Liệp quốc

Chương 122 : Một tia bi thương

Ruhr cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói: "Nhà ngươi là một tên gà mờ mới nổi, thứ nhất không có quyền thế, thứ hai không có kinh nghiệm, lại không có được giúp đỡ, tướng không có một quân, quả thực chính là mục tiêu tốt nhất cho mấy tên điên cuồng kia, không tìm ngươi thì tìm ai? Hanh hanh, ngày hôm qua ta đã nhắc nhở ngươi, thế nhưng ngươi không quan tâm, ta cũng không nói tiếp, nghĩ thầm cho ngươi chịu một chút đau khổ, ngươi mới chịu minh bạch. . . Chỉ bất quá, ta cũng không nghĩ tới, lần này bọn họ lại quá phận đến như vậy." Dừng một chút, mập mạp thấp giọng nói: "Ân, thật ra trước đây, cũng có người giống như ngươi, thế nhưng sự tình gặp phải cũng khoa trương như ngươi, lần này xem ra, là có người đang muốn cho ngươi một bài học. Ngươi suy nghĩ kỹ a, ngươi tuy rằng không có quyền thế, nhưng tốt xấu gì cũng là người nắm giữ chức vụ trong quân đội ! Nếu như là trước đây, người ngoài còn ngại ngươi là người của quân phương, cũng không dám làm quá phận, vì cho dù đánh bại ngươi, cũng sợ sẽ có đồng bạn của ngươi trả thù, danh khí của kỵ binh đoàn Luodeliya cũng không phải dễ chọc vào. Nhưng mà lần này thì. . . Ta nói thật cho ngươi biết, lần này ngươi đi tới đế đô, mười ngày trước khi ngươi tới đây, quân bộ đã cố ý đem tin tức của ngươi tiết lộ ra ngoài, chờ lúc ngươi đến, người ngoài muốn làm gì với ngươi, quân bộ nhất mực sẽ không quan tâm ! Hiểu rõ rồi chứ?" Hạ Á tức giận đến hai mắt phun hỏa. "Thật ra, ngươi cũng không phải là không có biện pháp." Mập mạp suy nghĩ một chút: "Ngươi hiện tại đang đứng ở giữa quân bộ và hoàng đế bệ hạ, chỉ sợ đám nhà giàu quyền quý không dám chiêu mộ ngươi. Thế lực của bản thân ngươi lại quá kém, căn cơ quá cạn, tìm kiếm sự giúp đỡ cũng không được mấy người. Ân. . . Biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là trở thành quý tộc! Hắc hắc, trở thành quý tộc mà nói, pháp luật đế quốc sẽ bảo hộ quý tộc. Có danh hiệu quý tộc, có thể có quyền cự tuyệt đám bình dân này tới khiêu chiến, nếu như ngươi không muốn tiếp thụ khiêu chiến, cũng không hao tổn gì đến thanh danh của ngươi. Trừ phi đối thủ cũng là quý tộc, hướng về ngươi khiêu chiến, ngươi không ứng chiến mới có thể bị cho rằng là chịu thua. Lần công lao này của ngươi, bệ hạ cũng đã triệu kiến ngươi, phong một cái danh hiệu quý tộc là không thể nghi ngờ, cho nên ngươi nhẫn nại vài ngày, chờ tới lúc bắt được danh hiệu quý tộc, là có thể yên tĩnh hơn rất nhiều." "Vài, vài ngày? !" Hạ Á trợn mắt thành bạch nhãn: "Lẽ nào trong mấy ngày sắp tới, đều phải không được ăn cơm, không được ngủ, ngay cả thời gian tắm cùng vào nhà xí đều không thể hay sao?" Mập mạp cười cười: "Yên tâm, tối hôm qua là ta cố ý cho ngươi một bài học, hôm nay ta sẽ phái một đội hộ vệ tới che chở cho ngươi. Hanh hanh, có một đội hộ vệ ở xung quanh, cuộc sống của ngươi sẽ khá lên rất nhiều." Hạ Á hừ một tiếng, trừng trừng mập mạp: "Khá lắm, cái tên mập mạp nhà ngươi cũng dám đùa bỡn ta, hừ hừ !" Mập mạp cười hắc hắc: "Ngươi tốt nhất là không nên đắc tội với ta, còn nếu không, ông đây sẽ đem hộ vệ rút về, vài ngày tiếp theo ngươi sẽ được sống sung sướng." Hạ Á quả nhiên run run một chút, không dám nói tiếp điều gì. Mắt thấy dế nhũi nghẹn khuất, mập mạp cười ha ha, vạn phần đắc ý. Có một đội thân vệ của Ruhr ở bên cạnh, Hạ Á quả nhiên được thanh tịnh, trở lại biệt thự tắm rửa thay y phục, ăn một bữa no nê. Tới lúc buổi trưa, Ruhr mang theo Hạ Á đi tới quân bộ báo cáo. Quân bộ của đế quốc nằm ở khu vực đông thành Aosiji Liya, đi qua đấu trường giác đấu rộng lớn ở trung tâm Aosiji Liya sau đó tiếp tục đi về hướng đông, đi tới một con đường gọi là "đại lộ vinh quang", cuối con đường này chính là trụ sở của quân bộ. Từ xa nhìn lại, hai bên đại lộ là hai hàng cây tùng màu xanh cao chót vót, các viên đá màu xám thật lớn trải trên mặt đường, rộng lớn và trang nghiêm, trên đại lộ rất vắng vẻ, chỉ có xa xa truyền tới tiếng giày của binh sĩ tuần tra cùng với tiếng vó ngựa. Quân bộ chiếm diện tích thật lớn, bên ngoài là một cái quảng trường to lớn xung quanh là một hàng trụ tròn dựng san sát nhau, tạo thành một bức tường thấp, trên cổng lớn còn cấm một lá ưng kỳ biểu tượng cho quân đội đế quốc, trước cổng là hai đội vệ binh mặc giáp nặng cầm đao búa ở trong tay, dưới sự dẫn dắt của Ruhr, Hạ Á vào trong quảng trường của quân bộ, ở giữa quảng trường là một cái bể phun nước cực lớn, ở giữa đài phun nước là một bức tượng thạch điêu cao tới năm sáu thước, điêu khác một vị tướng quân đang phóng ngựa, một tay cầm cương, một tay giơ kiếm. Ruhr mang theo Hạ Á đi ngang qua bể phun nước, Ruhr vô ý thức ưỡn cao ngực dựng thẳng lưng, bộ dáng nghiêm trang hẳn lên, dùng một loại ánh mắt tràn ngập sùng kính nhìn thoáng qua pho tượng. Hạ Á trái lại nhìn bức tượng tướng quân này liền sinh ra vài ý nghĩ quái dị, áo giáp trên người đầy sứt mẻ, ngay cả trên thân chiến mã cũng tràn đầy vết thường, đang lao nhanh về phía trước thế nhưng hắn cảm thấy giống như là đang chạy trối chết-- nếu như đã là một bức tượng điêu khắc, làm thế nào không điêu khắc cho đẹp một chút, sao lại để cho nó tàn tạ thế này? Liếc liếc ánh mắt một chút, Hạ Á nhìn thấy dưới chân của bức tượng lớn này, ở phía chính diện có tạc một hàng chữ, dùng văn tự của Byzantine để viết thành. "Con đường chinh phục, không có đầu cuối!" ※※※ Mang theo tâm tư kỳ quái, Hạ Á theo Ruhr đi vào kiến trúc chủ thể của quân bộ: một tòa kiến trúc hình tròn nhìn qua rất to lớn pha lẫn một chút cảm giác tang thương của lịch sử. Từ bề ngoài mà nhìn, tòa kiến trúc này nhìn giống như là một cái tổ chim phóng to vô số lần, một cái cao ốc hình quả trứng, cao hơn mười thước, so với tường thành thông thường thì cao hơn rất nhiều, dùng đá tảng to lớn màu xanh đen xây thành, xung quanh còn có hơn mười ngọn tháp nhọn cao to, nhìn qua liền giống như là một cái lô-cốt to lớn. "Nơi này là tổ ưng, quân bộ của đế quốc." Khi mập mạp dẫn Hạ Á đi vào cửa lớn của kiến trúc, hắn xuất ra một cái văn kiện thông hành, mấy người võ sĩ mặc áo bào bằng sợi đay đang đứng ở trước cửa liền đấm ngực hành lễ. Bước vào bên trong là một cái đại sảnh cực lớn, nền nhà được lót những viên đá cẩm thạch màu sắc xen kẽ, giày da giẫm lên nền đất phát ra âm thanh rất hồn hậu, mập mạp dẫn Hạ Á đi tới một cái quầy tiếp tân ở cuối đại sảnh, hướng tới người tiếp tân nói gì đó. Rất nhanh, binh sĩ tiếp tân liền đi ra ngoài. Chờ trong chốc lát, một tên sĩ quan gầy gò từ bên trong đi ra, mặc quân phục của quân đội Byzantine, từ quân hàm mà xem, đây là một sĩ quan cấp trung đoàn, mà tên sĩ quan này sau khi nhìn văn kiện của Hạ Á, khuôn mặt liền gặng ra một cười, bộ dáng tươi cười phảng phất như rất miễn cưỡng, Hạ Á chung quy cảm giác được ánh mắt của đối phương đang nhìn bản thân có chút âm lãnh và địch ý. "Đại đội trưởng Hạ Á Lôi Minh." Sĩ quan này sau khi xác định thân phận của Hạ Á, dẫn theo Hạ Á đi vào trong một căn phòng phía sau đại sảnh, xuất ra hai cái văn kiện nói: "Xin ngài kí tên ở phía dưới cùng, sau khi báo cáo cho cấp trên, quân bộ sẽ nhanh chóng chứng thực những gì miêu tả bên trong chiến báo cùng quân công của ngài, cũng sẽ nhanh chóng tiến hành khen thưởng. . . Ân, còn nữa, từ giờ phút này trở đi, chức vị đại đội trưởng binh đoàn 13 của ngài bị cắt bỏ, mệnh lệnh mới đối với ngài sẽ sớm được ban xuống, chúng tôi sẽ an bài nơi ở cho ngài. . . Hoặc là ngài lưu lại địa chỉ, khi có mệnh lệnh mới, chúng tôi sẽ bảo người tri thông cho ngài." Hạ Á căn cứ theo những gì Ruhr nói trên đường tới đây, hắn liền cự tuyệt nơi ở của quân bộ an bài-- đùa giỡn cái gì thế này, hiện tại quân bộ có rất nhiều người muốn cắn bản thân hắn một cái thật mạnh, bản thân hắn làm sao dám ở tại trong chỗ của quân bộ an bài ? Hắn tỉ mỉ đọc hai cái văn kiện một chút, sau đó ký tên mình ờ phía dưới, còn lăn dấu tay. Tên sĩ quan kia cười một cách lạnh lùng, đứng lên, miễn cưỡng làm ra một cái nghi thức chào quân đội, nhìn Hạ Á, nhàn nhạt nói một cách không hề có thành ý : "Cá nhân ta đối với biểu hiện kiệt xuất của ngài ở tiền tuyến rất là ngưỡng mộ." Nói xong, con mắt hắn nhìn chằm chằm cửa phòng, ý bảo là: ngươi có thể cút đi . Hạ Á rõ ràng cảm giác được thái độ bất thiện của đối phương, hắn cũng muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, rất nhanh đã đi ra ngoài. Ruhr đang chờ ở bên ngoài đại sảnh thấy Hạ Á đi ra, thấp giọng nói: "Đừng để ý tới bọn gia hỏa này, vây cánh của đám quân phiệt ở trong quân bộ khá đông đảo, bọn gia hỏa này đã sớm bôi nhọ sự vinh quang trên đầu ưng của quân kỳ đế quốc." Hạ Á thật ra cũng không quan trọng: "Hiện giờ chúng ta làm gì đây?" "Về nhà ngồi chờ." Ruhr nhún vai, cười nói: "Chờ khen ngợi của quân phương, còn chờ cho hoàng đế triệu kiến. Ta phỏng chừng quân bộ phải cần vài ngày mới tiến hành khen ngợi, bất quá bệ hạ sẽ rất nhanh triệu kiến. Một khi yết kiến bệ hạ, chiếm được một cái phong hiệu quý tộc, coi như cuộc sống khổ cực của ngươi chấm dứt." Hạ Á thở dài, trong lòng không khỏi có chút khổ não: "Cuộc sống thế này đích thực quá nghẹn khuất, thật xa không bằng những ngày tháng khoái hoạt ở trên Dã Hỏa nguyên." Ruhr cười cười, từ chối cho ý kiến, mang theo Hạ Á đi ra ngoài, mới bước tới cửa của đại sảnh, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hô hoán: "Ruhr ! !" Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ thông đạo khác của đại sảnh, một người có thân hình cao lớn đang bước ra, mặt quân phục của đế quốc cùng giày da, chỉ là không có đeo bất kỳ huy chương quân hàm nào. Người này nhìn qua bộ dáng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu đầy tóc quăn màu rám nắng, cắt rất là ngắn, thân mình có vẻ cao to, khuôn mặt vuông vức, vẻ mặt tươi cười, môi trên có một hàm râu tu chỉnh rất khéo, ánh mắt tràn đầy tiếu ý vui vẻ cùng cởi mở, bước nhanh tới trước, đầu tiên là ôm mạnh mập mạp một cái, sau đó đẩy Ruhr ra, dùng sức đấm ngực Ruhr một cái: "Ha ha! Con thỏ mập mạp nhà ngươi, đã lâu không gặp !" Ruhr xoa xoa ngực, cười khổ nói: "Con chó điên nhà ngươi, vẫn còn thích đánh người đến như thế à." Liền sau đó mập mạp hướng về phía Hạ Á giới thiệu : "Green tướng quân, biệt hiệu là chó điên, là bạn học cùng khóa của ta lúc còn trong học viện quân sự-- ân, cũng là đệ tử đắc ý của công tước Minasi." Dừng một chút, bổ sung một câu: "Là ưng hệ, người một nhà." Hạ Á lập tức hiểu ý. Green cười nhàn nhạt: "Tướng quân cái quái gì ! Hừ, ta đã sớm không còn là tướng quân. Ruhr, hiện tại ta chỉ là một sĩ quan nhàn hạ làm huấn luyện viên bên trong học viện quân sự đế quốc mà thôi." Ruhr cười ha ha, hướng về Hạ Á chớp mắt vài cái, thấp giọng nói: "Tên gia hỏa này 4 năm trước trong một lần chiến tranh ở biên giới phía đông, thiếu chút nữa là đem bộ trưởng quân nhu bá tước Moliyake ra xử tử. . ." "Hừ, chỉ là thiếu chút nữa." Green lạnh lùng nói: "Đáng tiếc là ta còn chưa kịp giết chết con chuột tham lam kia." Ruhr nhìn trái phải một chút, cau mày nói: "Green, ngươi lúc nào cũng lỗ mãng, đi thôi, ở đây không phải chỗ để nói chuyện!" Ba người mới đi được vài bước ra ngoài, Ruhr chỉ vào Hạ Á nói: "Ngươi đoán xem tên tiểu tử này là ai? Ha ha, hắn chính là Hạ Á." "Nga?" Ánh mắt của Green sáng lên, hai mắt nhìn kỹ Hạ Á, trong ánh mắt lộ ra một tia tiếu ý đầy chân thành, sau đó đứng thẳng thân thể ưỡn ngực vươn tay đấm vào ngực bản thân một cái: "Tiểu tử, nghe nói lần này ngươi ở tiền tuyến làm rất tốt ! Rất có khí phách !" Lời nói này so với mới vừa rồi tên sĩ quan quân bộ nói cái gì cái gì "rất là ngưỡng mộ" đều là thành kính hơn nhiều lắm, hơn nữa nghe nói tên gia hỏa này cư nhiên đã từng thiếu chút nữa đem xử tử tên tham quan to nhất trong quận bộ thuộc phe quân phương, trong lòng Hạ Á nhiều ít cũng sinh ra vài phần sùng kính. "Nga, được rồi. . . Quên giới thiệu, Green cũng từng ở trong binh đoàn 13 hoạt động quá hai năm, bất quá đó là chuyện rất nhiều năm trước, thiếu chút nữa đã trở thành tướng quân của kỵ binh đoàn Luodeliya, đáng tiếc. . . Sau đó bởi vì một ít việc ngoài ý muốn mà phải điều đi nơi khác." Mập mạp cảm khái một phen. Green cười ha ha, nhìn Ruhr: "Thế nhưng hiện tại ngươi lại là tướng quân của binh đoàn 13, lãnh đạo một quân đoàn thép như thế, cảm giác như thế nào?" Mập mạp chép chép miệng, cười khổ nói: "Được rồi, ngươi biết bộ dáng của ta sẽ ra sao mà. . . Ai, đừng nói việc này nữa." Ba người trong lúc đàm tiếu đã đi ra khỏi cao ốc, bước vào lại vào trong quảng trường. Đang bước đi, Ruhr cười nói: "Ta đã về đế đô nhiều ngày, thế nhưng lại không thấy nhà ngươi, ngươi đã chết nơi nào?" Sắc mặt của Green có chút buồn bã: "Còn có thể đi nơi nào. . . Lần đại chiến này, ta đã nộp hơn mười cái đơn, thỉnh cầu điều ta ra tiền tuyến, dù cho làm một cái tiểu đoàn trưởng, thậm chí làm một đại đội trưởng, ta cũng nguyện ý, thế nhưng cấp trên không ai để ý tới ta. Trái lại còn sai ta dẫn theo một đám học viên mới, đi về phía đông tiến hành huấn luyện dã ngoại, hôm qua mới trở về, hôm nay ta tới quân bộ báo cáo công việc. . . Hừ. . ." Ruhr nhìn ra nỗi buồn bực của Green, vỗ vỗ hắn, cười nói: "Được rồi, chí ít ngươi còn có công việc để làm. Chung quy so với các huynh đệ bị giáng cấp điều tới địa phương không có ai dùng còn tốt hơn nhiều, ngươi ở trong học viện quân sự, có thể bồi dưỡng ra nhiều dòng máu mới cho quân đội, thế cũng là tốt rồi." Ánh mắt Green sáng lên, hồi phục lại vài phần tinh thần, cười ngạo nghễ: "Đó là đương nhiên, người ta đào tạo ra, đều sẽ không làm mất mặt của công tước Minasi!" Thế nhưng liền sau đó sắc mặt của hắn lại buồn bã, thấp giọng nói: "Chỉ là, lúc mấy tên tiểu tử kia tốt nghiệp, cũng không biết cấp trên có trọng dụng hay không, hay là đem bọn họ nhét vào một xó gốc nào đó. . . Ai, mấy năm nay ta thấy cũng đã nhiều, nhiệt huyết cũng đã lạnh, mấy sĩ quan ưu tú hàng năm tốt nghiệp ra trường, đều bị ném tới thiên nam địa bắc rồi để đó không dùng, chờ cho từ từ rỉ sắt, không còn tới một tia nhiệt huyết, nhưng. . . Nói thật, ta thật sự có chuyện muốn nhờ ngươi. . . Ngươi đã trở thành tướng quân của binh đoàn 13, trong tay ngươi có vài cái danh ngạch đặc phê, trong tay ta cũng có mấy thanh niên không tồi, ngươi nghĩ biện pháp nhét bọn họ vào dưới trướng của ngươi, ta đảm bảo đều là sĩ quan ưu tú nhất đẳng đấy!" Mập mạp cau mày, thở dài, do dự một chút: "Không phải ta không muốn giúp. . . Chỉ là, hiện tại cấp trên đối với người của ưng hệ chúng ta càng ngày càng hạn chế. . . Danh ngạch trong tay ta đã không nhiều ít. Ân, nhiều thì ta không dám chắc, mười người vậy! Ta đảm bảo kiếm cho ngươi mười cái danh ngạch, cho dù là làm thị vệ, làm kỵ binh bình thường, trước hết cũng hãy đến chỗ của ta, sau đó ta kiếm cơ hội bắt đầu đề bạt. . . Ai. . ." Hai đầu lông mày của Green ninh lại, lập tức cũng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, mười người thì mười người, còn tốt hơn là không có người nào. Thế đời hiện tại. . . Hừ!" Sắc mặt hai người sắc mặt đều u ám hẳn lên, Hạ Á ở bên cạnh càng nghe càng mù tịt, chỉ có thể đứng bên cạnh ngoan ngoãn theo sau. Đi tới bên dưới cái hồ phun nước giữa quảng trường, Green bỗng nhiên đứng lại, chỉ vào cái pho tượng kia, căm giận nói: "Nếu như linh hồn của tổ tiên linh thiên, biết rằng đế quốc vi diệu mà người khai sáng hiện tại đã biến thành giống như hiện nay, chỉ sợ cũng sẽ. . ." Mập mạp hắc hắc cười nhạt, nhìn câu viết "con đường chinh phục, không có đầu cuối!" khắc ở dưới chân bức tượng, hắn ôm lấy hai tay, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Chinh phục. . . Hừ, quân đội hiện tại của đế quốc, còn có thực lực để chinh phục ngoại bang hay sao." Hai người quân nhân ưng hệ của đế quốc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương một tia mơ hồ tuyệt vọng, sắc mặt buồn bã, rốt cục cùng nhau xoay người lại, hướng về bức tượng kia đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trịnh trọng làm ra một cái nghi thức chào quân đội. Giờ khắc này, mặc dù là mập mạp hay đùa giỡn, thế nhưng sắc mặt hiện tai cũng phảng phất như mang theo một tia bi thương. . .