Liếc mắt đưa tình
Chương 28 : Liếc mắt đưa tình
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Sau khi hai người tắm gội xong, Tiết Thành bế Minh Trăn đi tới trước gương trang điểm, đặt nàng ngồi xuống ghế.
Chàng ngồi xổm trước mặt nàng, hai hàng lông mày luôn luôn uy nghiêm cương nghị giờ phút này lại trở nên nhu hòa dịu dàng, mắt mang ý cười mà nhìn Minh Trăn.
Hai tay Minh Trăn nắm chặt lấy nhau vì căng thẳng khẩn trương, được chàng nhẹ nhàng vuốt ve.
“Trăn Trăn, nàng ở đây chuẩn bị, ta đi bố trí nhà ở.”
“Sau đó chúng ta sẽ bái đường luôn.”
“Chờ ta một lất, rất nhanh thôi.”
Nói xong, Tiết Thành đứng dậy, nắm bả vai Minh Trăn, cúi mặt lại gần hôn nàng một cái.
Đôi môi ấm áp của chàng chạm vào, vân vê cắn mút cánh môi nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào trong, nhẹ nhàng mà liếm láp khoang miệng trơn mềm của nàng.
Bộ râu thô ráp cọ lên cằm Minh Trăn, chàng còn cố ý cọ qua cọ lại khiến Minh Trăn hơi đau mà trốn ra phía sau, lại bị chàng dùng sức ấn trở về.
Hai người vừa mới trải qua vận động kích tình, thân thể vẫn còn dư lại tình dục khô nóng, hôn càng thêm triền miên thâm nhập.
Qua hồi lâu, Minh Trăn bắt lấy góc áo chàng, nhịn không được mà rên lên một tiếng “Ưm” động tình, liền nghe được tiếng cười khàn khàn của Tiết Thành.
Cuối cùng hai người cũng tách ra, chàng nâng tay trái lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi môi của Minh Trăn.
“Lát nữa lại tiếp tục, nhé?”
Minh Trăn buông tay, e lệ cúi đầu mà đẩy chàng một cái.
“Tướng quân mau đi đi……”
Đi ra sân, Tiết Thành đứng yên huýt sáo một tiếng, một bóng đen nhảy tiến vào.
“Tướng quân.”
Tiết Cửu quỳ trên mặt đất chờ chàng phân phó.
Tiết Thành cau mày, sờ sờ cằm, nghiêm túc mà nhìn Tiết Cửu.
“Giúp ta chuẩn bị các đồ vật để bái đường đi.”
“……”
Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt sột soạt, tựa hồ tới rất nhiều người, tiếng ấm ĩ không dứt.
Trên bàn đã bày biện các loại quả mừng và rượu, nến đỏ nổi bật bên trên.
Qua một lúc lâu, Tiết Thành mới bước vào buồng trong.
“Trăn Trăn, bên ngoài đã chuẩn bị tốt……”
Vừa mới nói xong, chàng nhìn thấy Minh Trăn đã trang điểm xinh đẹp, đứng ngẩn người tại chỗ.
Minh Trăn mặc váy hỉ máu đỏ tươi, mái tóc dài đước búi lên, trên trán dán bông hoa màu đỏ, môi cũng thoa son đỏ dụ hoặc mê người.
Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Tiết Thành đang ngây người, nhỏ giọng mở miệng:
“Vậy, chúng ta……”
Tiết Thành lấy lại tinh thần, mặt già xấu hổ đỏ bừng lên. Chàng lập tức lấy khăn voan đỏ tới đây, vẩy nhẹ một cái rồi nhẹ nhàng che trên đầu Minh Trăn.
Hai mắt dần dần tối sầm xuống, Minh Trăn hơi thấp thỏm, vừa mới vươn tay ra đã bị Tiết Thành cầm lấy.
“Đi thôi, Trăn Trăn.”
Chàng đè lại cảm giác căng thẳng trong lòng, cẩn thận mà nắm tay nàng, đi ra chính đường phía trước.
Trong phòng tụ tập mười mấy tráng hán cường tráng, giọng nói mỗi người đều to lớn vang dội, làm ầm ĩ khắp nơi.
“Tới rồi tới rồi!”
“Không hổ là tướng quân nha, nửa đêm đột nhiên thành thân, cứ như đánh lén bất ngờ vậy, ha ha ha.”
“Hơ, chính mình còn chưa có nương tử mà dám cười tướng quân hả?”
……
……
Hai người dừng ở chính đường, Tiết Cửu cầm dải lụa đỏ tới.
“Tướng quân, ngài và Minh cô nương mỗi người cầm một đầu.”
Chàng vừa mới buông tay Minh Trăn ra định bắt lấy dải lụa hồng thì bị nàng vội vàng nắm lại cổ tay.
“Không cần.”
Tiết Thành lại nắm lấy tay Minh Trăn một lần nữa, lắc lắc đầu với Tiết Cửu.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Kết thúc! Đưa vào động phòng!”
Mọi người lớn tiếng ồn ào, ôm lấy hai người dắt vào buồng trong.
Trên giường đã thay khăn hỉ trải gường, rắc một ít đậu phộng, long nhãn, táo đỏ, trên bàn đặt nến hỉ màu đỏ, bày chén rượu.
Nửa đêm canh ba, trong sân đặc biệt ồn ào náo nhiệt.
Tiết Thành đuổi người ra bên ngoài, sau đó giật túi tiền ném ra đó.
“Cút đi, cút đi uống rượu! Tất cả ghi sổ cho ta.”
Mấy hán tử kêu la gào thét, đẩy Tiết Thành đi ra ngoài.
“Tướng quân đi cùng đi, chúng ta không say không về……”
“Đúng đấy, hôm nay kiểu gì cũng phải uống mấy chén chứ!”
“Hắc hắc, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, các ngươi biết cái gì……”
“Mau cút!”
Tiết Thành tránh khỏi đám người kia, bàn tay vung lên, vội vàng trở lại.
Một đám tráng hán tru lên ở phía sau, chỉ chốc lát đã làm ầm ĩ mà rời đi rồi.
Chàng vừa mới vào phòng, lập tức nhìn thấy người đang ngồi trên giường.
Khăn voan đỏ chói thêu đôi uyên ương lay động dưới ánh nến. Tiết Thành không cầm lòng được mà cười rộ lên, bước tới gần.
Minh Trăn ngồi trên giường, hai tay nắm chặt. Khăn voan đỏ che kín mít, chỉ có thể nhìn đến đôi giày của Tiết Thành.
Từ từ, khăn voan bị vén lên.
“Phu nhân.”
Tiết Thành đứng yên, nhìn nữ tử bên dưới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình.
Cảm giác vô cùng đặc biệt khác lạ nổi lên trong lòng.
“Phu quân.”
Minh Trăn e lệ mà gọi ra tiếng, nói xong nâng tay lên ôm lấy chàng.
“Trăn Trăn, gọi một lần nữa đi.”
“Phu quân.”
“Lại gọi một lần nữa.”
“Phu quân.”
“Lại gọi đi.”
Tiết Thành vuốt tóc nàng, thanh âm trở nên khàn khàn nóng bỏng.
Vạt áo bên dưới chàng từ từ nhô lên một khối, thẳng tắp mà đỉnh lên ngực Minh Trăn.
Minh Trăn chậm rãi tránh người đi, cúi đầu bắt lấy góc áo chàng, gương mặt đỏ bừng cọ cọ lên vật nhọn thô cứng kia.
“Phu quân……”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Truyện khác cùng thể loại
599 chương
59 chương
62 chương
72 chương
41 chương
51 chương
80 chương