Liệp quốc
Chương 157 : U buồn
Trong căn phòng bí mật, Hạ Á cùng kẻ đáng thương hai người vẫn còn đứng đờ ra. Vốn đêm nay kẻ đáng thương an bài một trận hò hẹn, cuối cùng lại biến thành tình cảnh như thế này, trong lòng Adeline cũng có chút bất đắc dĩ không nói nên lời, mà hiện tại hiếu kỳ trong lòng Hạ Á vẫn còn chưa kết thúc, sau khi Kaweixier rời đi, hắn lại mò trái tìm phải, bất quá ma pháp trận của gia tộc hoa tu-líp lưu lại trăm nghìn năm qua đâu dễ dàng liền phá được ? Dế nhũi bận bịu một hồi, đương nhiên chỉ là uổng phí sức lực.
May là trong lòng Hạ Á cũng không buồn bực, tìm kiếm một hồi, nhìn xung quanh căn phòng một chút, bỗng nhiên cười nói: "Mẹ nó, tòa nhà này đã thuộc về ta, hiện tại cũng không cần sốt ruột, sau này chậm rãi nghiên cứu, nếu như quả thực không được, ta sẽ đem nơi này đào rỗng ra."
Adeline nhìn Hạ Á, ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp, đêm nay nàng cũng nghe được quá nhiều bí ẩn. Tên dế nhũi này rõ ràng là có quan hệ với gia tộc hoa tu-líp trong truyền thuyết... Hơn nữa, gia tộc hoa tu-líp năm đó bị diệt vong, trong đó lại còn một đoạn ẩn tình ! Bản thân nàng trước đây không biết thì không sao, hiện tại đã biết, trong lòng nàng bỗng dưng lại xuất hiện thêm vài cái phiền não.
Theo tình cảm của nàng đối với Hạ Á, đương nhiên nàng sẽ không làm lộ bí mật có thể gây hại cho dế nhũi, thế nhưng... Tên Kaweixier kia bụng dạ khó lường... Vừa nhớ tới hắn liền khiến cho nàng lạnh run.
Trước đây trong lòng nàng còn mang theo ba phần huyễn tưởng: nếu như dế nhũi nỗ lực phấn đấu, tương lai đạt được địa vị cao, kỵ thương đại đế tuy rằng xem nàng là cái đinh trong mắt, thế nhưng hắn đã già nua, thời gian còn sống cũng không nhiều, nếu như kỵ thương đại đế ốm chết, anh họ Garcia lên kế vị trở thành hoàng đế kế nhiệm, như vậy tình cảnh của nàng sẽ tốt hơn nhiều, đến khi đó nàng chỉ cần hòa giải khúc mắc giữa dế nhũi cùng anh họ của nàng, như vậy... Bản thân nàng có thể đường đường chính chính gả cho dế nhũi, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, huống hồ nàng còn có thể nhờ vả chị dâu Dairenni giúp nàng biện hộ...
Nhưng... Nhưng nếu như dế nhũi là truyền nhân của gia tộc hoa tu-líp, như vậy... như vậy chuyện giữa nàng và hắn sẽ là cực kỳ khó khăn a! !
Nếu như anh họ của nàng biết bí mật này...
Hiện tại tuy rằng việc này vẫn còn trong bí mật, tên gia hỏa Kaweixier cũng có ý che chở cho Hạ Á, thế nhưng... Adeline là nữ nhân nên trời sinh mẫn cảm, nàng cảm nhận được Kaweixier chung quy cũng không hoàn toàn có ý tốt ! Nói không chừng tới một thời gian nhất định, hắn sẽ cố ý đem bí mật này tiết lộ ra ngoài ! Đến lúc đó, hoàng thất tất nhiên sẽ không buông tha cho dế nhũi ! Bản thân... Bản thân... Bản thân...
Nghĩ tới đây, trong lòng Adeline vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, vừa hết kinh sợ, thì lại xuất hiện một niềm đau khổ.
Đối với tâm tình của Adeline, Hạ Á cũng không có nhận ra, lúc này hắn đã ngừng tìm tòi, lần nữa kéo theo Adeline cùng nhau đi ra ngoài, mới vừa vào lại trong vườn hoa, thì thấy nữ nhân có khuôn mặt bảo thủ đã sớm trở nên lo lắng, nàng đi qua đi lại trong vườn tìm kiếm xung quanh, vừa thấy hai người đi ra, nữ nhân kia không chút khách khí liền bước tới, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Á, sau đó nhìn Adeline, cau mày nói: "Làm gì mà trễ thế này ! Vừa rồi công tước đại nhân cùng Kaweixier đại nhân bước vào, các ngươi..."
Adeline lắc đầu, nàng cũng không muốn sinh thêm chuyện phiền phức, thấp giọng nói: "Bọn ta đã trốn, cũng không bị phát hiện."
Nữ nhân này chính là nữ quan cung đình bên cạnh Adeline, nghe xong những lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, liếc liếc Hạ Á, thần sắc không chút nào che giấu sự bất mãn: "Thời gian không còn sớm, chúng ta phải lập tức trở về... Nếu không..."
Không đợi nàng nói hết, Adeline lập tức cắt lời của nàng: "Ta biết rồi, chúng ta đi thôi."
Nữ quan kia nhìn ra sắc mặt buồn bã của Adeline, trong lòng cũng có vài phần không đành, nàng là người do thái tử Garcia phái tới phụ trách chiếu cố cho Adeline, nhưng tính tình của nàng xem như là ngoài lạnh trong mềm, nàng cũng biết tình cảnh đáng thương cảm của Adeline, trong lòng có vài phần thương xót, hiện tại nàng lại lần nữa mềm lòng, thở dài: "Ta đi ra ngoài chuẩn bị xe, ân... Các ngươi tranh thủ cáo biệt nhau đi, cũng đừng quá lâu đấy."
Ánh mắt của Adeline đầy cảm kích nhìn về phía nữ quan, chờ cho vị nữ quan này đi ra ngoài, nàng mới quay đầu nhìn về phía Hạ Á, trong lòng bùi ngùi, hai môi run run, thanh âm thấp đến mức dường như không thể nghe thấy: "Hạ Á, ta phải đi rồi."
Hạ Á "ân" một tiếng, nhìn Adeline, cau mày nói: "Được rồi, hôm nay vội vội vàng vàng còn gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn, như vậy hôm khác ta sẽ tìm tới ngươi. Ngươi đang ở nơi nào?"
Adeline thở dài: "Ta không thể nói cho ngươi biết, ân, ta biết nơi ở của ngươi, nếu như... nếu như có cơ hội, ta sẽ lại phái người tới tìm ngươi."
Hạ Á cau mày, trong lòng hắn có chút kỳ quặc, bất quá kẻ đáng thương phảng phất như có điều khó nói, hắn cũng không có truy vấn, chỉ là nhìn thẳng vào kẻ đáng thương, ôn nhu nói: "Được rồi, chính ngươi cũng phải cẩn thận. Sự tình trong nhà của ngươi nếu như xảy ra phiền toái, thì cứ tìm tới ta. Thực sự không được, thì dứt khoát theo ta rời khỏi đế đô đi. Nếu như ngươi gặp phải vất đề khó giải quyết, thì cứ phái người tới tìm ta."
Adeline cố nén nước mắt, lúc này phân ly so với trước đây ở trên Dã Hỏa nguyên càng thêm khó chịu, câu chuyện bí mật của gia tộc hoa tu-líp do chính miệng Kaweixier nói ra khi nãy, đối với Hạ Á cũng không tạo nên xúc động quá lớn, thế nhưng những bí mật này đối với nữ nhi xuất thân từ hoàng thất như nàng mà nói, hầu như là dập tắt hoàn toàn hy vọng trong lòng nàng !
Nếu thật sự Hạ Á là truyền nhân của gia tộc hoa tu-líp... Như vậy bản thân... cùng hắn...
"Ta nhớ kỹ rồi." Adeline nhìn hai mắt của Hạ Á, thấp giọng nói: "Sau này thân phận của ngươi không còn như trước, làm việc cũng nên suy tính nhiều hơn, đừng có tiếp tục lỗ mãng như trước đây, ân... còn có..."
Hạ Á cười hắc hắc: "Yên tâm đi, hừ, ngươi đã từng thấy ta chịu thiệt lần nào chưa?"
Kẻ đáng thương ngẩn ngơ, nghe xong lời này, rõ ràng trong lòng đang đau khổ, nhưng nhịn không được cũng phải bật cười-- tên dế nhũi này thực sự là một kẻ giả trư ăn cọp, nhìn bề ngoài rất lỗ mãng, nhưng thật ra tinh quái như quỷ, muốn hắn bị thiệt, sợ rằng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng cười một lúc, đau buồn trong lòng lại tấn công Adeline, viền mắt đỏ lên, hai giọt nước mắt liền rơi xuống, nàng vội vàng xoay đầu sang chỗ khác, miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, ta đi đây, ngươi tự bảo trọng đi."
Nói xong, nàng xoay người bước nhanh rời đi, mới bước được hai bước, nhưng bỗng nhiên nàng đứng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên quyết, phảng phất như đã hạ quyết tâm, xoay người lại, chạy nhanh về phía Hạ Á, vòng tay ôm lấy thân mình hắn, dùng sức siết mạnh. Nàng ôm rất chặt, phảng phất như là dùng hết khí lực toàn thân.
Hạ Á bị nàng ôm một cái, bỗng nhiên liền ngây người, trong lòng phát sinh một loại cảm giác kỳ gì, hầu như theo bản năng, hắn cũng vòng tay ôm lấy kẻ đáng thương, trong lòng tuy rằng vẫn nghĩ : "hai nam nhân" dùng tư thế này ôm nhau quả thực có chút không thích hợp, thế nhưng lúc này kẻ đáng thương đang ở trong lòng hắn, cảm giác kỳ dị nọ liền quét sạch toàn bộ nghi ngờ trong đầu hắn.
Adeline dùng hết sức ôm hắn một cái, cũng rất ngắn ngủi, nàng hít một hơi thật sâu, phảng phất như đem mùi vị trên người Hạ Á cất giấu thật sâu vào trong đáy lòng, sau đó nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ u buồn sâu kín, bỗng nhiên nàng dùng sức đẩy Hạ Á ra, một tay vung lên...
Bốp!
Hạ Á còn không kịp phản ứng, thì một bàn tay đã nhẹ nhàng tán trúng mặt hắn, tuy rằng lực đánh không mạnh, thế nhưng Hạ Á bị hành động này của kẻ đáng thương làm cho ngay người, hắn bụm mặt kêu lên: "Ngươi, ngươi làm gì vậy ?"
"Tên ngu xuẩn nhà ngươi!" Mặt của Adeline đỏ lên, thấp giọng mắng một câu: "Ngươi cũng nên biết, ta đau liên tục mấy ngày liền !"
Nói xong, khuôn mặt của nàng giống như là sắp xuất huyết, Adeline cũng không nói tiếp tiếng nào, xoay đầu vội vàng chạy mất.
Hạ Á bụm mặt, nhìn kẻ đáng thương rời đi, trong lòng tự nhiên xuất hiện một cổ cảm giác không nói nên lời, đứng đờ ra nhìn nàng rời đi, cảm giác không muốn kẻ đáng thương rời đi nhất thời tấn công vào tim hắn, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.
Qua nửa ngày, mãi đến lúc bóng lưng của nàng cũng không còn, Hạ Á mới buông tay đang bụm mặt xuống, buồn bực nói: "Nói khóc thì khóc, nói đánh thì đánh, bị bệnh thần kinh sao..."
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên trong đầu truyền tới một trận âm thanh cười như điên.
Âm thanh cuồng tiếu của Dora giống như là rất nhanh sẽ tắt thở, tiếng cười của con rồng cái này tràn đầy tinh quái cùng ác ý, tiếng cười "ha ha ha" nọ càng lúc càng khiến cho Hạ Á có chút nhịn không được, cả giận nói: "Ngươi cười cái gì !"
Dora cố nén tiếng cười, giọng nói rõ ràng có chút hả hê: "Ta thích thì ta cười, ngươi quản được ta sao!"
※※※
Bởi vì buổi tối cổng thành đế đô sẽ đóng, Hạ Á không thể quay về trong thành, cho nên hắn dứt khoát chờ tới sáng hôm sau mới trở về.
Trong đêm nay đã xảy ra quá nhiều sự tình khiến cho người ta phải giật mình, Hạ Á vắt óc suy nghĩ suốt đêm, nghìn suy vạn xét, cũng thực sự đã sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Lão gia hỏa là hậu duệ của gia tộc hoa tu-líp, việc này tuy rằng rất kỳ lạ, thế nhưng... hình như đối với bản thân Hạ Á mà nói cũng chưa hẳn chuyện tốt, nếu như truy xét tỉ mỉ, việc này đích thật là một cái phiền toái không nhỏ đối với hắn ! Thái độ của Kaweixier cùng lão công Minasi thực sự rất đáng ngờ, hơn nữa hai người này năm đó còn có chút ân oán đối với lão gia hỏa, cẩn thận truy xét mà nói, không chừng tương lai bọn họ sẽ cấp cho bản thân hắn không ít phiền phức.
Hắn trở về nơi ở trong thành từ rất sớm, trong lòng còn có chút không yên. Cả đêm dế nhũi không có về nhà, mọi người trong nhà cũng sớm đã trở nên lo lắng, lúc này nhìn thấy hắn bình yên trở về, mọi người mới thoáng yên tâm.
Hạ Á cũng không nói nhiều, đang muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, thì Souleaterr lại chạy tới báo cáo: có một tướng lĩnh tự xưng là "Junker" tới thăm.
Hạ Á sửng sốt một hồi, mới nhớ tới cái tên "Junker" này là ai-- hắn chính là đầu lĩnh thị vệ bên cạnh hoàng đế, Hạ Á đã thấy qua hắn khi yết kiến hoàng thượng ở trong doanh trận của lâm viên hoàng gia.
Hạ Á lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng đi ra nghênh tiếp.
Junker mặc một bộ quần áo bình thường, áo bào ngắn của võ sĩ, bên hông mang một thanh bội kiếm, dẫn theo vài tên tùy tung, đang đứng chờ ở trước cổng. Mắt thấy Hạ Á đi ra, khuôn mặt của Junker lộ ra một vẻ tươi cười: "Nam tước đại nhân."
Tên gia hỏa này tuy rằng mặc một bộ đồ bình thường, thế nhưng mùi vị nguy hiểm toát ra từ trên người của hắn vẫn không chút nào suy giảm, Hạ Á mơ hồ cảm giác được hai tên tùy tùng ở phía sau hắn, cũng mạnh mẽ ác liệt không thua kém hắn, trong ánh mắt mơ hồ còn mang theo một cổ mùi vị khát máu.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương