Liệp quốc

Chương 123 : Gia tộc bị biến mất

Từ trong quảng trường của quân bộ đi ra, Green cùng mập mạp còn có Hạ Á ôm chào tạm biệt, sau đó Green nhảy lên ngựa của bản thân. "Ngươi vẫn còn ở đế đô thêm vài ngày nữa, tùy thời đều có thể tìm ta uống rượu." Green ngồi ở trên ngựa, sau đó hướng về phía Hạ Á cười nói: "Tiểu tử, chúc ngươi may mắn. Nếu có thời gian, thì đi tới học viện quân sự tìm ta, ta mời ngươi nhậu !" Nói xong, vị nhân quân thất thế này cười hào phóng một tiếng, giục ngựa rời đi. Nhìn bóng lưng của Green, mập mạp phảng phất thở dài, lắc đầu: "Đáng tiếc." Hắn quay đầu nhìn nhìn Hạ Á: "Ngươi muốn biết hắn là loại người nào không?" Không đợi Hạ Á trả lời, mập mạp dường như tự biên tự diễn, thấp giọng nói: "Hắn cùng ta tốt nghiệp chung khóa tại học viện quân sự, thành tích cũng liệt vào hàng đầu, nhất là sách yếu lĩnh cùng chiến thuật càng thêm nổi tiếng. Ngay cả sư phụ công tước Minasi của bọn ta đều nói hắn là một nhân tài ưu tú. Hắn đã từ tham gia hai lần chiến tranh cùng người Odin, lần đầu tiên hắn chỉ là một cái tiểu đoàn trưởng, thế nhưng lại mang theo ba trăm người tập kích bất ngờ hậu phương địch cách tiền tuyến mấy trăm dặm, đánh úp cứ điểm phía sau của người Odin. Lần thứ hai chiến tranh, hắn đã là trung đoàn trưởng một trung đoàn, vào lúc cuối trận chiến hắn phụ trách nhiệm vụ đoạn hậu, hắn mang hơn một nghìn kỵ binh tiến hành chiến thuật gây rối gần như tự sát, kiên cường đem một quân đoàn của người Odin cầm chân hơn 15 ngày ! Sau đó hắn lại bị điều về chấn thủ biên giới phía đông, đối mặt với liên quân của những người du mục xâm lấn, hắn dẫn theo không tới hai nghìn quân cố thủ hơn một tháng bên trong một cái thành nhỏ ! Ta thậm chí cũng không biết hắn làm sao làm được như thế ! Cái thành nhỏ kia tường thành chỉ cao hơn ba thước, hơn nữa lại không có bất kỳ quân giới nào mang tính phòng thủ ! Không có xe bắn đá, không có xe bắn nỏ, thậm chí ngay cả cung tiễn cùng lương thực đều thiếu thốn... Cuối cùng khi viện quân đến, thân thể của hắn bị thương hơn mười sáu chỗ, hôn mê hơn 20 ngày mới có thể tỉnh lại." Hạ Á nghe xong trong lòng chấn động! Hắn cũng từng trải qua chiến tranh, cho nên từ trong những câu nói có vẻ đơn giản này của mập mạp, lập tức liền cảm nhận được sự vi diệu trong đó ! Hắn đã từng ở trong doanh trại có sung túc quân giới, mang theo mấy nghìn nhân mã, đối mặt với hơn một vạn người Odin tấn công, lần đó hầu như chỉ trong một buổi sáng là hắn đã không thể tiếp tục phòng giữ, khiến cho hắn phải sử dụng sách lược khiêu chiến Heisiting mới miễn cưỡng kéo dài thời gian. Hai ngàn người, thành nhỏ ở biên giới, thiếu khuyết quân giới... Thủ một tháng? ! "Công tước Minasi đã từng nói qua... Nếu như Green có thể được trọng dụng mà nói, nếu như để hắn thống lĩnh một binh đoàn, cho hắn đủ thời gian cùng tín nhiệm, Green chắc chắn có thể tạo ra một binh đoàn thép có thể sánh ngang với quân đoàn Cuồng Phong của Heisiting! Đáng tiếc..." Ruhr lắc đầu cười khổ: "Năm đó tính tình của hắn hơi quá khích, công tước Minasi đã nhiều lần bảo vệ hắn, đến cuối cùng cũng bị gạt sang một bên không dùng. Lúc trước hắn đã đạt tới chức vị trung đoàn trưởng của binh đoàn 13, thế nhưng cuối cùng lại không thể trở thành tướng quân của binh đoàn 13. Ai..." Nói đến đây, Ruhr liếc mắt nhìn Hạ Á: "Tất cả tướng lĩnh trong ưng hệ, ông đây cho dù là đối mặt với tướng quân Adelike của các ngươi, cũng không hẳn là thực sự chịu phục, thế nhưng đối với tên Green này, là một tên gia hỏa đáng để ông đây tâm phục khẩu phục..." Hạ Á nhìn ra một tia kính ý trong mắt mập mạp, sau đó hai người nhảy mình lên ngựa, trong sự bảo vệ của tùy và hộ vệ cùng nhau đi ra đại lộ. Trên đường đi, mập mạp phảng phất như trong lòng có chút tâm sự, Hạ Á cũng không nói lời nào, mãi tới lúc đi được hơn nửa tiếng, Hạ Á đang ngồi trên ngưa bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Ân, mập mạp, vừa nãy tại quân bộ, các ngươi hướng về pho tượng kia chào một cái... Thế, pho tượng kia rốt cục là ai?" Mập mạp sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang Hạ Á, không khỏi có chút kinh ngạc: "Di? Tiểu tử, ta chỉ nghĩ ngươi là lính mới, không nghĩ tới ngươi cư nhiên vô tri tới mức độ này a! ! Ngươi cư nhiên không biết hắn là ai? Trời ạ ! Nếu như ngươi biết chữ Byzantine, chí ít cũng đọc qua vài quyển sách sử của đế quốc chứ!" "... Không có." Hạ Á thành thành thật thật lắc đầu. "Như vậy..." Ruhr cau mày, lập tức nói: "Như vậy, ngươi có biết tên của thành trì ngươi hiện tại ngươi đang ở chứ !? vì sao nó được gọi là Aosiji Liya ?" Aosiji Liya... Hạ Á bỗng nhiên giật mình: "Ân, lẽ nào... cái tên này, là xuất thân từ người trong bức tượng kia? Người trong bức tượng kia, tên của hắn gọi là Aosiji Liya? Hắn chẳng lẽ là hoàng đế khai quốc của đế quốc Byzantine sao?" Ruhr cười khổ một tiếng: "Hắn đương nhiên không phải là hoàng đế. Tuy rằng hắn không phải hoàng đế, thế nhưng đế đô của đế quốc y nhiên lấy tên của hắn mà đặt ! Ngay cả hoàng đế khai quốc, đều đem vinh dự được đặt tên cho đế đô này tặng cho hắn... Hơn nữa quyết định này lúc đó đều chiếm được chân thành tán thành của tất cả mọi người ! Ngươi có thể tưởng tượng, người trong bức tượng kia vĩ đại như thế nào." Thở dài một cái, sắc mặt của Ruhr tràn đầy sùng kính cùng tưởng niệm: "Aosiji Liya, là người có công lớn nhất trong việc thành lập đế quốc Byzantine chúng ta, là nguyên soái đầu tiên của đế quốc! Thống suất cao nhất ! Có thể nói, chính một tay hắn đã mở rộng biên giới Byzantine như ngày hôm nay! Nguyên bản, Byzantine bất quá chỉ là một quốc gia nhỏ ở dùng duyên hải phía nam, dưới sự thống lĩnh chinh chiến của thống soái Aosiji Liya trong suốt 13 năm, mới gây dựng được một đế quốc cực kỳ to lớn ! Hắn là một thống suất vô địch chân chính, một quân nhân vĩ đại ! Hắn cũng là quân thần mà đời đời các quân nhân đế quốc Byzantine chúng ta không dám quên ! Từ khi đế quốc được thành lập, công tước Aosiji Liya đã trở thành nguyên soái đầu tiên, được phong làm công tước, hắn cùng hậu nhân của gia tộc hắn, đã tiếp quản đế đô hơn 400 năm ! Trong hơn 400 năm, gia tộc Aosiji Liya hầu như trở thành một gia tộc quân thần ! Mọi người trong gia tộc bọn họ, tựa hồ đều trở thành công tước đại nhân, đều là thống suất của quân đội đế quốc, đều là danh tướng kiệt xuất nhất lúc bấy giờ ! Trong hơn 400 năm này, gia tộc Aosiji Liya có uy vọng chí cao vô thượng trong quân đội đế quốc. Thế nhưng gia tộc này vẫn một mực tận tâm trung thành với đế quốc, cho dù trong lịch sử thỉnh thoảng có vài hoàng đế ngu ngốc, từng đối với gia tộc này có chút kiêng kỵ, thế nhưng gia tộc này chưa từng làm ra bất kỳ hành động phản bội nào đối với đế quốc, trung thành và tận tâm thủ hộ đế quốc tròn 400 năm !" Hạ Á cau mài : "400 năm... Như vậy ý của ngươi là..." "Gia tộc Aosiji Liya, hiện nay đã không còn tồn tại ." Thần sắc của Ruhr có chút cảm khái cùng bi thương: "Cái gia tộc vĩ đại này, phảng phất như đã chịu một loại lời nguyền nào đó, nhân số của gia tộc này mãi không thể thịnh vượng, mỗi đời công tước đều chỉ có một người con trai, dường như trời cao đã ban cho gia tộc vĩ đại cùng vinh quang này khả năng quân sự thiên phú, thế nhưng lại tước đoạt khả năng sinh sôi nảy nở của họ. Trong 400 năm sau khi khai quốc, bởi vì có sự tồn tại của gia tộc Aosiji Liya, đế quốc cho dù gặp nguy cơ to lớn như thế nào, chỉ cần gia tộc quân thần này động thân, liền có thể bảo vệ được đế quốc. 400 năm sau khi khai quốc, công tước cuối cùng của gia tộc Aosiji Liya bị ốm chết, lúc ốm chết công tước chỉ mới 39 tuổi, thế nhưng, hắn lại không có con trai, chỉ có duy nhất một người con gái. Nguyên bản hoàng đế đế quốc lúc đó hạ lệnh, chuẩn bị chờ cho người con gái này hạ sinh một đứa con trai, như vậy đứa con trai này sẽ được kế thừa danh hiệu công tước Aosiji Liya, thế nhưng đáng tiếc chính là, con gái của vị công tước kia cả đời không có sinh con... Gia tộc vinh quang này, từ đó cũng bị đoạn tuyệt huyết mạch..." Nói đến đây, Ruhr bỗng nhiên nở nụ cười, hắn chậm rãi nói: "Còn có một loại truyền thuyết, nói là gia tộc Aosiji Liya, thật ra là sứ giả của thần linh phái xuống, nhiệm vụ chính là bảo hộ đế quốc Byzantine, mà trải qua 400 năm, gia tộc này đã hoàn thành sứ mệnh của bọn họ, được thần linh triệu hoán phải li khai thế giới này, cho nên không còn hậu nhân nào của gia tộc Aosiji Liya ở lại nhân gian..." Hạ Á nghe đến đó, cũng nhịn không được phải sụt sịt một hồi. Mập mạp bỗng nhiên chuyển đổi cách nói, ôn hòa cười nói: "Ta thật ra khó hiểu, một cái truyền thuyết nổi tiếng như thế ngươi cư nhiên lại chưa từng nghe qua? Cho dù là tại Dã Hỏa trấn, cũng không ít người biết được sự tích này... Coi như là toàn bộ đại lục, tên của công tước Aosiji Liya y nhiên cũng đã truyền miệng hơn một nghìn năm..." Dừng một chút, hắn bỗng nhiên vỗ đầu: "A! Đúng rồi, ta biết rồi!" Mập mạp cười nói: "công tước Aosiji Liya đại nhân năm đó có một cái biệt hiệu vang dội, truyền thuyết rằng công tước đầu tiên của gia tộc Aosiji Liya, cũng chính là nguyên soái khai quốc, loài hoa người thích nhất là hoa là tu-líp... Cho nên, lúc nhận phong hàm công tước, huy hiệu của gia tộc được chỉ định là một ngọn lửa trong đó có một đóa hoa tu-líp nở rộ, mà lúc đó, mấy đời công tước gia tộc Aosiji Liya, đều được toàn đại lục xưng hô là "công tước tu-líp", gia tộc của bọn họ, cũng được xưng là "gia tộc hoa tu-líp"." Ánh mắt của Hạ Á sáng lên, nhịn không được liền có chút hưng phấn, thất thanh nói: "A! công tước tu-líp, gia tộc hoa tu-líp ! ! Cái tên công tước Aosiji Liya thì ta chưa từng nghe qua, thế nhưng cái tên hoa tu-líp này, lúc ta còn ở Dã Hỏa trấn, cũng thường thường nghe cái mấy người hát rong kể chuyện xưa có nhắc tới ! Trong truyền thuyết, công tước tu-líp bách chiến bách thắng, mọi người đều nói hắn là thần hộ mệnh của đế quốc đây!" Hạ Á nói xong, vẻ mặt của hắn hiện lên một nét "nguyên lai là hắn", mặc dù đã rời quân bộ rất xa, hắn cũng nhịn không được xoay đầu nhìn lại, nhìn về hướng quân bộ ở xa xa, trong ánh mắt pha lẫn vài phần sùng kính. ※※※ Vốn mập mạp dự tính đưa Hạ Á trở về biệt thự, bất quá Hạ Á lại nói còn có chuyện phải ra ngoài, mập mạp có chút lo lắng: "Hiện tại ngươi tốt nhất là ở lại trong biệt thự, hoàng đế bệ hạ sẽ có thể triệu kiến ngươi bất kỳ lúc nào. . ." Sắc mặt của Hạ Á rất nghiêm túc, lắc đầu: "Ta. . . Thực sự có việc phải làm. Ta. . . Ta muốn đi tới nhà của Kevin !" Nói xong, vẻ mặt của Hạ Á toát ra một tia bi thương. Sau đó hắn hướng về phía mập mạp thấp giọng nói một câu gì đó. Vẻ mặt mập mạp lộ ra một tia hiểu rõ, ngưng mắt liếc nhìn Hạ Á, trầm giọng nói: "Ân, việc này đích xác là không thể chậm trễ! Được rồi, ngươi đi nhanh về nhanh! Ân, thân phận hiện tại của ngươi có chút đặc thù, ta sẽ để một đội thân vệ đi chung với ngươi."