Liệp quốc

Chương 126 : Tâm loạn như ma

Hạ Á hôn mê liền mấy tiếng mới tỉnh lại, gần trưa Ruhr cũng đã dẫn người đến thăm hỏi, nghe nói Hạ Á hôn mê, mập mạp cũng thật sự lấy làm giật mình, nghe thủ hạ giảng thuật sơ qua mọi chuyện đã diễn ra, sau đó tận mắt chứng kiến căn phòng nay đã là đống đổ nát, ánh mắt mập mạp không khỏi có chút cổ quái, tự mình ngồi xổm xuống đống đổ nát mò nhìn một hồi, cuối cùng đứng dậy, sắc mặt càng thêm quái dị, thuận miệng phân phó thủ hạ quét dọn cho sạch sẽ, cũng không cho công tượng xây dựng lại căn phòng khác, liền lập tức đi xem tình hình của Hạ Á. Lúc Hạ Á tỉnh lại, nhìn thấy mập mạp đang ngồi ở đầu giường, bản thân đã sớm bị khiêng vào trong phòng của Tatara cùng Souleaterr, vươn tay sờ sờ bên cạnh, hỏa xoa không nằm ở đây, nhất thời giật mình một cái, ngồi dựng dậy. "Tìm cái gì?" Ruhr mỉm cười, từ đầu giường cầm lấy hỏa xoa đưa cho Hạ Á: "Cái này phải không?" Hạ Á cười cười hắc hắc, cầm lấy đưa lên hai mắt nhìn kỹ. "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ruhr cau mày : "Căn phòng tốt như vậy ta cho ngươi mượn ở tạm, trái lại ngươi còn đem nó đánh sập là sao?" "Ta sẽ bồi thường cho ngươi." Dế nhũi bước xuống giường đứng dậy, vẫn như cũ thân thể có chút suy nhược, trong lòng có chút kinh ngạc: quả thật là gặp quỷ, hỏa xoa dường như đem tinh lực của mình rút cạn, cư nhiên nghỉ nghơi lâu như vậy vẫn chưa hồi phục? "Tối qua lẽ nào ngươi lại luyện võ ở trong phòng?" Ruhr bước tới đỡ lấy Hạ Á ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ta đã xem qua đống đổ nát, phảng phất như là bị một loại đấu khí lợi hại trực tiếp phá hủy." Hạ Á thuận miệng ứng phó vài câu, Ruhr thấy hắn không chịu nói tỉ mỉ, cũng không tiếp tục truy vấn. Dừng một hồi, mập mạp mới nói: "Ta lo lắng ngươi, cho nên mới tới thăm. Quân bộ vẫn chưa có thông báo gì, cái này cũng không khó hiểu, nhưng mà bệ hạ cư nhiên vẫn còn chưa triệu ngươi vào cung yết kiến, điều này ta lo rằng đã xảy ra vấn đề." Hạ Á nhìn mập mạp một chút : "Không gặp chính là không muốn gặp, hoàng đế không muốn gặp ta, thì có gì đáng ngại cơ chứ ?" Bộ dáng của Ruhr có chút cau mày: "Ngươi không rõ rồi ! Tiểu tử, hiện tại quân bộ đã sớm nhìn ngươi chướng mắt ! Sở dĩ chưa cấp cho ngươi một cái chức vị ở xó gốc nào đó, là bởi vì bệ hạ còn muốn gặp ngươi, nếu như bệ hạ coi trọng ngươi, quân bộ sẽ bất đắc dĩ hạ thủ đối với ngươi. Còn nếu như bệ hạ nhìn thấy ngươi rồi không thèm để ý, như vậy ngươi hoàn toàn không có chỗ dựa, đến lúc đó, quân bộ cũng không cần phải ra tay, chỉ sợ ngươi đã bị thái tử làm thịt !" Hạ Á trái lại vẫn như cũ không hề quan tâm: "Hoàng đế muốn gặp ta hay không, là quyết định của hắn. Ta cũng không cách nào thay đổi được. Lẽ nào ta phải chạy ào vào hoàng cung kiếm hắn nói chuyện sao?" "Thật ra ta nghĩ sự việc này có chút tà môn." Ruhr lắc đầu: "Theo lý thuyết, bệ hạ đã sớm triệu kiến ngươi, thế nhưng... Di? Việc này có hay không liên quan tới Kaweixier?" Hạ Á chỉ lắc đầu, mập mạp suy đoán một chút, không có manh mối, cũng không nói gì. Qua một hồi, Hạ Á mới nói: "Ta còn việc phải nhờ ngươi... Ruhr tướng quân, ta đem vợ góa của Kevin mang tới đây, nàng đang mang thai, là hài tử mồ côi từ trong bụng mẹ của Kevin, mặc kệ như thế nào, ta đều phải chiếu cố tốt cho nàng. Nếu như quân bộ sớm phát mệnh lệnh xuống cho ta, xác định được chiến công cùng chức vị của ta, cho dù có đày ta ra thâm sơn cùng cốc suốt đời không ngốc đầu lên nổi, ta cũng không hề quan tâm, mang theo người của ta rời đi, sống những ngày tiêu diêu tự tại." "Ngươi... ngay cả một điểm tiền đồ của mình cũng không lo lắng?" Mập mạp cau mày. "Lo lắng cái gì? Thâm sơn cùng cốc, còn hẻo lánh hơn cả Dã Hoa trấn sao?" Hạ Á cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói: "Ta nhờ ngươi đi tới quân bộ hối thúc bọn họ một chút, ta không cần quan chức quá cao, chỉ cần nhanh chóng có kết quả, sau đó ta có thể thống khoái rời khỏi nơi này." Mập mạp do dự một chút, dường như có việc gì đó muốn nói, thế nhưng cuối cùng nhịn xuống, liếc mắt thật sâu nhìn Hạ Á, ngồi thêm một chút, sau đó đứng dậy cáo biệt rời đi, nhưng mà cùng ngày hắn cũng đã phái người mang tới một ít đồ dùng cùng thực phẩm, nghe nói lúc Hạ Á hôn mê, mập mạp cũng đã đi thăm Youliya. Hiện tại Ruhr đã là tướng quân của binh đoàn 13, từ trên danh nghĩa mà nói, nếu như Kevin còn sống, hắn rốt cục cũng trực thuộc vị tướng quân này, Ruhr đi thăm Youliya, đích xác là có thể an ủi nàng một phen, trước khi cáo biệt, Ruhr còn để lại một khoản tiền lớn. Hạ Á ngồi dậy ăn bữa trưa, nghỉ ngơi một chút, khí lực hồi phục được một ít, nhìn thấy Tatara đã vài lần ló đầu vào phòng thập thò rình mò, đoán được tâm tư của tên gia hỏa này, Hạ Á liền chủ động bước ra khỏi phòng, vươn tay chụp lấy Tatara: "Ngươi lén lút nhìn trộm cái gì?" Mắt thấy bộ dáng ấp úng của ma pháp sư, Hạ Á cười ha ha: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi tới ma pháp sư công hội, đem sự tình của ngươi giải quyết ổn thỏa, miễn cho ngươi bất an trong lòng." Tatara đại hỉ, miệng bắt đầu liên tục tuôn ra những lời nịnh hót ca ngợi cuồn cuộn như thủy triều, nước bọt bay tứ tán, Hạ Á nghe được một hồi, lúc đầu còn có chút mê sảng, nhưng càng nghe thì càng thấy Tatara chỉ có mấy câu mà lại lập đi lập lại nhiều lần, nhịn không được đá tên gia hỏa này một cước: "Đừng nhiều lời, đi trước dẫn đường!" Lần này ra đường, Hạ Á cũng đã thông minh hơn, hắn không muốn làm phiền đám hộ vệ mà Ruhr lưu lại phải chạy tới chạy luôn, dứt khoát cùng Tatara thay đổi một bộ y phục mới, phóng mình nhảy qua tường rơi xuống con hẻm nhỏ bên cạnh biệt thự, rất nhanh liền chuồn ra khỏi khu vực này. Hạ Á mặc một bộ đồ màu xanh may bằng sợi đay rất bình thường, đeo mũ chùm đầu, giày quân đội cũng được thay bằng giày da phổ thông, ngay cả hỏa xoa tùy thân cũng giấu trong cái áo khoác rộng thùng thình, nhìn qua không khác gì một người bình thường ở Aosiji Liya. Mà Tatara lần này quay về ma pháp sư công hội, trong lòng vạn phần kích động, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một bộ trường bào màu xám theo kiểu dáng của ma pháp sư, giặt ủi vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ trước ngực không có đeo huy chương, nhìn qua chẳng khác nào lần đầu Hạ Á gặp hắn bên trong Dã Hỏa trấn. Hai người đi qua vài con đường, một đường hướng về thành bắc mà đi, thành Aosiji Liya có diện tích rất là to lớn, hai người đi qua quảng trường trung tâm, đi qua vài khu chợ phồn hoa, lần này Hạ Á không có hộ vệ bao vây, cũng không có người quấy rầy làm cho chật vật, trái lại vô cùng an nhàn, thản nhiên ngắm cảnh vật xung quanh thành Aosiji Liya một phen, thành trì kỳ tích trứ danh đại lục này quả thật bất phàm, trên đường đi hắn gặp không ít kiến trúc hùng vĩ cùng vài di tích lịch sử, các tòa tháp cao ngút, những bức điêu khắc, các tấm bia đá, nơi nơi đều mang đậm dấu tích lịch sử, ngay cả con kênh nhỏ chạy dọc theo hướng nam bắc của thành, bên trên có cây cầu bắc ngang, chỉ sợ cũng có mấy trăm năm lịch sử. Đi tới khu vực thành bắc, người trên đường dần dần thưa thới, thỉnh thoảng mới có một ít người cưỡi ngựa đi ngang, nhưng cũng tận lực kiềm hãm tốc độ, không dám phóng ngựa chạy nhanh ở khu này, một ít xe ngựa chạy trên đường, nhìn qua cũng là thuộc vào hạng xa hoa phú quý, trang trí vạn phần tinh xảo, trước sau đều có tùy tùng cưỡi ngựa theo bảo vệ, ngay cả người đánh xe cũng ăn mặc rất sạch sẽ, hiển nhiên cũng là người có chút thân phận. Từ rất xa, hắn đã có thể nhìn thấy đỉnh của một tòa tháp cao, mà ở chỗ cao nhất của tòa tháp, còn treo một cái chuông cực lớn, một con đường rộng lớn thoáng mát dẫn thẳng tới dưới chân tòa tháp nọ, hai người đi ở trên đại lộ, chợt nghe thấy tiếng chuồng hồn hậu truyền tới từ đỉnh tháp, tiếng chuông kéo dài mang theo một hơi thở cổ xưa, tựa hồ gột rửa tâm hồn người nghe, Hạ Á nghe thấy tiếng chuông nọ, thần sắc không khỏi tăng thêm vài phần nghiêm trang. Bên dưới gác chuông, chính là trụ sở giáo hội, tổng bộ giáo hội của đế quốc Byzantine, cũng là kiến trúc giáo hội lớn nhất đại lục: Đại giáo đường thánh Sofia! Ở cuối đại lộ, là một quảng trường rộng lớn cùng các bậc thang cao, hai bệ đường kéo dài tới quảng trường thì tách ra, bao lấy chu vi của quảng trường, các bậc thang ở trong quảng trường chỉ sợ rộng hơn một trăm bước, mặt đất được lót đá cảm thạch màu xanh đen, xung quanh quảng trường được bao bọc bởi các cây trụ cột tròn, mỗi cây cột đều có đường kính ba bốn người ôm, bên trên thân cột khắc đầy các hoa văn cùng phù điêu của các nghệ thuật đại sư thời cổ, còn có vài cái đã bị phai mờ, thế nhưng trái lại càng tản ra mùi vị của lịch sử lâu năm. Một cái quảng trường to lớn nhưng lại không có bao nhiêu người, chỉ có vài vị nhân viên thần chức (người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa Giáo-Lạc Việt) mặc trường bào màu đen của giáo hội đang vội vã cúi đầu qua lại, trên quảng trường còn có vài đám bồ câu, lẳng lặng nhảy nhót trên sân, cho dù là có người đi lại gần, cũng không hề phản ứng, thỉnh thoảng có vài con bay lên, dưới tiếng chuông thanh tĩnh cùng nghiêm trang, càng tô vẽ thêm một cổ thanh khiết. Ngay cuối quảng trường là đại giáo đường Thánh Sofia, mặt tiền là một mảnh hình thể ở giữa cao lớn hai bên trũng xuống, tòa tháp cao nhất ở chính giữa, trên đỉnh treo một cái chuông lớn đang rung động, căn phòng trên đỉnh tháp được làm theo hình tròn còn cắm thêm rất nhiều cột nhọn nhô lên, một loạt các cửa sổ to lớn đặt xung quanh giáo đường, toàn bộ đều dùng các loại thủy tinh hiếm thấy làm kính, dưới ánh dương chiếu rọi, phản chiếu ra một mảnh ánh sáng năm màu. Tòa tháp trung ương của giáo đường, độ cao so với mặt đất chỉ sợ trên dưới một trăm thước, đi tới cổng của giáo đường, ngửa mặt nhìn lên, liền cảm giác được một loại áp bức do uy nghiêm, cổng cao hơn mười thước, hai bên trái phải đều có một nhóm võ sĩ hộ vệ thánh điện mặc trên người một loại giáp trụ phong cách cổ xưa, giáp trụ trên người bọn họ cùng với các loại giáp mà Hạ Á nhìn thấy trước đây cũng khác nhau một trời một vực, giáp ngực hình tròn được dán một lớp vàng, giáp vai cùng giáp hông nhô cao ra ngoài, trong tay còn cầm trường phủ hình tròn, hiện ra một vẻ nghiêm túc cùng uy phong. Những võ sĩ này đứng thành hàng dài, hai mắt nhìn thẳng, đối với Hạ Á đang đứng ở trước cổng giống như là không hề thấy, hộ vệ võ sĩ hai bên đem trường phủ giơ lên giao nhau ở ngay trước cổng, hình thành một thông đạo trường phủ đi vào cổng, nếu muốn đi vào cổng, như vậy phải đi cái thông đạo trường phủ này. Cổng vào giáo đường được chia làm ba bộ phận, ngoại trừ cửa chính ở giữa ra, hai cửa trái phải hai bên trái lại không có những võ sĩ hộ vệ thánh điện chấp phủ, nhưng mà hai cửa hai bên lại nhỏ hơn cửa chính rất nhiều, lại còn bị khép nửa cánh. Hạ Á đang muốn cất bước đi tới thông đạo trường phủ ở cửa chính, liền bị Tatara vươn tay kéo lại, thấp giọng nói: "Chờ một chút! Không thể đi vào cửa chính ! Chỉ có lễ mừng năm mới hay các lễ lớn, cửa chính mới mở ra cho mọi người đi vào, còn lúc bình thường, ngoại trừ bản thân giáo hoàng cùng hoàng đế bệ hạ, những người còn lại là không thể bước vào cửa chính." Hạ Á lầm bầm một câu, nhìn đám võ sĩ thánh điện mặc giáp vàng đang đứng ở xa xa trước cửa chính, cau cau mày: "Làm một cái cửa lớn như thế mà lại không cho đi, chẳng phải là quá lãng phí hay sao." Nghe hắn nói như vậy, trái lại làm cho sắc mặt của Tatara sợ đến tái nhợt, rất sợ tên dế nhũi này sẽ nói tiếp vài câu chửi rủa gì đó, vội vàng kéo theo hắn đi tới cửa bên hông. Cửa bên hông tuy rằng không có hùng vĩ như cửa chính, thế nhưng cũng cao vài thước, cánh cửa cực kỳ dày được bao phủ một lớp sắt, bên trên còn khắc một cái phù điêu miêu tả một vị thiên sứ đang hạ phàm, trước cửa là hai gã nhân viên thần chức mặc trường bào màu đen, nhướng mí mắt liếc nhìn Hạ Á cùng Tatara, liền sau đó nhìn sang chỗ khác, mặc cho bọn họ đi vào cửa. "Đại sảnh của giáo đường bình thường đều mở cửa, trên lý luận mà nói, vô luận là quý tộc hay là dân chúng bình thường đều có thể tiến vào cầu khẩn hoặc tham quan. Nhưng mà các quý tộc thì còn có thể tùy ý ra vào, còn dân chúng bình thường thì chỉ có thể vào thánh đường trong hai ngày đặc biệt của một tháng. Về phần muốn cầu khấn thường ngày, trong thành Aosiji Liya vẫn còn vài cái giáo đường nhỏ lẻ, mà nơi đó mới chính là nơi dân chúng bình thường có thể cầu khấn thường xuyên." Tatara thấp giọng giới thiệu vài câu. Đi vào đại điện, nhất thời làm cho Hạ Á phải hít sâu vào một hơi. Bên trong đại điện từ dưới đất nhìn lên trần phải có hơn mười thước cao, trái phải hai bên mở rộng cũng phải mấy chục thước, mà nhìn thẳng vào trong, thì chí ít phải trăm thước chiều sâu! ! Một cái đại điện như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Á có thể thấy qua, để chống đỡ trần nhà to lớn, bên trong đại điện được dựng hai hàng thạch trụ vuông kéo dài thẳng tấp. Bên trên hai vách tường trái phải cao hơn mười thước, đều là các tác phẩm nghệ thuật của các nghệ thuật đại sư, các loại phù điêu, tranh vẻ, còn có các tác phẩm điêu khắc về chủ đề tôn giáo phân bố khắp mọi nơi, tại phía trên cao của bức tường gần với trần nhà, còn điêu khắc các đóa hoa tươi cùng mây trôi, ngụ ý là "hướng lên tất thấy thiên đường". Không ít địa phương, trên tường còn khảm một ít thủy tinh tỏa ra ánh sáng năm màu cùng hoa văn, hợp thành một ít đồ án kỳ lạ, đơn giản giống như thiên sứ xuống trần cứu thế, hoặc là thần linh hạ trần chiếu sáng cả một vùng đất, cũng có một ít hợp thành một bức tượng thần linh đứng đơn lẻ. Trong đại điện cũng không hề đốt đèn, thế nhưng luôn được các tia sáng sung túc chiếu rọi, Hạ Á được Tatara mắc mới nhớ, ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà ở trên đỉnh đầu bọn họ, cư nhiên là một bức họa hoàn chỉnh cực lớn! Bức họa này có hơn mấy chục thước bề ngang và sâu hơn một trăm thước, bao phủ hoàn toàn trần nhà, bức tranh là một sự phối hợp hài hòa giữa các đám mây, bao phủ bầu trời, còn có vô số thiên sứ lưng có hai cánh đang tung bay qua lại giữa các đám mây, dưới vầng thái dương, trong đám mây có một cái thân ảnh màu vàng mơ hồ không rõ hình dạng, đương nhiên là tượng trưng cho thần linh. . . Toàn bộ bức họa được điêu khắc rất tinh mỹ và trang nghiêm, khiến cho người ta phải cảm thán chính là, bức tranh này dường như là một ma pháp trận nào đó! Mấy đám mây trong bức họa, nếu nhìn kỹ, cư nhiên phảng phất như là đang lưu động ! Mấy thiên sứ ở trong bức họa cũng đang chậm rãi vung cánh tung bay, lướt qua lướt lại trong những đám mây, mà thân ảnh màu vàng nhàn nhạt kia cũng đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, chính ánh sáng màu vàng này, đã soi sáng cả đại điện, cùng lúc ánh sáng không chỉ có thể chiếu sáng, Hạ Á còn có thể cảm giác được rõ ràng, ánh sáng kia khi chiếu lên cơ thể bản thân, thân thể liền tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ấm áp nhu hòa, cũng như là có chút thánh thiện thuần khiết cùng uy nghiêm! Cái ma pháp trận này, không chỉ có có thể cung cấp ánh sáng, mà còn có thể tỏ ra khí thế cùng hơi thở thần thánh! Thảo nào vừa rồi bản thân vừa tiến vào trong đại điện thì lập tức cảm giác được một cổ tràn ngập khí tức thần thánh, ngay cả những bức phù điêu cùng họa bích trên tường cũng làm cho người xem phát sinh cảm khác sùng kính, nguyên lai đều là tác dụng của ma pháp trận ở trên đỉnh đầu. Đại điện có vẻ nghiêm trang mà trầm lặng, thỉnh thoảng chỉ thấy một ít quý tộc ăn mặc sạch sẽ quý phái đang đối mặt với vách tường chiêm ngưỡng các bức bích họa cùng phù điêu, một ít tín đồ ngoan đạo đang quỳ trước bức tượng được điêu khắc trên vách tiến hành cầu khẩn. Còn có một ít nữ tử quý tộc, bất luận tuổi đời lớn nhỏ, ăn mặc hoa quý hay là cầu kỳ, đều mang mũ che đầu, dùng một cái khăn mỏng che khuất khuôn mặt. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua bên cạnh Hạ Á cùng Tatara, thần sắc của những người này đều rất nghiêm nghị, dùng ánh mắt bình tĩnh và nghiêm túc chào hỏi nhưng không hề phát ra một lời nào. Hiển nhiên, tại một cái đại điện nghiêm trang như thế này, cử chỉ của một người đều phải cực kỳ khắc chế, thậm chí ngay cả lúc Hạ Á đã giảm bớt lực khi bước đi cũng phát sinh ra một ít tiếng động, khiến cho mọi người đều dùng ánh mắt bất mãn nhìn về phía hắn, Hạ Á cũng cau mày nhìn bọn họ sau đó thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới bọn họ. Loại gạch thô như Hạ Á, đối với các tác phẩm vô giá của các nghệ thuật đại sư ở hai bên vách tường, đương nhiên là không có đánh giá gì về mặt nghệ thuật, mà chỉ là trong lòng có chút hiếu kì, mấy cái bức tượng điêu khắc ở trên tường đều là dùng vàng để mạ lên sao? Nếu như vậy mà nói, một đống vàng để tùy tiện, xung quanh cũng không có ai canh gác, mỗi ngày đều có nhiều người lui tới, không sợ có người lấy cắp hay sao ? ? Về phần cái gì cái gì thần thánh sẽ trừng phạt, đối với tên gia hỏa này mà nói, nửa điểm hắn cũng không có lĩnh ngộ. Rất nhanh họ đã đi tới đầu cuối của đại điện, trước mặt là hai cánh cửa gỗ dày nặng, đỉnh cửa hình vòm tròn trên khung cửa còn khảm thủy tinh năm màu, gốc dưới cánh cửa được bao bộc một lớp sắc màu vàng, phía sau cánh cửa to lớn, mơ hồ truyền tới âm thanh của một bài thánh ca, Hạ Á nghe được vài câu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là đang hát về cái gì, dứt khoát xoay đầu đi, theo Tatara đi vào cánh cửa ở bên cạnh. Đi ra khỏi cánh cửa bên hông, Tatara mới giới thiệu, nguyên bản phía sau cánh cửa lớn vừa rồi mới là gian phòng chính của đại điện, bên trong nghe đâu trưng bày các tượng thần lâu năm cùng với thánh đàn, gian phòng chính của đại điện có thể dung nạp hơn ba nghìn người cùng lúc cầu nguyện, mỗi tháng đều có mười một vị tổng giám mục thay phiên nhau chủ trì nghi thức cầu khẩn. Còn về phần muốn thỉnh giáo hoàng tự mình đứng ra chủ trì nghi thức, thì cũng chỉ có thể chờ các lễ mừng năm mới. Từ cửa hông đi ra, liền đi vào quảng trường bên trong giáo hội, quảng trường bên trong bị quần thể kiến trúc của giáo hội vây quanh, xung quanh đều là kiến trúc tường gác cao to, đem người bên trong giáo hội hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài, quảng trường bên trong so với quảng trường ở phía trước đại điện còn lớn hơn, tường xung quanh quảng trường bên trong cao to như tường thành, các tòa tháp cùng phòng ốc cũng xây dựng cuộn tròn theo quảng trường, bên trong phân bố mười hai tòa tháp, nghe đâu mỗi một tòa tháp thuộc về một vị tổng giám mục, mà còn lại một tòa tháp cao nhất ở trước mặt, chính là nơi ở của bản thân giáo hoàng. "Các tòa nhà phía chính bắc thuộc về thần chức cao cấp của giáo hội, bên trong có phòng cầu nguyện, còn có nơi cất giữ lịch đại thánh khí thánh vật, phòng họp của các trưởng lão trong giáo hội, cũng là nơi quản lý việc giáo dục các nhân viên thần chức các nơi các cấp. Các tòa nhà ở phía chính nam là thuộc về sở tài phán. . . Ân, không có việc gì thì đừng nên mò tới đó, sở tài phán cũng là nơi kinh khủng nhất trong giáo hội, phụ trách việc tra xét các dị giáo từ khắp nơi trên đại lục, còn thanh tra việc giáo dục thần chức ở các nơi trên đại lục, một khi phát hiện dị giáo hay phần tử phản bội giáo lý, thì sở tài phán sẽ đứng ra tiến hành trừng phạt. . . Hừ, vừa rồi người có thấy mấy cây cột ở quảng trường bên ngoài không !? Trong giáo hội, người nào cũng biết những cây cột này, nó không chỉ nổi danh với những bức phù điêu ở trên bản thân, mà còn nổi danh là. . . cột thiêu sống! Trăm nghìn năm qua, cũng không biết là đã thiêu chết bao nhiêu mạng người. Chính tây bên trong giáo hội là thư viện, lưu trữ các loại giáo lí điển tịch cùng văn hiến lâu đời, lịch đại giáo lệnh cùng giáo điển của giáo hội, cùng lúc nơi đó còn có học viện bên trong giáo hội, phụ trách bồi dưỡng cùng giáo dục nhân viên thần chức. Còn lại chính đông. . . chính là ma pháp sư công hội. Ma pháp sư công hội chịu sự lãnh đạo trực tiếp của giáo hội, phụ trách xét duyệt thân phận cùng đẳng cấp của tất cả ma pháp sư trong đế quốc, cùng với tiến hành một ít biện pháp quản lí, quy tắc định chế nghề nghiệp đối với giới ma pháp sư. Cùng lúc ở đây cũng có một học viện ma pháp, bất quá chỉ là chịu trách nhiệm giáo dục một ít học đồ cấp thấp, dạy theo ma pháp lý luận cơ bản cùng ma dược học cơ bản, lúc tốt nghiệp sẽ được cấp cho thân phận ma pháp học đồ, về phần sau này muốn trở thành ma pháp sư thực thụ mà nói, thì phải nghĩ biện pháp gia nhập làm môn hạ cho một ma pháp sư trung cấp hay cao cấp nào đó, khi đó mới có thể tiến thêm một bước để trở thành ma pháp sư." Tatara rất nhanh giới thiệu, cùng lúc thập giọng nói: "Bất quá trong công hội có quy định, thực lực bản thân phải đạt tới trung cấp ma pháp sư, khi đó mới có tư cách thu nhận đồ đệ. Năm đó ta từ học viện này tốt nghiệp, chiếm được tư cách ma pháp học đồ, sau đó được sư phụ nhìn trúng, truyền thụ cho ta một ít ma pháp chân chính, chỉ tiếc thiên phú của ta quá kém, tu vi ma lực cũng chỉ có cấp một, mắt thấy ta không cách nào có thể tăng tiến. . . Cho nên sau đó sư phụ cũng đã vứt bỏ ta. . ." Nhắc lại chuyện cũ, Tatara có chút thổn thức, hiển nhiên đối với việc năm đó vì thiên phú bản thân quá kém bị sư phụ vứt bỏ, hắn vẫn một mực lưu tâm. "Ma pháp học viện, ma pháp học đồ. . ." Hạ Á sờ sờ cằm, có chút hiếu kỳ: "Trước đây tất cả học viên tốt nghiệp đều có thể trở thành ma pháp học đồ sao? Thế đám học đồ này sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì? Nếu như có người sau khi tốt nghiệp, lại không có ma pháp sư thật thụ thu nhận làm đồ đệ? Lẽ nào lại phải đổi nghề để kiếm sống sao?" Tatara nở một nụ cười : "Lão gia, tình huống mà người nói thật sự rất khó phát sinh. Bản thân ma pháp sư công hội cũng cần phải có người để duy trì các công việc thông thường, lẽ nào ma pháp sư công hội lại để cho người thường vào đây làm việc sao!? Nếu người thường có thể vào ma pháp sư công hội làm việc, chẳng phải làm cho công hội mất mặt thật to sao? Hàng năm ma pháp học đồ sau khi tốt nghiệp, nếu như thực sự không có ma pháp sư đồng ý thu làm đệ tử, cũng có cơ hội ở lại công hội làm việc, cho dù là tạp dịch, rốt cuộc cũng là người của ma pháp sư công hội! Hơn nữa, bên ngoài cũng có một vài gia đình quý tộc thích bày vẻ, không có năng lực chiêu mộ được ma pháp sư, thì đi chiêu mộ mấy người ma pháp học đồ, xem như là có còn hơn không. Chí ít, ma pháp học đồ tốt nghiệp từ nơi này, dù là không phải ma pháp sư thật thụ, thế nhưng trên phương diện ma pháp lý luận là vô cùng thuần phục, chỉ cần học được lý luận của ma dược học, đối với người ngoài cũng là có chỗ hữu dụng rất lớn ! Bất luận là làm thầy thuốc, hay là đi tham gia vào một dong binh đoàn nào đó, chỉ cần tinh thông ma dược học mà nói, đều là rất có tác dụng." Nói xong, hai người đi về quần thể kiến trúc phía đông quảng trường, nhìn tòa tháp ở trước mặt được phù phép cho một cái phù điêu biểu tượng cho ma pháp sư đang trôi nổi ở bên trên tòa tháp, Hạ Á ngẩn người ra một hồi lâu, mãi đến lúc Tatara thúc dục mới bước vào trong cửa tháp. Hạ Á cũng không hề biết, lúc hắn cùng Tatara hai người đi vào trong tòa tháp của ma pháp sư công hội, bóng lưng của họ đã rơi vào mắt của một người khác. Ngay lúc này ở một phía bên kia của quảng trường, một thân ảnh cao gầy thướt tha đang giấu mình ở phía sau cây cột gần bức tường, một tay đang gắt gao vịn lấy ngực, trừng to hai mắt, từ phía sau cây cột ló nửa đầu ra ngoài, nhìn chằm chằm cửa vào của ma pháp sư công hội ở phía đối diện ! Nhìn Hạ Á cùng Tatara đi vào trong công hội, cái thân ảnh thướt tha này mới vô cùng cẩn thận bước ra. Sau lưng cái thân ảnh này chính cửa vào của thư viện, lúc này từ bên trong thư viện bước ra một nam tử mặc trường bào màu đen, bên dười trường bào rõ ràng là một bộ giáp sắt nhẹ mặc sát người, tên nam tử này tướng mạo anh tuấn, chòm ria trên mép được chăm sóc rất ngăn nắp sạch sẽ, trường bào trên người được may cắt rất tỉ mỉ, tuy rằng là một bộ trường bào màu đen, thế nhưng lại chạy vân chỉ màu vàng, đi tới bên cạnh cái thân ảnh thướt tha, nam tử kia mỉm cười: "Adeline, ngươi đang nhìn gì vậy?" Adeline, cũng chính là kẻ đáng thương bị thanh âm ở phía sau làm cho hoảng hốt, suýt nữa là hét lên, quay đầu lại thấy rõ người nam tử kia, hai tay liền vỗ vỗ ngực, thở gấp vài ngụm khẩu khí: "Qipu thúc thúc, ngươi làm ta sợ muốn đứng tim." Người nam tử này, đương nhiên chính là kỵ sĩ Qipu lúc trước tại Dã Hỏa nguyên đã hộ tống kẻ đáng thương trở về, thân là cao thủ kỵ sĩ tâm phúc của thái tử, ngày hôm nay Qipu phụng mệnh bảo hộ vị công chúa Adeline này đi tới giáo hội cầu nguyện. Vị công chúa này đã bị thái tử giam lỏng trong hành cung ở ngoại thành, dạo gần đây buồn phiền tới mức gần như phát điên, sau nhiều lần cầu xin, rốt cục ngày hôm nay cũng được thái tử đồng ý cho đi tới giáo hội cầu nguyện, thái tử điện hạ vẫn như cũ nghiêm khắc hạ lệnh cho Qupi theo sát nàng, không được để cho Adeline nói chuyện với bất kỳ người nào. Adeline vừa được ra ngoài, thì phảng phất như chim được phép cất cánh, dù cho bị cấm không được nói chuyện với bất luận kẻ nào, thế nhưng được đi ra ngoài, hít thở một ít không khí tự do cũng là tốt lắm rồi, tuy rằng chỉ có thể đi tới giáo hội - một nơi đầy buồn chán, thế nhưng chỉ cần có thể đi ra ngoài, đối nàng mà nói cũng là một điều vui vẻ rất lớn. Nhưng mà vừa rồi đang ngồi một mình trong phòng đọc giáo điển ở trong thư viện, đang định đóng quyển sách lại bước ra ngoài phơi nắng một ít, thế nhưng nàng lại không nghĩ tới, tại ngay địa phương này, cư nhiên có thể nhìn thấy cái thân ảnh mà nàng không cách nào có thể quên được ! ! ! Adeline tuy rằng trên mặt miễn cưỡng mỉm cười, trả lời vài câu ứng phó kỵ sĩ Qipu, thế nhưng trong lòng từng cái từng cái câu hỏi liên tục ập tới: Chẳng lẽ là hắn? Như thế nào lại là hắn? Hắn như thế nào lại chạy tới đế đô? Tên dế nhũi này. . . Hắn, hắn, hắn. . . Hắn tới đế đô tìm ta sao? Nghĩ tới đây, khuôn mặt thanh lệ nhưng tái nhợt của nàng, bỗng nhiên hiện lên một mảnh đỏ ửng. . . Ánh mắt của nàng cũng nhịn không được hiện lên một vẻ mơ màng, không khỏi hướng về phía cửa vào ma pháp sư công hội nhìn đi nhìn lại nhiều lần. A. . . Đúng rồi! Hắn cư nhiên cùng cái tên ma pháp sư gọi là Tatara ở chung một chỗ. . . Nói không chừng, tên Tatara kia đã đem thân phận của ta nói cho hắn biết, lẽ... lẽ nào hắn thực sự đến đây để tìm ta? Hắn. . . Hắn tới tìm ta? Trong lòng không ngừng tự vấn, trong lúc nhất thời, cũng không biết là vui mừng hay là lo lắng, thế nhưng trái lại nàng lại tự hỏi tiếp bản thân mình một vấn đề. Nếu như. . . Nếu như thực sự có thể gặp được hắn, ta chẳng lẽ có thể cùng hắn bỏ trốn khỏi nơi này? Hắn. . . Hắn. . . Ai ~ , cho dù gặp được hắn, cùng hắn nói chuyện vài câu, cũng là tốt lắm rồi. . . Trong lúc nhất thời, kẻ đáng thương tâm loạn như ma, tim đập như hươu chạy.