Liệp quốc
Chương 127 : Gặp lại tai ương
Trên đường đi vào ma pháp công hội, Hạ Á vẫn còn tràn ngập hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. Dù sao nghề nghiệp ma pháp sư trên đại lục cũng là vinh quang lẫy lừng, làm ma pháp công hội của đế quốc Byzantine, rốt cục cũng có thể nói là thánh địa trung tâm của ma pháp sư trên đại lục, ma pháp công hội phụ trách quản lý tất cả mọi ma pháp sư trên đại lục, đương nhiên cũng không phải là một nơi tầm thường.
Thế nhưng sau khi bước vào trong cửa tòa nhà, Hạ Á lập tức hoàn toàn thất vọng.
Phía sau cánh cửa là một cái đại sảnh hình tròn, bày trí cũng vô cùng đơn giản, nền đá thô sơ, tường xung quanh thì dùng sơn trắng phết lên một lớp, cũng không có bất kỳ hoa văn hay ma pháp trận thần kỳ nào đáng để kinh ngạc, tại Hạ Á xem ra, chỉ sợ ngay ngày đầu tiên hắn tới đế đô, ở trong thư phòng của Kaweixier, so với nơi này còn hứng thú hơn nhiều lắm.
Ở đây... Quả thực là một cái đại sảnh tiếp khách cực kỳ bình thường. Diện tích đại sảnh chỉ bất quá có hơn mười bước chiều ngang mà thôi, chính diện là một cái cầu thang, một cái bàn dài đặt bên cạnh chân cầu thang, một lão già đầu đầy tóc bạc ngồi phía sau cái bàn tiếp tân, một tay đang chống đỡ lấy má, ngủ gà ngủ gật, lão già này cũng mặc một bộ trường bào màu đen, thế nhưng lại không có đeo huy chương ma pháp sư.
Thấy Hạ Á cùng Tatara bước vào-- ân, chính xác thì là nghe hai người bước vào, lão già này mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, bộ dáng đang say ngủ, đôi mắt cũng không có mở to, miệng lầm bầm một câu: "Chào buổi chiều, hai vị ma pháp sư đại nhân, xin hỏi hai người đến nơi này có việc gì..."
Nói xong, hắn còn hút một hơi, đem nước bọt đang chảy xuôi ở khóe miệng nuốt vào lại trong miệng, giơ tay áo dơ bẩn lên chùi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mơ màng của người già nhìn vào hai người Hạ Á.
Hai bên nhìn nhau một hồi, rất rõ ràng trang phục trên người Hạ Á không phải là ma pháp sư, cho nên lão già này chỉ đem ánh mắt đặt lên người đặt lên người Tatara.
"Vị ma pháp sư lão gia tôn kính, ta là nhân viên tiếp tân của ma pháp công hội Duohali. Thỉnh ngài báo ra thân phận, để ta còn đăng ký, sau đó mời ngài nói ra ý định tới đây của ngài..." Lúc lão già mở miệng nói chuyện, Hạ Á mới phát hiện hàm răng của hắn đã sớm rụng sạch, hai má hóp vào, miễn cưỡng đứng lên hướng về Tatara hành lễ, thế nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy, nỗ lực nửa ngày mới miễn cưỡng đứng thẳng người.
Tatara kiêu ngạo ưỡn ngực ra: "Ta tên gọi là Tatara, trong danh sách của công hội cũng có tên của ta." Dừng một chút, nhìn thoáng qua Hạ Á ở bên cạnh : "Ân... Vị này, vị này chính là đồng bạn của ta."
"Thật xin lỗi." Lão già hướng về phía Tatara cung kính gật đầu: "Nếu lão gia là ma pháp sư, như vậy ngài hẳn biết quy củ ở đây, cho dù là đồng bạn của ngài, cũng phải đăng ký tên mới được."
"Hạ Á." Dế nhũi ở bên cạnh cũng không quan tâm liền báo tên: "Hạ Á Lôi Minh."
"Ân..." Lão già ngồi xuống, cánh tay run rẩy cầm lấy cây bút lông ngỗng ở trên bàn, viết lên một bản kê khai, bởi vì tuổi già sức yếu, cho nên chữ viết của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, một mặt viết, một mặt mơ hồ nhắc đi nhắc lại: "Ân, người tới là... pháp sư đại nhân Tatara, ân, đi cùng với... tùy tùng của pháp sư đại nhân Hạ Á Lôi Minh... Ân, một cái tên thực sự cổ quái, cũng có người tên gọi như thế này sao..."
Nghe lão già tự động đem hắn trở thành tùy tùng của ma pháp sư Tatara, Hạ Á lập tức trừng mắt định phản bác, Tatara ở bên cạnh vội vàng dùng ánh mắt liên tục ra hiệu với Hạ Á, vừa gật đầu vừa chấp tay cầu xin, lúc này mới làm cho Hạ Á ngậm miệng lại.
"Được rồi... pháp sư đại nhân Tatara, thỉnh ngài báo ra ý định tới đây của ngài... Để ta..."
"Ta cần gặp một vị chấp sự đại nhân, sự việc của ta có liên quan tới danh dự cá nhân, cho nên, xin hỏi một chút, ngày hôm nay là vị pháp sư đại nhân nào đang chấp sự?" Tatara trả lời rất cẩn thận.
Lão già "nga" một tiếng, thế nhưng dường như có chút lảng tai, hỏi lại một lần, sau khi Tatara nhắc lại, hắn mới gật đầu: "Ân, mời ngài đi lên lầu, cửa thứ hai ở bên trái, vừa lúc ngày hôm nay pháp sư đại nhân Harris đảm nhiệm chức vụ chấp sự luân phiên, ngài có thể đi gặp người."
Tatara thở phào nhẹ nhõm, sau đó hướng về Hạ Á cười khổ nói: "Thỉnh ngài ở chỗ này chờ một chút, ân... Ma pháp sư công hội, trừ phi có sự tình đặc thù, bằng không người thường không thể nào đi vào công hội."
Hạ Á nhìn xung quanh một chút, trong cái đại sảnh này ngoại trừ lão già ở trước mặt, cũng không có bất kỳ ai hay thủ vệ nào, nếu như bản thân hắn ương ngạnh muốn xông lên lầu, lẽ nào lão già này có thể ngăn chặn được bản thân hắn?
Bất quá suy nghĩ lại, ở đây dù sao cũng là ma pháp công hội, nói không chừng sẽ có chỗ độc đáo riêng của nó, bản thân hắn hôm nay tới đây cũng không phải đi tìm phiền toái, mà là tùy tiện tham quan, thỏa mãn tính hiếu kỳ của bản thân mà thôi, đã như vậy, ở chỗ này ngồi chờ cũng không sao.
Mắt thấy Tatara đi lên cầu thang, Hạ Á đứng ở trong đại sảnh tìm kiếm một chút, trong đại sảnh này cư nhiên ngay cả một cái ghế cũng không có, lão già tiếp tân kia lại lần nữa thu dọn đồ đạc, chống tay lên má, đầu gật gật nhẹ, rõ ràng là lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Hạ Á có chút buồn chán, bước tới vài bước, tùy ý bắt chuyện : "Vị lão tiên sinh này, ngài là người của ma pháp công hội sao?"
Lão già hình như có chút bực mình, cau mày nhìn Hạ Á một chút, mở miệng lầu bầu: "Phí lời... Nếu ta không phải người của công hội, vậy thì ngồi ở chỗ này làm gì..." Nói xong, lão lắc đầu, hình như đối Hạ Á rất là khinh thường.
"Nga? Như vậy... Nhìn tuổi tác của ngài, chắc là làm việc trong ma pháp công hội rất lâu đây?" Hạ Á hiếu kỳ nói.
"Ân..." Lão già miễn cưỡng mở mắt ra, giơ ngón tay lên tính: "Khoảng... 50... Ân, 53 năm..."
Hạ Á nghiêm túc hẳn lên: "Như vậy, ngài nhất định cũng là một vị ma pháp sư ?"
Lão già cười cười có chút ngượng ngùng, sau đó trừng mắt Hạ Á, giọng nói có chút bất thiện: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi thật vô lễ. Nếu như ta là ma pháp sư, thì còn ngồi ở chỗ này làm gì? Ân... Ta chỉ là một ma pháp học đồ."
Ma pháp học đồ?
Hạ Á trừng mắt nhìn lão già này, lão này không 80 thì cũng phải hơn 70 tuổi ! Tuổi cao như vậy, cư nhiên cũng chỉ là "học đồ" ? !
Ánh mắt mơ màng của lão già lúc này sắc bén hẳn lên, thấy thần sắc của Hạ Á có chút cổ quái, không khỏi hừ một tiếng, híp mắt: "Người thanh niên, ngươi có đúng hay không là đang coi thường ta? Hừ hừ, nói cho ngươi biết, lão già này cũng không phải là nhân vật đơn giản như ngươi nghĩ ! Ta ngồi chỗ này nhiều năm như vậy, coi như là một ít ma pháp sư chân chính, thấy ta đều phải khách khách khí khí đấy."
Dừng một chút, lão già này dường như là đang khoe khoang: "Nói cho ngươi biết, chủ tịch đương nhiệm của ma pháp công hội, đại ma đạo sư Raphael tiên sinh, năm đó là bạn học cùng khóa với ta trong học viên ma pháp ! Bọn ta cùng lúc tốt nghiệp, cùng lúc đạt được danh hiệu ma pháp học đồ đấy!"
Hạ Á không khỏi mỉm cười.
Là bạn học cùng khóa với chủ tịch ma pháp công hội? Chỉ tiếc là sau khi tốt nghiệp, người ta từ ma pháp học đồ hiện tại đã tấn cấp thành đại ma đạo sư, mà vị lão già tiên sinh này, thế nhưng cả đời vẫn giậm chân ở thân phận ma pháp học đồ...
Cái này có thể xem như là số phận đã định đi.
Đúng lúc trong lòng hắn đang cảm khái, lại nghe thấy từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Một ma pháp sư từ bên ngoài chậm rãi đi vào đại sảnh, mới vừa bước tới cửa, vị ma pháp sư này đã dùng giọng khàn khàn cười nói: "Lão già Duohali, ta tới xin gặp pháp sư chấp sự, lần trước báo cáo của ta nộp lên cấp trên, ngươi rốt cục là có hay không đã chuyển tới tay của chấp sự đại nhân a!"
Vừa nghe thấy âm thanh này, Hạ Á lập tức nhận ra là mình đã từng nghe ở đâu đó, xoay đầu nhìn lại, thì thấy một ma pháp sư đi vào trong đại sảnh, thân mặc một bộ đồ màu tro, quấn một cái áo choàng rộng, trước ngực đeo một mai huy chương ma pháp sư.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, đối phương cũng đang nhìn về phía Hạ Á, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức đều sửng sốt, liền sau đó hai người cùng lúc "A" một tiếng, kêu lên:
"Là ngươi ? !"
"A ! ! Ngươi! !"
Ma pháp sư này vừa nhìn thấy Hạ Á, nhất thời biến sắc, khuôn mặt run run vài cái, phảng phất như muốn xoay đầu bỏ chạy, thế nhưng vừa mới xoay người, Hạ Á cũng đã vọt tới, vươn tay chụp lấy vai của đối phương, khí lực của Hạ Á rất lớn, tên ma pháp sư kia bị hắn nắm lấy vai không cách nào chạy được, chỉ có thể xoay người lại đối mặt với Hạ Á, khuôn mặt hiện ra một vẻ tươi cười cổ quái: "A. . . Nguyên lai là ngươi, à à. . . Người săn ma tiên sinh?"
Hạ Á híp mắt nhìn đối phương: "Ta nhớ ra ngươi. . . Ngươi hình như là. . . một tên trong vương thành tứ tú ? Tên các ngươi là gì nhỉ. . . Ân, là Ni Ma Ge Bi. . . A, ngươi là tên ma pháp sư duy nhất trong bốn người, Bidaerduo!"
Bidaerduo phảng phất như rất sợ Hạ Á, đối mặt với Hạ Á, hai chân liên tục run, ánh mắt né tránh, cuối cùng cười khổ nói: "Không sai. . . Trí nhớ của ngài thật là tốt, cư nhiên liếc mắt liền nhận ra ta. . ."
Thế nhưng trong lòng hắn không khỏi thở dài: làm thế nào cái tên gia hỏa này lại chạy tới đế đô ? Không xong . . . chắc hắn rốt cuộc cũng đã phát hiện, lộ trình lần trước ta chỉ cho hắn là giả. . .
Quả nhiên, ngay lập tức Hạ Á híp mắt cười nhạt: "Di? Bộ dáng của ngươi hình như có chút chột dạ a! Hanh hanh, ta nhớ rất kỹ, lần trước ngươi đã chỉ đường cho ta, cái ân tình này, hình như ta còn chưa trả !"
Bidaerduo thực sự nào dám để Hạ Á trả ân tình ? Vội vàng cười xòa hi hi ha ha nói : "Không dám không dám, thật là. . . nghĩ không ra có thể gặp ngài tại nơi này, như vầy. . . ta còn có chút việc, xin lỗi không thể tiếp ngài . . ."
Hắn xoay người muốn bỏ chạy, thế nhưng Hạ Á vươn tay nắm hắn kéo lại: "Đừng vội a! Chúng ta nói thế nào cũng là người quen cũ a."
Hừ một tiếng, Hạ Á tiếp tục nói: "Lần trước ngươi đã chỉ đường cho ta, ta cần phải cảm tạ ngươi thật tốt mới được !"
Bidaerduo cười khổ, dứt khoát làm ra một cái quyết định: "Cái này. . . Lần trước ta chỉ đường cho ngài, do vội vội vàng vàng nên khó tránh khỏi có chút sai sót, việc này cũng không nên tránh ta, huống chi ta. . ."
"Huống chi ngươi căn bản là cố ý, đúng không?" Hạ Á hừ một tiếng, tay đang nắm lấy vai của đối phương lúc này tăng thêm vài phần khí lực, nhất thời sắc mặt của Bidaerduo liền trắng nhợt, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, vội vàng nói: "Buông tay! Buông tay! Nơi này chính là ma pháp công hội ! Ngươi, ngươi dám đánh ta ở nơi này, trái lại sẽ gặp phải phiền phức lớn!"
Hạ Á cười hắc hắc, thu hồi cánh tay: "Ta cũng không muốn đánh ngươi, lần trước tuy rằng ngươi cố ý chỉ lầm đường, bất quá ông đây cũng không đi theo đường mà ngươi chỉ, hanh hanh. . ."
Bidaerduo nguyên bản thừa dịp Hạ Á buông tay định chạy trốn, vừa nghe những lời này, trái lại liền dừng chân, trợn to mắt nhìn Hạ Á: "Ngươi. . . Ngươi không lầm đường? Như vậy, lẽ nào ngươi thực sự đã tìm thấy. . ."
Nói đến đây, Bidaerduo nhìn thoáng qua lão già tiếp tân ở bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại, thế nhưng nhịn không được trương to hai mắt nhìn Hạ Á.
Hạ Á cười hắc hắc, làm ra bộ dáng cao thâm, không thèm trả lời.
Bidaerduo sốt ruột, nhịn không được lại hỏi tiếp: "Ngươi. . . Ngươi thực sự tìm được?"
Thế nhưng Hạ Á lắc đầu, cố ý thở dài: "Hừ, ta không tìm được gì cả, lúc đó ta chỉ phát hiện ngươi cố ý chỉ sai phương hướng, sau đó ta chạy theo một phương hướng khác, tuy rằng không có tìm được thứ ngươi nói. . . Bất quá lại giết được một con ma thú có giá trị cao."
Dế nhũi cũng không phải ngu, bản thân hắn chiếm được một con rồng, thu hoạch đầy túi, mấy thứ hiện tại đang nằm trong tay hắn, cũng đủ đưa tới một vài tên thèm thuồng, đạo lý có tiền thì phải dấu, Hạ Á xuất thân từ Dã Hỏa trấn đương nhiên phải biết rõ.
Bidaerduo cũng không nghi ngờ, hắn biết tên gia hỏa này tuy rằng lợi hại, thế nhưng chắc chắn không thể nào giết chết được một con rồng. . . Nếu như thực sự tìm thấy con rồng kia, tên gia hỏa này chỉ sợ cũng chỉ có mỗi con đường chết.
Huống hồ, Bidaerduo cũng đã nhận được tin, sư phụ của bản thân hắn, cùng với mấy người ma pháp sư khác đi tìm con rồng kia, tới lúc này cũng không có quay về, chỉ sợ tất cả đã bị con rồng kia giết chết.
Ngay cả mấy vị ma pháp sư toàn bộ đều chết trong tay con rồng, huống chi là tên gia hỏa này? Hiện tại hắn còn sống, như vậy đương nhiên là hắn không có gặp con rồng kia-- hừ, coi như là vận khí của hắn khá tốt.
Nhắc tới lần này Bidaerduo đi tới ma pháp công hội, thật sự cũng là có việc quan trọng.
Thực lực của bản thân hắn quá thấp, thường ngày chỉ có thể trà trộn cùng ba quý tộc khác trong vương thành tứ tú, hết ăn lại uống, duy trì cuộc sống.
Sư phụ của hắn lần này đi săn rồng, kết quả trái lại chết ở trên Dã Hỏa nguyên, kể cả toàn bộ ma pháp sư đi chung cũng không có trở về. Sư phụ của hắn là một vị ma pháp sư chính quy, mà trong ma pháp công hội, trên danh nghĩa cũng là người nắm giữ chức vụ, cùng với các ma pháp sư khác trên đại lục có chút khác nhau.
Phàm là ma pháp sư nắm giữ chức vụ trong ma pháp công hội, đều có một phần sinh mệnh lạc ấn lưu trữ trong công hội, một khi ma pháp sư gặp nguy hiểm ở bên ngoài, chết một cách ngoài ý muốn, như vậy sinh mệnh lạc ấn của bản thân trong công hội sẽ lập tức cảm ứng.
Nguyên nhân chính là như vậy, Bidaerduo mới xác định được sư phụ của hắn cùng các ma pháp sư đi săn rồng toàn bộ đã bị chết sạch.
Thế nhưng một ma pháp sư, nhất là ma pháp sư có thực lực không tầm thường, thông thường mà nói đều là cực kỳ giàu có! Tài sản tư nhân của ma pháp sư bao gồm cái loại tài liệu chân quý như ma pháp bảo thạch, ma lực thủy tinh, còn có bí ngôn vân vân...., mấy thứ này không chỉ là các thứ chân quý có giá trị ma pháp, mà trong thế tục cũng có thể đổi ra một khoản tiền lớn.
Sau khi sư phụ chết, dựa theo quy củ của ma pháp công hội, di vật tài sản của ma pháp sư chết đi, có thể giao cho đệ tử kế thừa-- chỉ có đệ tử đủ tư cách là ma pháp sư chính thức mới được kế thừa, ma pháp học đồ là không có quyền kế thừa.
Tài sản mà sư phụ của Bidaerduo lưu lại cũng không nhiều lắm, thế nhưng cũng xem như là khá to. Mà vấn đề hiện tại là vị ma pháp sư kia trước khi đi săn rồng, cũng không hề lưu lại bất kỳ di chúc nào, thế nhưng đồ đệ của hắn có tới những năm người, trong đó loại bỏ hai ma pháp sư học đồ, thì còn tới ba ma pháp sư hợp quy củ.
Bidaerduo cùng với hai người huynh đệ khác, vì tranh đoạt tài sản của sư phụ, sớm đã hoàn toàn làm ầm ĩ cả lên-- nguyên nhân chung quy chính là mọi người đều biết trong đống tài sản này có một ít ma pháp đạo cụ trân quý, có thể giúp cho thực lực nhanh chống đề thăng vài cấp!
Đã không có di chúc, quyền phân phối tài sản bị rơi vào trong tay ma pháp công hội, Bidaerduo gần đây vì chuyện này mà chạy tới công hội vô số lần, ngày hôm nay lại tới đây nỗ lục tìm gặp pháp sư chấp sự, không nghĩ tới lại gặp phải tên tai ương Hạ Á ở nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương