thể là Hoàng tộc của đế quốc Byzantine sẽ hoàn toàn bị diệt vong!
Hắn không thể thắng được! Chắc chắn là không thắng được!!
Kết cục duy nhất là dù có thể tiêu diệt toàn bộ các cơ sở quân phiệt ở đế đô đến không còn một mảy thì chỉ trong vòng nửa năm là nhiều nhất, các nơi sẽ tạo phản và chôn vùi luôn cả cái đế quốc này!
Kaweixier nhất định là chưa chết!
El Salvador nghiến răng nhìn vào màn đêm trước mặt.
Hắn nhất định là đã trốn đi ẩn náu ở đâu đó để tiếp tục bố trí các loại âm mưu!
****
Trong lúc đó.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!”
Trong hoàng cung, vị Hoàng đế chí tôn của đế quốc đang gào lên giận dữ khiến cho toà đại điện gần như muốn sụp đổ!
"Các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn! Một đám rác rưởi! Một đám hoàn toàn ngu ngốc!!"
Kỵ thương đại đế khuôn mặt méo mó, sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến cực điểm. Đang có hai vị tướng quân khôi giáp tề chỉnh đang quì trước mặt ngài.
Phía trái là Spahn, tướng quân thống lĩnh quân cận vệ ở Đế đô - cũng chính là người mà Hạ Á từng gặp qua - chú của một trong Vương thành tứ tú, cái gã to con Ni Guer.
Tướng quân Spahn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt, to như hạt đậu, lăn dài trên hai má rồi rơi xuống đất lộp độp nhưng vẫn quì mọp trên mặt đất không dám hé miệng, dù chỉ một tiếng!
Giờ phút này... Đối với Spahn mà nói, điều hắn lo lắng nhất, không phải là cơn giận bừng bừng của hoàng đế bệ hạ mà là chuyện này cuối cùng sẽ dẫn đến đâu?
Là thống lĩnh quân cận vệ của Vương thành, Spahn biết rất rõ việc quân phòng vệ phong toả hoàn toàn đế đô và phong toả cả Hồng khu là một tín hiệu nguy hiểm đến mức nào đối với phe quân phiệt!
Hắn đã từng ra vẻ muốn phản đối nhưng khi thấy ánh mắt hung ác của Hoàng đế, Spahn lập tức ngậm miệng. Hắn biết rõ, nếu mình dám hé miệng phản đối- dù chỉ một tiếng! - thì kết cục chính là bị hoàng đế lệnh cho Ngự lâm quân giết chết ngay tại chỗ rồi sau đó tìm một người khác thay vào vị trí của mình!
Đây là một hành động điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng! Hơn nữa là tự sát!
“Cả đám đều là rác rưởi! Ngu ngốc!!” Vị Hoàng đế già trông đầy vẻ đau buồn, vẻ mặt ngài nhăn nhúm vì đau khổ và mệt mỏi. “Phục kích giết chết Kaweixier mà lại dùng quân giới! Khốn kiếp! Dùng nỏ của quân đội! Loại người có khả năng dùng nỏ của quân đội để giết người ngay trên đường phố của Aosiji Liya đông lắm sao? Dấu vết rành rành như vậy mà các ngươi lại không tìm ra?!”
Spahn run rẩy cả người, đầu cúi xuống càng thấp.
“Còn ngươi nữa, Junker! Cũng là đồ rác rưởi!” Kangtuosi đại đế trừng mắt nhìn người thứ hai cũng đang quì gối trước mặt ngài, thủ lĩnh của Ám dạ ngự lâm, Junker. Ngài cất giọng lạnh lùng: “Ta đã cảnh cáo ngươi rồi! Một khi chúng ta bắt đầu hành động thì nhiệm vụ trọng đại nhất của ngươi là bảo vệ Kaweixier cho tốt! Ta cần hắn! Đế quốc cần hắn! Chúng ta cần hắn sống! Thế nhưng giờ đây hắn đã chết! Ngươi xem, kế hoạch của chúng ta làm sao tiến hành được đây?!”
Junker ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng: “Bệ hạ, ta nguyện lấy cái chết để đền tội!”
“Hỗn láo! Cực kỳ hỗn láo!” Kangtuosi đại đế bỗng nhiên bước tới, đá luôn một đá vào bả vai Junker. Junker bị ăn một đá ngã nhào trên mặt đất nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy rồi quì xuống chỗ cũ, ánh mắt không hề bất mãn mà vẫn đầy vẻ áy náy vì phạm lỗi.
Ngươi chết sao được! Một trăm Junker nhà ngươi cũng không sánh được với Kaweixier! Ngươi cho dù chết đến một trăm mạng cũng không đủ đền tội! Khốn nạn! Ta bây giờ cần ngươi sống! Phải sống để làm việc cho ta! Làm việc! Ngươi nếu còn nói cái giọng đó một lần nữa thì nên tự tìm lấy một chỗ nào đó mà chết quách đi! Đừng ở trước mặt ta!!”
Junker cắn chặt răng, ngẩng đầu lên: “Junker nguyện ý vì bệ hạ tan xương nát thịt!”
Vị Hoàng đế già cắn răng, thân hình rung lên mấy cái, chậm chạp lui về phía sau từng bước một, rồi nặng nề ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa của ngài, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, thở hào hển.
Cuối cùng thì… sau một lúc thật lâu, trong mắt Kangtuosi đại đế hiện lên một tia quyết đoán. “Hãy hạ lệnh… Tiến vào Hồng khu truy bắt những kẻ tình nghi!”
Những lời này như rít lên từ sau hai hàm răng nghiến chặt, mỗi một chữ đều vô cùng sắt máu!
Vừa nghe xong câu này, tướng quân Spahn lập tức biến hẳn sắc mặt!
Chẳng lẽ... Thật sự phải đi đến bước này!!
Hắn hiểu rất rõ, sự tình phát triển đến nay cũng còn có thể cứu vãn được nhưng một khi phái binh tiến vào hồng khu, thì chính là tín hiệu cuối cùng!
Chính thức tuyên chiến!!
Còn sau đó?
Sau đó thì chuyện gì sẽ xẩy ra?
Aosiji Liya sẽ máu chảy thành sông, các cơ sở của phe quân phiệt sẽ bị tận diệt!
Sau nữa thì sao?
Toàn bộ phe quân phiệt ở các nơi sẽ nổi loạn, ngọn lửa chiến tranh sẽ thiêu rụi cả Đế quốc!
“Bệ… Bệ hạ…” Spahn thấy giọng nói của mình như lạc hẳn đi nhưng khi ngẩng đầu lên, lập tức hắn nhận ngay ánh mắt của Kangtuosi đại đế.
Đây là một ánh mắt đầy thúc ép và bắt buộc!
Nó vô cùng điên cuồng, dữ dội và quyết liệt, hơn nữa lại… Không cách nào lay chuyển!
Khi thấy ánh mắt này, Spahn hoàn toàn minh bạch, bất kể hắn nói ra điều gì cũng vô ích! Hắn cũng tin rằng nếu hắn dám phản đối thì Hoàng đế sẽ lập tức hạ lệnh cho Junker, đang ở bên cạnh, giết chết hắn ngay tức khắc!
“Thưa bệ hạ, ta tuân mệnh!”
Tướng quân Spahn đứng lên nhìn vị Hoàng đế già rồi cúi người xuống thật sâu, thi lễ.
“Ta nguyện trung thành với Đế quốc, dù sống hay chết! Nguyện trung thành với Bệ hạ!”
Kangtuosi đại đế nhìn nhìn Spahn, hít vào một hơi: “Ta sẽ nhớ kỹ lòng trung thành của ngươi và Đế quốc cũng sẽ nhớ kỹ lòng trung thành của ngươi, tướng quân Spahn!”
Spahn không nói thêm tiếng nào, hắn chỉ hít một hơi thật sâu, giữ chặt tấm áo choàng - đang khoác bên ngoài bộ giáp trên người - trong tay rồi xoay người bước ra ngoài.
Hắn biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác.
Có lẽ hắn đã từng yếu đuối, cũng có lẽ hắn đã từng thoả hiệp nhưng trong giờ phút này, hắn không còn gì khác để lựa chọn! Là một quân nhân của Đế quốc lại là một sĩ quan Ưng hệ được Hoàng đế tín nhiệm cho thống lĩnh quân đội ở Vương thành. Lựa chọn cuối cùng của hắn chỉ có thể là tiếp tục trung thành cho đến giây phút sau cùng, dù biết rõ cái chết đang ở trước mặt!
“Bệ hạ, có cần ta theo dõi hắn không?”
Chờ cho Spahn ra ngoài hẳn, Junker thoáng nhìn về phía cửa. “Tuớng quân Spahn dường như hơi thiếu kiên quyết, ta có thể theo dõi hắn. Nếu hắn tỏ ra dao động thì ta sẽ giết hắn ngay…”
“Không cần, ta tin vào sự trung thành của hắn!” Kangtuosi sắc mặt lạnh lùng. “Junker, ngươi cứ lo làm tốt việc của ngươi. Ta mong rằng ngươi không để ta phải thất vọng thêm lần nữa.”
Vị Hoàng đế già ngồi đó, thở hào hển. Việc đưa ra mệnh lệnh vừa rồi dường như đã khiến cho ngài hao tổn không ít khí lực.
“Ngươi hẳn là biết chúng ta đang sắp đối mặt với thứ gì?!” Kangtuosi đại đế nhếch miệng cười. “Đôi mắt của ngươi, ta cần đôi mắt của ngươi nhìn thẳng vào El Salvador! Cái thằng khốn đó hẳn là đang tìm cách trốn chạy! Ta muốn thấy đầu hắn được đặt ở trước mặt ta!”
Junker yên lặng đứng lên, sau đó cũng thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Khi Junker đi tới cửa, Kangtuosi đại đế mới bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
“Junker! Ta cũng tin tưởng vào lòng trung thành của ngươi! Ta chưa bao giờ hoài nghi về điều này!”
Khi trong đại điện chỉ còn lại một mình Hoàng đế… À dĩ nhiên còn phải có cái người đàn ông luôn luôn bám theo ngài như bóng với hình đang đứng ở trong góc kia nữa.
“... Rốt cuộc là ai giết Kaweixier?” Vị Hoàng đế già ánh mắt thống khổ vô cùng. Ngài nắm chặt hai tay, móng tay bấm thật sâu vào da thịt “Cho dù là ai, ta nhất định phải báo thù cho Kaweixier! Báo thù!!”
****
Trong khi đó…
“Dairenni, có lẽ, ngươi không cần…”
Nhìn dáng người đang đứng ở trước cửa sổ kia, Adeline hắng giọng một tiếng rồi mới mở miệng.
Dairenni - con gái của Công tước Minasi, thái tử phi - khi đó mới xoay người lại, nhìn thoáng qua Adeline. Nàng xem ra có vẻ gầy yếu tiều tụy, cằm đã nhọn thêm một ít, nhưng cặp mắt tuyệt đẹp kia lại càng khiến cho người đối diện thêm mê đắm.
Ngay cả một cô gái xinh đẹp như Adeline, khi đứng trước nàng cũng bất giác tự cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ngươi không cần khuyên can và an ủi ta.” Dairenni mỉm cười nói dịu dàng: “Adeline, ta nghĩ cả ta và ngươi đều hiểu rõ tâm ý của Bệ hạ.”
Adeline nghiến răng thật chặt.
“Ta cho đến lúc này cũng chưa từng thực sự là thái tử phi” Dairenni nhẹ nhàng nói tiếp. “Cho đến nay chồng ta cũng chưa bao giờ xem ta là vợ hắn mà Bệ hạ cũng không hề thực sự coi ta là con dâu. Ta chỉ là một con cờ, một vật trang trí mà thôi. Adeline, ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều về sự tàn ác lạnh lùng của Bệ hạ.”
Adeline khẽ cắn môi: “Có lẽ chúng ta có thể...”
Dairenni bước sang, nhẹ nhàng ôm lấy Adeline, thấp giọng nói: “Đi đi thôi, Hãy rời khỏi nơi này, rời khỏi Đế đô. Trốn đi càng xa càng tốt. Dòng họ Kelunma toàn là một lũ điên, tất cả bọn họ… nhưng ngươi thì không như thế! Adeline, ngươi vẫn còn tỉnh táo nên khi có cơ hội, ngươi phải trốn đi ngay! Bệ hạ gây nên cuộc chiến này khiến ta e rằng cả dòng họ Kelunma của ngài sẽ bị đốt ra tro hết!”
“Ngươi…”
“Bệ hạ đã không còn tin cậy vào cha ta nữa.”
Dairenni như đang cười. “Ngươi thấy đó… Binh biến, chính biến… nhưng Bệ hạ vẫn không tin vào cha ta. Có lẽ dòng họ Minasi cũng nằm trong danh sách những kẻ địch của ngài! Tín hiệu đầu tiên là Garcia đi xa khỏi Đế đô cũng không buồn mang ta theo nữa. Còn bây giờ, toàn bộ Aosiji Liya đang trong cơn giông bão nhưng cha ta vẫn phải ngồi nhà chờ Hoàng đế cho gọi người. Ta cho rằng Bệ hạ đúng là đã không còn tin cha ta nữa.”
“Ta… ta không hiểu. Công tước Minasi lẽ ra là người đáng tin cậy nhất của ngài mới đúng chứ?!”
Dairenni do dự rồi nói thật nhỏ: “Ta… ta đã nghe qua một chuyện: Dường như cách đây mấy chục năm, giữa ba người - Bệ hạ, cha ta và Kaweixier - đã xảy ra một chuyện gì đó. Hình như là cha ta đã có một quyết định sai lầm. Thật ra quyết định đó là của Hoàng đế bệ hạ nhưng sau khi được thực tế chứng minh đó là sai lầm thì ngài lại trút hết trách nhiệm của sự thất bại đó lên đầu cha ta. Thế nên dòng họ Minasi không còn được tin cậy như xưa nữa.
Vị thái tử phi xinh đẹp và dịu dàng này hôn nhẹ lên trán Adeline một cái. “Rời khỏi cái lồng son này đi kẻo không kịp, Adeline. Tình thế này sẽ mau chóng bùng nổ! Ta sợ rằng, với mọi người ở Đế đô, ngọc đá gì cũng đều tan nát!”
Dừng một chút, Dairenni hạ thấp giọng xuống, nói: “Quan phòng vệ ở cửa thành phía tây đã từng là thị vệ của ta nên ta đã sắp xếp để sáng mai ngươi có thể trốn đi qua cửa thành này. Vì vậy…”
“Thế còn ngươi?!” Adeline mở to hai mắt, hoảng hốt kêu lên: “Ngươi có thể cùng ta…”
“Ta là thái tử phi, là con gái của dòng họ Minasi.” Dairenni cười nhợt nhạt. “Là người mà ai cũng trông vào!”
Dừng một chút, Dairenni dịu dàng nói: “Ngươi không phải đã từng nói với ta ngươi rất thích cái tên khốn Hạ Á Lôi Minh kia sao? Hắn đang làm quan trấn thủ một quận ở phía bắc, ngươi có thể đến tìm hắn rồi sau đó hãy quên hết tên tuổi và dòng họ của ngươi đi… Hãy nghe ta, từ nay về sau hãy sống cho tốt nhé!”
****
Cũng trong khi đó.
Lúc Hạ Á tỉnh giấc vào sáng sớm và gọi cô bé Dolly dậy, hắn lập tức hối hận!
Sau khi được nghỉ ngơi một đêm và khoẻ khoắn trở lại, Dolly cứ như một chú chim Ma Tước cứ ríu ra ríu rít quanh hắn khiến dế nhũi muốn nhức cả đầu!
Ôi!
“Ngươi có thích nụ hoa này không? Ta thích nhất là đi tìm chúng đó, ta thích mùi hương của chúng! Ta cũng thích cỡi ngựa nữa, tuy rằng ta rất ít được cỡi ngựa nhưng ta nghe những người từ bên ngoài đến nói cỡi ngựa trên đồng cỏ thì rất khoái trá. Nhưng cả đời ta cũng chưa hề thấy được đồng cỏ! Lại còn biển nữa, nghe nói biển rộng lớn lắm phải không? Ngươi đã ngồi thuyền chưa? Loại thuyền thật là lớn ấy! Nghe nói loại thuyền để đi biển này có thể chở được mấy ngàn người, cao đến bốn năm tầng, căng buồm lên che khuất cả không trung phải không? A, nghe nói trên biển còn có hải âu nữa, loài chim này kêu suốt ngày. Ngươi có biết nó kêu thế nào không? Cạc cạc cạc hay ò ó o?”
Hạ Á điên lên mất thôi!
Hắn làm sao biết được rốt cục hải âu kêu thế nào?! Cạc cạc cạc hay ò ó o?
Hắn chỉ biết là nếu bây giờ hắn có được một sợi dây thừng thì hắn sẽ lập tức treo cổ cô bé này lên!!
“Này! Ngươi bình thường cũng nói nhiều dữ vậy hả?” Hạ Á trừng mắt nhìn Dolly chẳng có thiện cảm tí nào.
“Oa! Cuối cùng ngươi cũng mở miệng nói với ta!” Dolly kêu lên đầy sung sướng với giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân.
“Ta thích lắm! Ta thích học tiếng Byzantine lắm! Giáo sư nói muốn học một ngôn ngữ nào thì phải nói nó thật nhiều mới được! Thế nên ta mới phải nói nhiều như vậy! Đáng tiếc là trong bộ lạc, rất ít người nói được thứ tiếng của các ngươi nên ta lại càng phải nói nhiều hơn!! Chỉ có cha ta là nói tiếng Byzantine giỏi hơn ta thôi! Nghe sư phụ ta nói đó là một ngôn ngữ đúng chuẩn quí tộc. Kỳ lạ thật, tiếng Byzantine thôi mà cũng chia ra đến mấy loại! Sư phụ ta nói chúng chỉ khác nhau ở… ở cái gì nhỉ? A! Đúng rồi! Ở khẩu âm! Nó gọi là khẩu âm, đúng không?”
Hạ Á rất muốn tìm được cái tên giáo sư dạy tiếng Byzantine của Dolly để bóp chết tên khốn này!
Thế nên hắn hỏi với vẻ mặt âm trầm: “Chà, giáo sư dạy tiếng Byzantine cho ngươi là ai?”
“Giáo sư là người rất lợi hại nha.” Dolly cười nói. “Ông ấy cực kỳ đẹp trai và quan trọng hơn cả là không hề già đi tí nào! Ông ấy mấy năm mới đến với chúng ta một lần, mỗi lần ở lại khoảng nửa năm nhưng không bao giờ ở đến mùa hè cả, luôn luôn ra đi trước mùa hè… Tiếng Byzantine của phụ thân và của ta đều là do giáo sư dạy cả. Ông ấy còn được cha ta phong làm tế tự danh dự nữa đó! Ông ấy biết rất nhiều thứ! Ông ấy dạy ta lấy lá cây xếp thành động vật để kéo bay lên trời gọi là diều. Ông ấy còn kể cho ta nghe thế giới này rất rộng lớn, phía ngoài kia là đại lục, là thế giới của các ngươi. Rồi xa hơn là đại dương, trong đó lại có các quốc gia khác, có vương quốc Landisi. Ở đó người ta bắn cung rất giỏi, đúng rồi, ngươi đã gặp qua người Landisi chưa? Tài nghệ bắn cung của họ rất lợi hại, đúng không? Có giỏi hơn người Zhaku chúng ta không?”
Mặt Hạ Á sầm hẳn xuống. “Nếu có cơ hội, ta rất muốn gặp được vị giáo sư này!”
Đúng vậy, dế nhũi chỉ muốn bẻ gãy cổ hắn thôi!
“Nhất định là có cơ hội!” Dolly cười sung sướng. “Giáo sư cũng lâu rồi chưa đến đây, chắc là cũng sắp đến rồi đó.” Nàng lại vui vẻ nói tiếp. “Giáo sư có một mái tóc dài màu vàng, vàng óng luôn nhé. Dù ta hơi không thích nhưng ông ấy nói những người ở bên ngoài ai cũng thích tóc vàng. À, giáo sư rất cao nha, cao xấp xỉ với ngươi đó nhưng ông ấy cũng giống ngươi, không thích nói nhiều.”
Nói tới đây, Dolly như chợt nhớ ra, nàng cười nói: “A, đúng rồi, Ông ấy có một cái tên rất kì lạ! Tên ông ta là… Darwin.”
Hạ Á sững sờ, hắn mở to hai mắt. “Khoan! Ngươi nói hắn tên gì?”
“Darwin! Chà, đúng là như vậy.” Dolly lập lại thật chậm thêm lần nữa. “Tên này thật lạ, đúng không? Kỳ thật ta thấy những người ở bên ngoài như các ngươi có tên thật là kì lạ và lại phức tạp nữa chứ!”
Sau đó Dolly còn ríu ra ríu rít nói những gì gì nữa nhưng Hạ Á đã không nghe thấy được…
Darwin?
Darwin!!
Đàn ông, tóc dài, màu vàng óng, rất đẹp trai, không thích nói chuyện và tên là Darwin?!
Hạ Á sững cả người.
Chính mình đã biết có một người, xảo diệu thay, phù hợp với tất cả những điều kiện này. Chắc đúng là tên khốn đó rồi!!
Darwin?!
“Hừ!”
Trong đầu hắn, truyền đến tiếng hừ của Dora, thật dữ dội!
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
501 chương
29 chương
50 chương
141 chương
1284 chương
104 chương
45 chương