Liệp quốc

Chương 204 : Tể tướng của đế quốc

Sallen Boni Rome ung dung đứng trước một bình hoa bằng đồng xanh đặt trên một cái bàn bóng loáng. Trong bình đang cắm một cành hoa giả, cành và lá của nó được làm từ vàng ròng còn cánh hoa được làm bằng những lá bạc mỏng được nhuộm màu - kỹ thuật nhuộm này rất tinh vi - để có được màu đỏ tươi của hoa tường vi. Nhụy hoa bên trong là do những viên đá quí màu đỏ được khảm vào. "Rất đẹp! Dù là đồ giả nhưng đúng là rất đẹp!" Sallen Boni nhẹ nhàng lấy một cái kính lúp. Nhìn qua cái kính lúp, con mắt của hắn trở nên to lớn một cách kỳ lạ. Hắn đi quanh bàn một vòng, cẩn thận xem xét cái tác phẩm nghệ thuật này dưới mọi góc độ. Sau đó hắn bỏ cái kính lúp xuống, thần sắc thoải mái, hỏi: "Tốt lắm, ta muốn mua. Giá bao nhiêu?" Đứng trong phòng là một người đàn ông mập mạp, có vẻ như hơi mất tự nhiên. Mặc dù hắn là nhà buôn châu báu lớn nhất ở đế đô nhưng hiện thời bộ dạng hắn đầy vẻ cung kính. Hắn đặt một tay lên ngực, đầu cúi thấp, những lời nói vuốt đuôi và ca ngợi đầy vẻ xu nịnh tuôn ra ào ào từ miệng hắn, không ngừng. "Ôi chao, đại nhân tôn kính, quả nhiên ngài có con mắt tinh đời! Đây chính là món đồ tốt mà ta phải bôn ba cả năm ở phương đông để tìm cho ngài. Ngài xem những hoa văn trên lớp đồng xanh này, chính là từ thời cổ đại. Nó vẽ những tổ vật của những vương triều xa xưa, tưởng như đã thất truyền. Ta đã nhờ đến mấy chuyên gia về văn hoá để giám định nó. Món đồ này có tuổi ít nhất là đã ngoài 4000 năm. Hơn nữa theo như những hoa văn vẽ tổ vật chỉ ra thì chủ nhân đầu tiên của chiếc bình hoa này là một vị vương giả với huyết thống cao quí. Còn nếu căn cứ vào hàng loạt tài liệu lịch sử quan trọng khác thì ta có rất nhiều chứng cứ để cho rằng chủ nhân của chiếc bình hoa này đều là những người giàu sang tột bậc! Nói tới đây nhà buôn châu báu mập mạp này xoa xoa cái trán đầy mồ hôi rồi mới nói tiếp, thật cẩn trọng: "Chỗ thiếu sót duy nhất của nó là trên cái quai bên trái có bị mẻ một chút! Mà ngài cũng không cần quan tâm tới nó, vì ngược lại, chính chỗ mẻ này, mới chứng tỏ giá trị lịch sử lâu đời của nó. Ngài xem! Đúng là đồ tốt mà!" "Cho ta cái giá của ngươi đi!" Sallen Boni sắc mặt lạnh lùng, hắn cầm một vuông khăn lụa nhẹ nhàng lau qua chiếc kính lúp rồi nhíu mày nói: "Ngươi biết là thời gian của ta vô cùng quí giá nên chớ có lãng phí!" "Một vạn đồng vàng!" Gã nhà buôn châu báu nói ra mấy tiếng. Sallen Boni lập tức nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên một nét diễu cợt: "Một vạn đồng vàng! Thưa tiên sinh, ta nghĩ ngài biết rất rõ giá trị thực của món đồ này, dường như ngài đã nói lên gấp hơn năm lần! Chẳng lẽ ngài định nói thách với ta?" Trên trán gã nhà buôn, mồ hôi lại càng toát ra nhiều thêm, hắn cố tươi cười, trên mặt hắn, những khối thịt mỡ đùn lại với nhau thành từng lớp: "Đại nhân, ta nào dám thế. Nhưng ngài biết mà trong giới sưu tầm có một câu chân lý - Bảo vật phải ở trong tay quí nhân!" "Ta nhắc lại lần nữa: Thời gian của ta vô cùng quí giá!" Sallen Boni chỉ nói gọn một câu. Gã nhà buôn rốt cuộc không dám vòng vo nữa mà nói luôn: "Là thế này: Tháng trước ta mới mở một cửa hàng châu báu và được bá tước đại nhân Dafou đến đặt một cái vòng cổ bằng kim cương, thế nhưng sau đó tên thuộc hạ ngu xuẩn của ta lại làm sai đi một chút... Thế là cái vòng đó không thể giao đúng hạn được. Khi ta đưa ra phương án bồi thường thì bá tước đại nhân không hài lòng mà đòi phải bồi thường bằng ba mươi phần trăm của công ty. Ta nghĩ nếu chỉ vì một cái vòng cổ kim cương mà phải bồi thường đến vậy thì cao quá cho nên..." "Cho nên ngươi mời ta giúp đỡ? Bằng cái bình hoa bằng đồng xanh này?" Sallen Boni nở nụ cười khinh miệt. "Ta lại nghe không giống như ngươi nói, rằng Bá tước phu nhân đưa vật liệu cho ngươi làm một cái vòng cổ theo yêu cầu, trong đó có loại thủy lan quý giá do một ma pháp sư đã tặng cho bà ta làm lễ vật. Thế nhưng ngươi lại làm mất của người ta! Hay là ngươi không làm mất mà đớp luôn! Hả?" Gã nhà buôn ho khan hai tiếng: "Đại nhân, ta mang danh dự thương nhân của ta ra nói rằng người hầu của ta đã làm mất vật đó. Dù ta đã trừng phạt nó rất nặng nhưng bá tước đại nhân cũng không tha thứ cho ta..." "Thôi đuợc!" Sallen Boni thở dài. "Ta cũng không muốn biết sự thật làm gì. Còn về bá tước Dafou, ta sẽ đi gặp hắn nói chuyện..." Hắn nói xong cầm cái bình hoa lên xem xét cẩn thận một hồi rồi bỗng nhiên cười nói: "Ta lấy cái bình hoa này. Cứ theo giá ngươi nói là một vạn đồng vàng. À, mà sẵn tiện hỏi luôn: Ngươi đồng ý cho trả góp không? Ngươi biết mà, ta đâu phải quan tham, lương bổng cũng chỉ có hạn." "Mọi người đều biết rằng ngài có nhân cách cao thượng!" Gã nhà buôn châu báu nhanh nhảu tán thêm. "Đương nhiên, trả góp cũng không thành vấn đề!" Hắn lập tức lấy từ trong ngực ra mấy tờ văn kiện, dùng thái độ cung kính đặt chúng lên bàn. "Đây là mấy thứ giấy tờ, có kết quả giám định của các chuyên gia về cái bình hoa này - tất cả đều có chữ ký của họ bên dưới - để chứng tỏ giá trị của nó. Còn cuối cùng là giấy tờ của ngài đây. Ngài chỉ cần ký tên vào bên dưới này là có thể có được thứ này một cách hợp pháp!" Hắn thậm chí chẳng đả động gì tới những chi tiết về chuyện tiền bạc. Giấy tờ nhanh chóng được ký. Dĩ nhiên không phải là do chính Sallen Boni mà là bởi quản gia của hắn. Gã buôn châu báu như đã trút được gánh nặng, hít vào một hơi dài. Sau khi từ biệt, khi người hầu đưa mũ và áo khoác tới, hắn cầm lấy mũ, áp vào ngực và cúi người xuống: "Vô cùng biết ơn ngài. Ánh mắt ngài thật tinh tường, thưa tể tướng đại nhân. Ngài là một nhà sưu tầm phi thường xuất sắc!" Nói xong gã mới chào và ra về. Tể tướng đại nhân! Đúng vậy, Sallen Boni là đương nhiệm tể tướng của đế quốc Byzantine. Vị tể tướng của đế quốc này mới vừa ăn sinh nhật lần thứ sáu mươi ba ngày hôm qua. Hắn được sinh ra trong gia đình thuộc dòng họ Rome, dòng họ nổi tiếng và giàu có nhất ở đế quốc Byzantine. Hắn là vị tể tướng thứ sáu trong lịch sử của gia tộc này, chỉ có điều đáng tiếc là Sallen Boni cũng là vị tể tướng nhục nhã nhất trong số sáu vị của dòng họ Rome. Không, thậm chí trong suốt lịch sử của đế quốc Byzantine thì hắn là vị tể tướng hữu danh vô thực nhất. Đồ thừa SaBo là biệt hiệu dân gian tặng cho vị tể tướng của đế quốc này. Thực tế thì chính tể tướng đại nhân cũng biết hắn có cái ngoại hiệu mà không ít quí tộc gọi sau lưng như vậy và hắn cũng thích dùng nó để gọi chính mình! Đồ thừa là một từ mô tả rất chính xác tình cảnh của tể tướng đại nhân. Ai cũng biết Hoàng đế đương nhiệm, Kỵ thương Đại đế Kangtuosi có một tính cách dũng mãnh và cực kỳ cố chấp. Quan trọng nhất là vị bệ hạ này là một hoàng đế thượng võ, yêu đời sống của một chiến tướng, không thân cận mấy với bọn quan văn nhưng lại rất thích những viên tướng hay sĩ quan quân đội thuộc Ưng hệ trong đám quan lại cao cấp. Vậy thì đương nhiên... Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất! Một tể tướng của đế quốc thường phải là người bổ sung cho những thiếu sót trong các mệnh lệnh của hoàng đế. Hắn phải cống hiến trí tuệ để giúp hoàng đế thống trị đế quốc của mình. Thế nhưng bên cạnh Đại đế Kangtuosi đã có người làm thay công việc này của tể tướng rồi! Cái gã này chẳng có quan chức, tước vị gì nhưng nếu so với những vị tể tướng được hoàng đế tín nhiệm trong lịch sử thì gần như mọi quyết định trọng đại của Hoàng đế đế quốc đều có bóng dáng của hắn trong đó. Cái gã này hầu như cướp hết mọi quyền lực của tể tướng hiện nay nhưng chính Sallen Boni, vị tể tướng đương nhiệm, cũng chẳng có được biện pháp gì. Bởi vì đó là người mà cả đế đô không ai dám trêu vào. Kaweixier! Chính là cái người mà Hoàng đế vô cùng tín nhiệm, khiến cho tể tướng Sallen Boni trở thành một thứ Đồ thừa! Hoàng đế tuy không chán ghét gì hắn nhưng chắc chắn là cũng không tin cậy hắn được bao nhiêu. Không bao giờ ngài hỏi hắn có quan điểm hay ý kiến gì về những quyết sách trọng đại liên quan đến đế quốc và ai cũng biết là trong tất cả những quyết sách trọng đại của quốc gia thì Sallen Boni đại nhân chưa bao giờ được tham dự để đóng góp phần mình! Mọi quyết định đều được Bệ hạ và Kaweixier, hai người, thực hiện hết ở gian thư phòng nhỏ trong hoàng cung cả rồi! Sallen Boni tồn tại chỉ để có một tác dụng duy nhất là ra mặt ở một số nghi thức quan trọng để cho ra vẻ có danh hiệu tể tướng mà thôi. Với các chỉ dụ thông thường, Hoàng đế và Kaweixier cũng đã thương nghị và quyết định hết rồi mới giao cho hắn thực hiện sao cho thật đúng. Hắn không có quyền quyết định, thậm chí không có quyền đề nghị. Hắn chỉ là một kẻ biết nghe lời và phụ hoạ rồi sau đó ngoan ngoãn thực hiện cho tốt, thế thôi. Có thể thấy làm một tể tướng như vậy thật là vô cùng bẽ mặt và cũng chẳng danh giá gì. Trong lịch sử của đế quốc, chưa từng có một tể tướng nào bất lực và hèn nhát như Sallen Boni. Hắn là tể tướng của đế quốc nhưng trên thực tế các bộ trưởng đại thần cũng không ai coi hắn ra gì, ngoài mặt thì vờ tôn kính nhưng lại khinh bỉ sau lưng. Từ nhiều năm qua Sallen Boni vẫn bình tĩnh vượt qua cái tình thế quái dị này. Hắn chưa từng tranh đoạt thứ gì cho mình, chưa bao giờ muốn đoạt lại quyền chức của mình mà cứ như rất thoả mãn với danh hiệu Tể tướng, chịu khó làm một thứ biểu tượng nổi tiếng nhất trong đế quốc. Tuy nhiên, ngoài việc khinh bỉ hắn, điều duy nhất khiến cho mọi người đều thấy kì quái là cũng từ nhiều năm qua, cả trước mặt và sau lưng, Sallen Boni đều ra vẻ tôn trọng - tôn trọng thật sự chứ không phải giả vờ theo cái kiểu bằng mặt không bằng lòng! - với kẻ thù lớn nhất của hắn: Kaweixier! Kaweixier cũng đã từng nói một câu Sallen Boni là người có trí tuệ lớn nhất trong số tất cả các quan chức của đế quốc! Chúng ta có thể lý giải là những lời này chỉ là lời của người thắng đối với kẻ bại, nhưng có thật là như vậy không? Có lẽ còn một chi tiết nữa mà mọi người vẫn xem nhẹ. Sallen Boni năm nay sáu mươi ba tuổi nhưng đã làm tể tướng trong suốt hai mươi hai năm! Hai mươi hai năm làm tể tướng! Trong số sáu vị tể tướng của dòng họ Rome, chẳng ai làm được lâu như vậy! Thậm chí xét trong toàn bộ các tể tướng ở mọi triều đại của lịch sử đế quốc Byzantine, đảm nhiệm chức tể tướng trong suốt hai mươi hai năm thì hắn đã được xếp ở vị trí thứ hai, chỉ sau một vị tể tướng thời xa xưa đã ngồi ở vị trí đó được hai mươi lăm năm! Do đó chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng - nếu xét đến tuổi tác, sức khoẻ của hắn hiện giờ và cái cách như chẳng muốn gì hơn nữa của hắn từ trước đến nay - rằng hắn có thể phá vỡ kỷ lục này trong tương lai! Người ta càng ngạc nhiên hơn nữa là trong hai mươi hai năm đó, không ngờ hắn và Kaweixier chưa bao giờ phát sinh mâu thuẫn với nhau! Đối với kẻ đã rành rành là cướp đoạt hết quyền thế của hắn, Sallen Boni chưa bao giờ tỏ ra có địch ý rõ rệt. Không, hắn đương nhiên không phải bằng hữu của Kaweixier . Và cái loại như lão Kaweixier này cũng không có bằng hữu. Thế nhưng tể tướng đại nhân, trong cả một thời gian dài như thế không hề có chút nào ra vẻ chống cự lại Kaweixier. Trên thực tế cách đây hai mươi hai năm, sau khi vị tể tướng cũ bị ốm chết, Hoàng đế đã chọn Sallen Boni, lúc ấy mới có bốn ,ươi mốt tuổi, làm tể tướng mới vì ba nguyên nhân: Thứ nhất: Hắn xuất thân từ dòng họ Rome, xét về lý lịch và tư cách cũng đủ để nhận chức vị này. Nguyên nhân thứ hai là dòng họ Rome từ xưa đến nay không bao giờ có chuyện đối nghịch với hoàng đế, xét về mặt trung thành, Sallen Boni chẳng có gì phải dị nghị. Còn về nguyên nhân thứ ba lại càng đơn giản và rõ ràng: Bởi vì hắn cũng biết nghe lời. Hoàng đế là một người cường ngạnh, ngài chỉ khiêm tốn trước mặt Kaweixier, do đó ngài cũng chẳng cần một tể tướng chân chính! Thế thì Sallen Boni chính là người thích hợp nhất để lựa chọn! Trên thực tế, trong suốt hai mươi hai năm, hắn sắm vai một biểu tượng đúng là không tồi tí nào, trong các hội nghị trọng đại về quốc sự, hắn bình thường sẽ không có đề nghị cũng như ý kiến nào gây tranh cãi. Bởi hắn biết vâng lời và phối hợp nên Hoàng đế dù không tin cậy gì hắn nhưng lại dung túng đủ để cho hắn lợi dụng thân phận mà kiếm chác. Cho dù hắn có nhận chút đỉnh hối lộ thì Hoàng đế cũng không chỉ trích gì. Ngài cũng chẳng trông cậy gì vào hắn ngoài chuyện sắm vai tể tướng cho đẹp. Ngoài ra, nếu không kể chuyện hắn chẳng đếm xỉa gì đến chuyện quốc sự thì những việc khác, hoàng đế sai gì hắn làm nấy. Vì thế, ngài cũng có phần hơi nuông chiều hắn. Hắn chỉ có một thú chơi lớn nhất trong đời là sưu tầm cổ vật. Mà cái thú sưu tầm cổ vật này thì đúng là hao tốn. Tiễn gã nhà buôn châu báu ra tận cửa, Sallen Boni được người hầu thay cho hắn một cái áo choàng rộng rãi và thoải mái. Sau đó quản gia của hắn, một người đã theo phục vụ hắn suốt bốn mươi năm đưa cho hắn một phần danh sách lễ vật. Đây là những lễ vật mà người ta đưa tới hôm qua, nhân ngày sinh nhật của tể tướng. "Thật là mỉa mai phải không? Quản gia thân mến của ta." Sallen Boni cầm danh sách lễ vật xem qua một lúc, kèm theo còn có một xấp thư chúc mừng. Bức nào bức nấy cũng đầy giọng điệu nhiệt tình. Nhưng có trời mới biết, mấy tên viết những lời này có gọi hắn là Đồ thừa ở sau lưng không? Gã quản gia không nói gì, chỉ im lặng dâng lên từng phong thư một để mời Tể tướng xem qua. Cứ theo phép lịch sự trong giới thượng lưu thì tể tướng phải lựa ra trong xấp thư chúc mừng đó một vài bức của những nhân vật trọng yếu, đáng để cho hắn xem trọng, rồi tự tay viết một bức thư hồi âm và cảm tạ. "Không, quản gia của ta ơi, ta nói mỉa mai ở đây không phải là chuyện bọn chúng nói xấu sau lưng ta thế nào." Sallen Boni bĩu môi. Dù đã sáu mươi ba tuổi nhưng răng lão vẫn còn hoàn hảo, hắn cười một cách cổ quái và nói: "Ta biết hết bọn chúng nói gì sau lưng ta! Hừ! Nào là cái thứ Đồ thừa, nào là không đáng mặt tể tướng, nào là tể tướng gì mà chỉ biết ăn tiền, chỉ biết ngồi nhà hoà giải những tranh cãi giữa bọn nhà buôn châu báu với đám quí tộc nhỏ... Hừ! Chúng tưởng ta không biết sao?! Nhưng ta không quan tâm những chuyện đó, quản gia thân mến của ta, dù chỉ một chút cũng không!" Tể tướng đại nhân nói tới đây lại lấy ra tiếp một phong thư nữa, lần này ánh mắt hắn thoáng thay đổi khi xem cái tên trên bì thư, khoé miệng hắn lại lộ ra một nét cười quái dị. "Ta nói mỉa mai đây là: Ở cái tuổi của một lão già như ta thì sinh nhật thật ra không phải là chuyện để ăn mừng, đúng không? Ta đã sáu mươi ba tuổi, thêm một lần sinh nhật là bước gần thêm một bước đến chỗ chết, thế thì tại sao mọi người cứ vẫn phải coi đây là chuyện đáng phải ăn mừng? Mừng cái gì? Mừng chính mình ngày càng gần cái chết sao? Mừng tuổi thọ mình bớt đi một tuổi à?!" Tuy nhiên, khi nói đến đây thì nụ cười của Tể tướng đại nhân càng nở rộ: "Xem này, vẫn còn có người hiểu ý ta. Hãy xem phong thư này viết thế nào? Không phải là những lời chúc tụng nhàm chán, cũng không là vẻ kính trọng mỉa mai! Nó viết rằng: Thấy cái chết ngày càng đến gần khiến ta càng thêm chán nản. Ta biết rằng thấy cuộc sống ngày càng ngắn đi đúng là một điều đau buồn nhưng vẫn hi vọng ngài biết tận hưởng những ngày còn lại. Ha ha! Một lời chúc mừng tuyệt diệu! Xem ra trên thế giới này không phải không còn người thông minh!" Tể tướng đại nhân cầm lá thư, nét cười trên mặt càng lúc càng rõ rệt. "Ký tên bên dưới là... Ý! Là tiên sinh Kaweixier đáng kính! Chà!" Tể tướng đại nhân dường như tâm tình đang rất vui vẻ. Hắn lập tức lấy một cây bút viết thật nhanh một bức thư hồi âm. Nội dung thư rất ngắn gọn và cũng kỳ quái như vậy. Hơn nữa xem ra chẳng ăn nhập gì cả. "Tiên sinh Kaweixier tôn kính, cảm ơn ngài đã gửi thư chúc mừng. Ta muốn nói rằng ta vẫn không thích cái tên khốn kia của ngài!" Sau khi ký tên mình. Tể tướng đại nhân đưa thư cho gã quản gia. "Cho người đi gửi ngay bây giờ, nhanh, thật nhanh." Gã quản gia cũng chẳng nói gì cả. Trên thực tế, tính cách của hắn cũng giống với ngài tể tướng đại nhân: Dường như không bao giờ biết tranh luận là gì! Thư được người hầu mang đi rồi. Thật không ngờ, chỉ trong chưa đến một tiếng, đã có hồi âm từ Kaweixier. Nội dung hồi âm của hắn càng đơn giản hơn, chỉ vẻn vẹn một câu: "Thưa tể tướng đại nhân tôn kính: Ta cũng vậy!"