Liệp quốc
Chương 203 : Bà điên
Đại Ma Đạo Sư? !
Hạ Á cũng bị cái danh hiệu này làm cho hoảng sợ, mặt hắn bỗng nhiên biến sắc. Nếu như không phải trên đùi có thương tích, hắn đã nhảy lên rồi.
"A..." Người phụ nữ hơi nhíu mày, dường như hơi suy nghĩ, nàng nhìn Tatara đang lắp bắp, âm thanh của nàng như đang có ý cười: "Ôi, ngươi nhận ra được thứ này, ngươi là một ma pháp sư sao?"
Tatara hít vào một hơi thật sâu, đứng thẳng lên rồi mới gập người 90 độ, tay đặt vào trước ngực, làm một nghi lễ cực kỳ cung kính, nói một cách nghiêm trang: "Ma... Ma... Ma pháp sư bậc một của Byzantine, Tatara, kính chào ngài, thưa Đại ma đạo sư tôn kính!"
Người phụ nữ kia như thở dài: "Hoá ra là một ma pháp sư Byzantine! Được rồi, đừng nghiêm túc quá. Thật tình là ta không thích ma pháp sư Byzantine nhưng dù sao cũng được hiệp hội ma pháp sư Byzantine công nhận là ma pháp sư trong hội."
Nói xong nàng tùy tiện đưa tay lên xem như đáp lễ: "Tốt, ta nhận lời chào của ngươi, ma pháp sư."
Tatara đã bị kích động đến mức không dám cả thở mạnh, hắn lùi nhanh về phía sau hai bước, nghiêm chỉnh đứng đó, tròn mắt nhìn chăm chú người phụ nữ kia: "Thưa ngài! Xin hỏi ngài là..."
"Ta ư?" Một lần nữa nàng lại cười, cái cười như của Kaweixier. "Tên của ta... chắc ngươi biết, ma pháp sư ạ. Ta đến từ Landisi, tên là Meilin."
Meilin?!
Là Meilin đó sao?!"
Hạ Á há to miệng, không nói nên lời. Còn Tatara nghe xong cái tên liền rên lên một tiếng, hai chân mềm nhũn ra, quị xuống.
"Meilin? Là Meilin… người đó?!!"
Cuối cùng Hạ Á cũng nói ra được.
Vị nữ đại ma đạo sư này nhìn hai người, miệng như có nét cười: "Chẳng lẽ có nhiều ma pháp sư tên Meilin lắm sao?"
"Ta muốn nói... người kia... Ngài là… là Meilin - người đáng sợ nhất thế giới kia sao?
Nữ đại ma đạo sư hơi cúi đầu, có vẻ khinh thường, cười nói: "Nói vậy cũng đúng. Đó là một trong nhiều biệt danh của ta!"
Hạ Á bất giác lui lại nửa bước, nhưng từ phía sau, Tatara không kềm chế được, đột nhiên rống lên, hai mắt toả sáng, chăm chú nhìn Meilin rồi hét to: "Meilin đại nhân! Trời ơi! Ngài là Meilin đại nhân! Là người đã thắng hiệp hội ma pháp sư, người đã chống lại Thần hoàng Odin! Trời đất quỉ thần ơi! Ta được gặp Meilin đại nhân! Ta được nhìn thấy chính đại ma đạo sư Meilin! Meilin đại nhân!"
Tatara vui mừng đến nỗi hoa tay múa chân loạn cả lên. Hạ Á vội cốc vào đầu Tatara một cái khiến gã thét lên vì đau rồi ôm đầu ngồi thụp xuống.
Hạ Á cười gượng một tiếng: "Xin lỗi, tên người hầu này của ta đầu óc hơi có vấn đề!"
Meilin trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi tắn nhưng bí hiểm kia. Nàng chậm rãi bước đến cạnh đống lửa, lấy từ trên giá nướng xuống một tảng thịt, cầm trong tay thổi vài cái rồi thản nhiên nói: "Không sao, thực ra thì khi hắn nghe đến tên ta mà lại không sợ đến mức tè ra quần thì ta mới hơi lạ.
Tatara nhanh chóng nhặt chiếc huy chương vàng Tam Diệp lên, nâng bằng cả hai tay hướng về phía Meilin cung kính nói: "Meilin đại nhân, thứ này của ngài ta không dám nhận, đây chính là biểu tượng cho thân phận tối cao của ngài tại hiệp hội ma pháp sư Byzantine! Ta không dám nhận chúng để đổi lấy thức ăn cho ngài!"
Nói xong, hắn thậm chí còn chủ động tự mình nhanh chóng dâng lên trước mặt Meilin một chén canh thịt lớn, nóng hổi. Lúc này vẻ mặt hắn đầy vẻ thành kính và cuồng nhiệt, như chỉ hận không được quì xuống hôn lên đôi giày của Meilin.
"Vậy thì thưa ngài đại ma đạo sư." Hạ Á ở bên cạnh Tatara, hai tay để ở sau lưng nhưng lại nắm chắc cây cời lò, nhìn thẳng vào vị đại ma đạo sư trước mặt. "Ngài tình cờ đến đây hay là..."
Meilin ung dung ăn một miếng thịt nướng nhỏ, tỏ ý ngon miệng. Dù nàng ăn có vẻ rất chậm rãi, cẩn thận và hưởng thụ nhưng lại ăn khá nhiều. Vừa chậm rãi nhai miếng thịt nướng trong miệng, nàng vừa thờ ơ trả lời: "Ôi, ta chỉ ngẫu nhiên đi qua đây và bị hấp dẫn bởi mùi thịt nướng của các ngươi mà tìm đến. Hình như các ngươi gặp một chút phiền toái thì phải?"
Nói xong nàng đảo ánh mắt đầy ngụ ý sang cái đùi đang bị băng bó của Hạ Á.
Hạ Á rút chân lại rồi ra sức che bớt đi cây cời lò ở phía sau, vừa khiếp sợ, vừa cảnh giác nhìn người phụ nữ tự xưng là đại ma đạo sư Meilin này.
Người phụ nữ tự xưng là Meilin này hình như đang rất đói, nàng nhanh chóng ăn hết tảng thịt nướng rồi lại không giữ ý gì cả, tiện thể chùi luôn hai tay đầy mỡ vào chính cái áo choàng của mình mấy lần.
Điều khiến cho mắt Tatara sáng hẳn lên chính là chiếc áo choàng màu trắng của Meilin rõ ràng đang không dính một hạt bụi nhưng ngay cả sau khi nàng đã chùi hai tay đầy mỡ của nàng vào đó mấy lần thì vẫn không hề vấy bẩn tí nào! Hai tay Meilin đã được chùi sạch nhưng trên áo choàng đừng nói là đầy vết dầu mỡ mà một chút cũng không hề. Nó vẫn như cũ, trắng phau, không dính một hạt bụi!
Dưới hai cặp mắt chăm chú của Hạ Á và Tatara, Meilin vẫn thản nhiên uống nốt bát canh thịt. Xong xuôi rồi nàng mới tỏ vẻ thoải mái, thở phào một cái: "Đã lâu không được ăn món thịt rừng ngon như vậy!"
Meilin tươi cười đứng lên, nàng nhìn Hạ Á và Tatara: "Ta không thích để các ngươi chịu thiệt. Đã ăn thức ăn của các ngươi thì cũng phải làm một chút gì để trao đổi chứ! Nàng nhìn chiếc huy chương mà Tatara đã dâng trả cho mình, cau mày nói: "Các ngươi đã nói không lấy cái huy chương này thì ta phải cho các ngươi một chút gì mới được!"
Hơi suy nghĩ một chút, Meilin vỗ trán: "A! Có cách rồi!" Nàng bước đến trước mặt Hạ Á, hơi cúi người xuống, tay khẽ lướt qua trên chỗ vết thương, trong miệng khẽ đọc, một cách thoải mái, một câu có âm điệu cổ xưa và quái dị.
Thật nhanh chóng, Hạ Á đã cảm thấy được ở chỗ vết thương của hắn bỗng dưng phát ngứa. Hắn nhịn không được, đưa tay sờ qua thì phát hiện các miếng băng vải trên đó đã tự động tháo lỏng rồi rơi ra và quần hắn cũng đã bị xé toạc ở nơi có vết thương từ khi nào, lộ cả da thịt bên trong. Mắt hắn nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương đang hở ra một cách đáng sợ bỗng nhanh chóng khép lại, cái lỗ lớn trên đùi nhanh chỏng nhỏ đi. Cuối cùng chỉ còn như miệng một đứa bé sơ sinh.
Hạ Á cảm giác được rất rõ bên trong miệng vết thương ngày càng ngứa không chịu được. Hắn bất giác đưa tay gãi qua hai cái liền kinh ngạc và vui mừng khi thấy trên tay không hề có vết máu nào.
Cuối cùng vết thương trên đùi hoàn toàn biến mất. Rõ ràng là lớp da bên ngoài hay máu thịt bên trong đều đã lành hẳn, ngay cả sự đau đớn đến tối sầm cả hai mắt khi cử động cũng biến mất hoàn toàn!
Tất cả dường như thật đơn giản, chẳng có thần chú dài dòng hay hào quang ly kỳ gì cả.
"Tốt lắm!" Meilin phủi tay,nói. Đến lúc này nàng mới liếc qua Hạ Á: "Ta chữa khỏi chân cho ngươi, xem như là chi phí cho bữa ăn. Ôi, thật xin lỗi vì chưa có sự đồng ý của ngươi."
Hạ Á và Tatara đều nói không ra lời, Meilin lại hướng về Hạ Á nháy mắt, cười nói:
"Mặc dù ma pháp trị liệu là loại ma pháp rất hiệu quả nhưng cá nhân ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút: Chỗ vết thương được dùng ma pháp để trị liệu cũng không vận động lâu được. Vết thương thể xác nhìn qua như khỏi rất dễ dàng nhưng thực ra phần lớn là do năng lực hồi phục của bản thân được kích phát và tăng tốc gấp nhiều lần mà thôi. Vả lại qua nghiên cứu của rất nhiều ma pháp sư cho thấy dù vết thương đã lành nhưng ma pháp cũng không phải toàn năng, ví như phần máu mất đi cũng không vì vết thương đã khép miệng mà được bổ sung đầy đủ. Loại phép thuật này là trái với tự nhiên nên cá nhân ta cũng khuyên ngươi không nên vận động lâu.
Hạ Á đã đứng lên, ngạc nhiên vuốt qua đùi của mình.
Meilin nhìn Hạ Á, thấy hắn đứng vẫn có vẻ khó khăn liền "A!" một tiếng rồi nói: "Xem ra trên người ngươi bị thương cũng không ít nha. Ôi, thanh niên bây giờ mới hiếu chiến làm sao! Hình như xương sườn của ngươi cũng có vấn đề!" Vừa nói nàng vừa vỗ hai bàn tay, lần này thậm chí nàng không thèm niệm thần chú gì cả.
Hạ Á bỗng cảm giác như người hắn bị vặn qua một cái như bị rút gân. Hắn không tự chủ được cũng uốn người theo, lập tức tai nghe tiếng lách cách - rõ ràng là xương đã vào đúng vị trí. Khi hắn thẳng người trở lại đã cảm thấy sự đau đớn khi hít thở do xương sườn bị gãy lệch đã mất hẳn!
"Thật là hay!" Hạ Á vui mừng hô lên, hắn nhảy lên, xoay người hai vòng, nhận ra thân thể mình đã hoạt động bình thường lập tức vui mừng nhìn sang Meilin.
Meilin đã nhanh chóng chuyển hứng thú sang một cái chân thỏ nướng. Nàng cầm nó lên, không chút khách sáo, cắn liền một miếng.
Hạ Á bấy giờ kích động vạn phần, hắn lập tức tỏ ra cung kính: "Đại ma đạo sư tôn kính... À không, Nữ phù thủy Meilin đại nhân tôn kính... Ta còn hai người bạn đang hôn mê, bọn họ..."
Meilin nhìn vào mắt Hạ Á, sau đó nàng thở dài, nhấc cái chân thỏ ra khỏi miệng, khẽ lắc đầu, cau mày. Nàng nhìn qua thấy còn rất trẻ nhưng lại dùng một kiểu nói già dặn như của một bà lão tám chín mươi tuổi: "Ôi, bạn thân mến, bạn quá ngây thơ rồi. Bạn đừng nghĩ là ta ăn của bạn có hai miếng thịt nướng mà lại phải đổi bằng nhiều ưu đãi đến thế chứ!"
Hạ Á ngẩn người ra nhưng khi nhìn lại bọn Shaerba đang nằm kia, hắn cũng cắn răng nói tiếp: "Xin nhờ ngài, bạn ta cứ luôn hôn mê, nếu ngài giúp được cho bọn họ, ta cũng xin trao đổi với ngài!"
Nói xong hắn mở túi của mình ra lục lọi. Hắn tìm một lúc rồi chợt vỗ vào trán như đã nghĩ ra một thứ rồi lại tìm tiếp một lúc nữa, cuối cùng đưa ra một vật.
Đây là một vật to cỡ bàn tay, nhìn giống cây nấm. Chính là Ma diễm thảo, thứ nấm độc mọc bên bờ dòng suối độc trong bộ lạc địa tinh của Thiên Công. Dora đã nói thứ này rất quí đối với ma pháp sư - nó dùng để chế ra thuốc khôi phục ma lực. Vả lại đây là khối Ma diễm thảo cuối cùng trước khi dòng suối độc bị khô cạn.
Quả nhiên, khi Hạ Á đưa ra Ma diễm thảo, mặc dù chỉ to cỡ bàn tay, nhưng vừa mới lấy ra, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của Meilin. Trên mặt vị đại ma đạo sư này cũng có vẻ bất ngờ, nàng chun mũi lại: " Ồ, là Ma diễm thảo, đúng là đồ tốt. Không ngờ chàng trai này lại có được thứ tốt đến vậy.
Nàng búng tay đánh poóc một cái, Ma diễm thảo trong tay Hạ Á đã biến mất và hiện ra trên tay nàng. Nàng đưa nó lên trước mặt, nheo mắt nhìn một hồi rồi cất vào người: "Xong! Giao dịch thành công!"
Nhưng khi Meilin bước tới bên bọn Shaerba đang hôn mê thì vẻ thoải mái trên mặt nàng liền biến mất. Nàng xem xét kỹ lưỡng một lát rồi xoay đầu lại, nhìn Hạ Á với vẻ nghiêm túc: "Tại sao họ bị thế này?"
"Là Tâm linh phong bạo!" Hạ Á hơi do dự nhưng cũng nói thật.
"Hừ, Tâm linh phong bạo!" Giọng Meilin dần dần lớn lên: "Nói như vậy, các ngươi gặp phải con bò cạp kia?"
"Cái ...này…" Hạ Á trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt không dám lộ ra.
"Đừng giả ngu, anh bạn thân mến!" Meilin khẽ than: "Ngươi còn đang giấu diếm gì đó trong lòng. Hừ! Không ai có thể giấu diếm điều gì trước mặt nữ phù thủy Meilin! Ôi, được rồi, sẵn đây ta nói luôn: Cái dây chuyền trước ngực ngươi đang ẩn giấu một linh hồn sinh vật rất thú vị. A ha, để ta xem. Dao động tinh thần này khá quen đấy nhé! Ôi là một con rồng! Đúng không?
Hạ Á đứng chết trân! Nàng... Meilin này, ngay cả sự tồn tại của Dora cũng nhận ra được.
Meilin lại không để ý đến sự kinh ngạc của Hạ Á. Nàng đứng bên Shaerba suy nghĩ một chút rồi lấy ra một cái túi từ chiếc áo choàng. Nàng thò tay lục tìm trong đó một lúc rồi dùng hai ngón tay nhặt ra hai hạt trông như hai hạt giống của một loại cây nào đó.
Nàng cẩn thận đem hai hạt giống này đặt trên đầu hai người sau đó cầm lấy túi nước đang đặt cạnh đống lửa, mở ra và tưới vào đầu mỗi người một ít nước...
Sau đó điều kỳ dị đã xảy ra!
Hai hạt giống kia bỗng vươn ra một ít những sợi tơ nhỏ, cắm thẳng vào đầu của Shaerba và tên lính đánh thuê như bám rễ vào đó. Sau đó cái hạt lập tức đâm chồi. Chồi non lập tức phát triển, ngày càng lớn lên và cuối cùng hoá thành một cây hoa. Chỉ trong chốc lát trên đỉnh cây đã hiện ra một nụ hoa tím...
Hạ Á chưa kịp phản ứng thì Tatara ở bên cạnh, vẻ mặt kích động, hô lớn đầy kinh ngạc: "Ma vẫn hương dụ! Trời ơi! Đây là Ma vẫn hương dụ!"
Nụ hoa dần dần nở rộ, Meilin cũng đã phủi tay, nói: "Tốt lắm, Ma vẫn hương gì gì sẽ hút hết những ý thức tiêu cực trong đầu hai người này ra ngoài. Đến lúc cái đống hỗn độn đó được hút ra hết thì họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại."
Nói xong, Meilin quay sang nhìn Hạ Á chăm chăm và nói với vẻ nghiêm túc vô cùng: "Bây giờ nói cho ta biết các ngươi đã gặp con bọ cạp khổng lồ kia như thế nào, anh bạn thân mến!"
"Bọ cạp... Con bọ cạp..." Hạ Á còn đang phân vân thì Meilin đã cười lạnh và nói: "Đừng giả ngu, nhóc con, ta biết rõ thứ đó!Trên thực tế ta đi vào nơi này chính là để tìm loại sinh vật đó. Ta đã từng tìm thấy trên đại lục được ba con bọ cạp có hình người, chúng là một loại ma thú mới mà ta chưa từng biết! Bây giờ, nói cho ta biết, các ngươi gặp con vật đó ở đâu?!"
Hạ Á sửng sốt.
Meilin nói ra mấy câu đó đã để lộ ra một tin làm cho Hạ Á giật mình.
Còn có những con bọ cạp hình người khác đang tồn tại?!
Meilin hình như không nhẫn nại được nữa, nàng nhìn Hạ Á chằm chặp: "Ta không thích không có câu trả lời cho nên nếu ngươi không nói thì ta sẽ biến các ngươi thành bọ cạp. Tin ta đi, anh bạn thân mến, loại ma pháp đó chẳng có gì khó đối với ta cả!"
Hạ Á và Tatara liếc nhìn nhau rồi cùng chỉ tay vào khu rừng bên cạnh: "Con quái vật đó đã bị chúng ta tiêu diệt, xác nó còn trong rừng kia..."
Meilin biến hẳn sắc mặt, thân hình của nàng như một luồng gió bay vào lùm cây. Một lúc sau từ đó vọng ra tiếng thét chói tai của Meilin: "Quỉ quái! Bọn ngu xuẩn này...! Một tiêu bản quí giá đến thế mà bị các ngươi làm hư mất rồi!! Nhìn xem các ngươi đã làm gì nó đây!!! Bộ lòng... rồi cả cái đầu nữa... cũng đã bị hư hại! Bọn ngu xuẩn này! Các ngươi có biết con vật này quí giá đến chừng nào không?!"
Một trận cuồng phong cuốn từ trong rừng ra, một thân thể mảnh mai theo gió xuất hiện ngay trước mặt Hạ Á. Lần này sắc mặt vị đại ma đạo sư này tỏ ra vô cùng phẫn nộ! Nàng đứng sát vào Hạ Á, ở ngay trước mặt, gần như chạm mũi với hắn, ánh mắt nàng rực lửa.
"Ngươi, tên ngu xuẩn này! Ngươi dám phá hư một tiêu bản quí giá!!"
Tatara sợ đến mặt mày tái nhợt, hắn cố gắng mở miệng nói quanh: "Mei... Meilin đại nhân, cái... cái kia..."
"Câm miệng! Tên ngu xuẩn khốn kiếp này! Thà như tên kia mà ngu ta còn có thể tha thứ được nhưng ngươi thì càng làm cho ta phẫn nộ! Một ma pháp sư như ngươi lại đi phá hủy một mẫu vật nghiên cứu quí giá tới mức như vậy thì càng không thể tha thứ!
Nói xong Meilin giận dữ vung tay về phía Tatara, từ đầu ngón tay của nàng phóng ra một chùm sáng màu xanh lục. Chùm sáng màu lục này chạm vào người Tatara rồi ngay lập tức bao phủ toàn thân hắn trong một màn ánh sáng xanh biếc. Sau đó, chỉ nghe bịch một tiếng, từ thân người của Tatara toát ra một màn sương khói!
Khi màn sương khói tan đi thì nơi Tatara đang đứng xuất hiện một con vật xanh biếc... Rõ ràng là một con ếch xanh!
Hạ Á mở to hai mắt nhìn nó: "Tatara?!"
Con ếch xanh đáng thương kia cũng nháy mắt lại với hắn: "Oa!"
Khi Meilin chỉ tay sang hạ Á, hắn thấy toàn thân lạnh buốt. Hạ Á kinh hoảng khoát tay lia lịa: Đừng!... Chờ một chút! Chờ một chút! Ta có chuyện muốn nói. Chuyện rất quan trọng!"
Người phụ nữ này thật rất đáng sợ! Nàng phát ra ma pháp mà hoàn toàn không cần niệm chú gì cả!!!
"Cái gì?" Meilin sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Hạ Á rốt cuộc cũng hiểu vì sao người phụ nữ này lại có những truyền thuyết đáng sợ như vậy. Nàng là loại người thay đổi tâm tính rất dễ dàng. Mới lúc trước còn đang nhẹ nhàng gọi "Bạn thân mến!" thì nay đã đùng đùng nổi giận đến mức có thể giết người, phải nói là nàng trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách!
"Ta đã phát hiện ra thứ còn quan trọng hơn con bọ cạp này!" Hạ Á nhanh chóng la lên, hắn sợ mình chỉ nói chậm một chữ cũng có thể bị biến thành ếch xanh bởi mụ điên này!
"Ồ?" Meilin quả nhiên nổi lòng tò mò, nàng hạ tay xuống, quay mặt về phía Hạ Á, lại lộ ra vẻ ôn hoà và nở nụ cười duyên dáng: "Nào, hãy nói cho ta biết đi, cậu bé thân mến, ngươi phát hiện ra điều gì?"
Hạ Á lau mồ hôi lạnh đang toát ra trên trán, bất giác lùi lại hai bước: "Ta phát hiện ra lai lịch con bọ cạp này. Ta biết thực ra nó là cái gì và do đâu mà có!"
Meilin quả nhiên nheo mắt lại: "Ôi? Ngươi biết?"
Hạ Á trong lòng khẩn trương tới cực điểm! Hai phát hiện vĩ đại mà hắn nói đây thực ra ở ngay dưới khe núi phía sau lưng, cách có mười mét! Chỉ cần Meilin nhảy xuống thì chính hắn trở thành vô giá trị!
Nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì, cố nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Ta có thể nói cho ngài biết, tuy nhiên, ngài nhất định phải..."
"Hừ." Meilin không đợi Hạ Á nói xong, đã lại hướng một ngón tay về phía Tatara, bắn ra một chùm ánh sáng màu xanh lục. Con ếch kia lại bịch một tiếng rồi cuối cùng biến trở lại thành Tatara! Gã ma pháp sư đáng thương hết sức sợ hãi! Hắn mở miệng la lên, nhưng khi mở miệng lại chỉ kêu được một tiếng "Oa!".
"Một giờ sau hắn mới nói tiếng người trở lại được do tác dụng phụ của phép biến hình." Meilin sốt ruột giải thích một câu rồi lại thúc hối: "Bây giờ hãy nhanh chóng nói cho ta biết!"
Hạ Á vẫn kiên trì đến cùng: "Xin ngài hãy kiên nhẫn một chút, thưa nữ phù thủy Meilin. Phát hiện của ta có thể nói là vô giá, hơn nữa..."
"Ta cam đoan không tổn thương các ngươi." Meilin quả nhiên là một người tính tình cổ quái, nàng lập tức duỗi ngón tay lên thề, đầu ngón tay toát ra một chùm ánh sáng ma pháp, đây là một lời thề để giao ước.
Cuối cùng, Hạ Á cũng thở phào nhẹ nhàng nhưng bỗng nhiên lại giật mình, nảy ra một ý khác.
Người phụ nữ này dù rất đáng sợ nhưng... Dường như...
"Chúng ta có thể trao đổi!" Hạ Á khẩn trương nói: "Ta đổi phát hiện của ta cho ngài để lấy vài thứ được không?"
"Được!" Meilin không chút do dự: "Ngươi muốn cái gì? Vàng? Đá quý? Ta có thể cho ngươi một bộ áo giáp thánh kỵ sĩ, đã được gia cố hoàn toàn bằng ma pháp thần thánh."
"Không, không, không, không!" Hạ Á liên tục phản đối và miễn cưỡng nở nụ cười: "Nếu như ta nói cho ngài biết, thứ ta phát hiện ra có liên quan đến Ma đạo pháo của địa tinh thời xa xưa thì liệu nó có giá trị đến cỡ nào?"
"Ma đạo pháo?" Meilin mở tròn mắt!
"Đúng vậy, Ma đạo pháo! Lại còn có một ít trang bị ma pháp của địa tinh thời xa xưa nữa!" Hạ Á khi nói những lời này cũng hơi khiếp sợ.
(Nếu như mụ điên này biết... những thứ mà mình gọi là phát hiện, chỉ cách mụ ta không đến mười mét thì mụ có giết mình hay biến mình thành một con ếch hay không?)
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
501 chương
29 chương
50 chương
141 chương
1284 chương
104 chương
45 chương