Edit: Lam Ngọc Dục Tuyên thật sự ở lại quân doanh, cả ngày chạy đi xem quân lính luyện tập, trong đó thích nhất là xem huấn luyện lính Hổ Ký doanh. Vào một ngày tràn ngập ánh nắng, Dục Tuyên từ trong trướng bồng – nơi ở tạm của hắn, đi ra, mấy tên thị vệ vẫn theo sau hắn như thường lệ. Như Phong bị thị vệ của hắn kêu tới, hỏi: “Có việc gì? Sáng sớm ta còn có việc phải làm đó.” Dục Tuyên trừng mắt liếc Như Phong, nói: “Ngươi ngay cả chút thời gian đi dạo với ta cũng không có sao? Nơi này chính là địa bàn của ngươi a.” Như Phong bĩu môi, nói: “Kỳ thật ta tới chỗ này cũng chưa được bao lâu đâu, mới gần một năm thôi, bây giờ vừa mới lên làm nguyên soái nên chuyện cần làm rất nhiều, mấy này nay bên Xuân Đằng quốc luôn ngo ngoe muốn động, ta phải tận lực chú ý, hơn nữa ngươi là tam hoàng tử, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể tùy tiện kêu một người nào đó cùng ngươi đi dạo một vòng.” Dục tuyên mất hứng rồi: “Ngươi muốn thoát khỏi ta đến vậy sao? Có phải ngươi muốn ta trở lại kinh thành nhanh chừng nào tốt chừng đó? Ta từ thật xa chạy tới nơi này dễ dàng lắm sao?” Như Phong cũng mất hứng rồi, trên thực tế, mấy ngày nay nàng đều không sao cao hứng nổi, sau khi làm nguyên soái thì ngay cả thời gian chạy tới Lạc Nhạn thành cũng không có, đã hơn ba ngày không được thấy Mộc Vấn Trần rồi a! Cho nên Như Phong đã muốn phát điên! “Ta nào có nói như vậy, người ta không phải nghĩ muốn nhanh chóng tạo ra chút thành tích gì sao? Miễn cho ngươi với Tước ca ca mất hết thể diện. Thật tế ta thấy rất vui khi gặp lại ngươi.” Dục Tuyên chuyển từ trạng thái giận dỗi sang vui vẻ, lôi kéo tay áo của Như Phong, hưng trí bừng bừng nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem Hổ Ký doanh, ta đã cảm thấy hứng thú với bọn họ từ lâu.” Như Phong thầm trợn mắt, có cái gì đẹp mà nhìn? Đều là một đống nam nhân đầy mồ hôi. Bất quá vẫn là không lay chuyển được Dục Tuyên, cho nên Như Phong không thể không đi cùng hắn. Vừa mới đi vào Hổ Ký doanh đã thấy Cao Càng Tề đi ra, sau khi hành lễ xong, Như Phong liền giới thiệu một phen. Cao Càng Tề gật đầu một cái, cười nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở Phong Hiền thư viện rồi, lúc ấy đang diễn ra hội thi đấu, ở hạng mục chạy bộ, chúng ta đều có ra sân.” Như Phong lúc này mới nhớ ra, vỗ đầu một cái, nói: “Đúng nha, các ngươi đã sớm gặp nhau rồi, aii.” Như Phong suy nghĩ một chút, quyết định đợi một lát dẫn Dục Tuyên đi gặp Dung Ức Ảnh, mặc dù trước kia bọn họ không có tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng tóm lại vẫn là có chút giao tình a. Cao Càng Tề nhìn thoáng qua Như Phong, lại cười nói: “Nguyên soái có phải đưa điện hạ đến xem tình hình huấn luyện các huynh đệ không?” Như Phong đảo mắt nhìn Dục Tuyên một cái, Dục Tuyên gật đầu, vì vậy liền cùng đi xem. Sau khi xem xong, trong mắt Dục Tuyên tràn đầy hưng phấn, nói: “Khó trách Hổ Ký doanh lợi hại đến thế, thì ra bọn họ được huấn luyện như vậy.” Như Phong gật đầu: “Kinh qua khổ cực mà thành.” Dục Tuyên nhìn xung quanh, nói: “Hổ Ký doanh hiện giờ vang danh thiên hạ, hình như có không ít người đánh chủ ý với nó a! Như Phong chấn động cả người, giương mắt nhìn Dục Tuyên, nói: “Ngươi biết được những gì? Dục Tuyên cũng nhìn Như Phong: “Cây to đón gió, kẻ muốn hủy diệt Hổ Ký doanh nhất trước mắt đương nhiên là Xuân Đằng quốc.” “Nhưng hiện tại bọn họ án binh bất động, ta đoán không ra tâm tư của họ.” Như Phong lắc đầu, trước kia nàng tiếp xúc là tiếp xúc với một bộ mặt khác của Vân Thiên Trạch, nhưng Như Phong biết, Vân Thiên Trạch nhất định là một người tâm tư kín đáo, cho nên hiện giờ chỉ là sự bình yên trước cơn bão thôi. “Mười vạn đại quân này không biết có thể bảo vệ được biên cảnh phía tây này không đây?” Dục Tuyên ngẩng đầu, quét mắt nhìn một vòng quân doanh, thở dài nói. Như Phong im lặng, nàng biết hiện giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ điều này, không chỉ nghi ngờ mình, còn nghi ngờ cả năng lực của Tam hoàng tử. Thế nhưng, bây giờ muốn nàng mở miệng hứa hẹn, nàng không làm được! “Dục Tuyên, ngươi nói xem tại sao Xuân Đằng quốc lại muốn gây chiến đây?” Như Phong ngẩng đầu, khó hiểu hỏi. Mọi người đều nói nguyên nhân chiến tranh nổ ra là vì cái tích oán đã sâu gì đó, Xuân Đằng quốc liên tiếp quấy rầy biên cảnh nước ta, nhưng Như Phong cảm thấy, muốn châm ngòi một cuộc chiến có quy mô lớn như vậy, ắt hẳn cần có một cái ngòi nổ lớn hơn nữa. Dục Tuyên vừa nghe, ánh mắt lóe lên một cái, nói: “Còn có thể vì cái gì? Không phải là một ít chuyện cũ năm xưa sao? Còn nữa, Hoàng đế Xuân Đằng quốc hiện giờ dã tâm cực lớn, luôn muốn phát động chiến tranh với nước láng giềng, kết quả Tử La quốc chúng ta xui xẻo bị chọn trúng.” Như Phong một hồi muốn nói lại thôi, rốt cục cũng mở miệng hỏi: “Có phải vì chuyện viên châu kia không? Hình như là do ta đã hủy nó.” Đây là nghi vấn từ trước đến giờ của Như Phong, thật ra trong lòng nàng vẫn có chút không an. Dục Tuyên vỗ vỗ đầu Như Phong, nói: “Chớ nghĩ lung tung, sau khi viên ngọc kia không còn nữa, mọi người thật ra đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là cảm thấy kinh ngạc lắm, không nghĩ tới viên ngọc mà bốn nước giành suốt sáu trăm năm qua lại dễ dàng bị huỷ như vậy.” Dục Tuyên cười khổ một chút, “Bây giờ tất cả mọi người không còn cố kỵ gì rồi, kế tiếp chính là xem trong bốn nước thủ đoạn ai cao, thực lực ai mạnh.” Nghe Dục Tuyên nói như vậy, Như Phong rất là nghi hoặc: “Vậy rốt cuộc viên ngọc kia là dùng để làm gì?” “Quan hệ đến bí mật dựng nước của bốn quốc gia, nói đến cùng cũng là chuyện cũ năm xưa, giờ hủy cũng hủy rồi, mọi người cũng không cần kiêng dè gì nữa, nên làm gì thì làm đó đi.” Như Phong nghe hắn nói đến đầu óc mơ hồ, bất quá ngẫm lại cũng không liên quan đến chuyện của mình nên không tiếp tục hỏi nữa. Dục Tuyên thấy Như Phong không hỏi nữa liền nói ra nghi vấn của mình: “Sơn trưởng sống ở chỗ gia gia ngươi, vậy có phải ngươi thường gặp hắn lắm đúng không?” Tim Như Phong lỗi một nhịp, nói: “Đúng vậy, lúc ta đi xem gia gia thì có thể gặp đuợc hắn.” Dục Tuyên hỏi thăm nhưng thật ra là đang dò xét: “Tình cảm của ngươi với Sơn trưởng có phải tốt lắm không?” Bộ dáng tựa hồ như rất khó mở miệng. Trong lòng Như Phong bỗng chốc dâng lên một cỗ ngọt ngào, ước gì lập tức đem quan hệ của Mộc Vấn Trần với mình chiêu cáo thiên hạ, nhưng là nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình thì xúc động của Như Phong giống như một quả bong bóng, phồng lên rồi xẹp xuống, không thể làm gì khác hơn là hồi đáp: “Đúng vậy, tốt lắm.” Dục Tuyên cười khan một cái, nói: “Đúng vậy, cảm tình của ngươi với hắn từ lúc ở thư viện đã là rất tốt rồi, phòng của Sơn trưởng hình như chỉ có mình ngươi vào được.” Như Phong nghi ngờ liếc mắt nhìn Dục Tuyên, nói: “Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?” Dục Tuyên bỗng nhiên rất nghiêm rúc nhìn Như Phong, nói: “Như Phong, ngươi biết thân phận thật của Sơn trưởng sao?” Như Phong bị lây sự nghiêm túc của hắn cũng vội dừng lại cuớc bộ, nói: “Thân phận gì? Ta vẫn chưa từng hỏi qua, bất quá hẳn là rất không tồi đâu.” Nhìn thái độ thuờng ngày của Mộc Vấn Trần đối với Mộc Đồng và người Úy Trì phủ, Như Phong biết Mộc Vấn Trần nhất định là nguời truờng kỳ ở địa vị cao, nhưng kỳ quái chính là, mình vẫn luôn không nghĩ là sẽ hỏi đến, cho dù quan hệ giữa hai người hiện giờ thân mật đến vậy. Mà Mộc Vấn Trần vẫn chưa chủ động nói ra, bởi vì Như Phong biết rõ tình hình của bản thân mình, không biết có còn mạng trở về hay không, cho nên cũng cố ý không nhắc đến tương lai của hai người, thuờng thì chỉ nói một chút chuyện võ công, trao đổi cách nhìn về chuyện gì đó trên sách, hoặc là tâm sự vài chuyện trong đời sống thuờng ngày, mà đa phần đều là Như Phong nói, Mộc Vấn Trần ngồi nghe, cho nên Như Phong biết rất ít chuyện của Mộc Vấn Trần. Bây giờ nghe Dục Tuyên nói vậy, lòng Như Phong bỗng dưng nổi lên một cỗ bất an: “Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?” Dục Tuyên nhìn vẻ mặt lo được lo mất của Như Phong, trong lòng dường như xuất hiện một loại tâm tình mang tên tuyệt vọng, Như Phong… có phải đã có cảm tình sâu đậm với sơn truởng rồi hay không? Hai người bọn họ luôn đi bên nhau, Sơn truởng quan tâm Như Phong cũng là chuyện rõ như ban ngày, chỉ là…Ôi! Dục Tuyên cuối cùng chỉ có thể nói: “Dù sao thì thân phận của hắn cũng không đơn giản, việc ngươi cùng hắn quá mức thân mật đối với hai bên cũng không phải là chuyện tốt.” Như Phong trừng mắt nhìn Dục Tuyên, tâm tình bỗng dưng ngày càng không tốt, nàng hất đầu một cái rồi quay ngoắt vào trong đại truớng. Dục Tuyên vừa nhìn thấy liền vội theo vào, vốn là muốn gọi to nhưng bản thân mình đuờng đuờng là tam hoàng tử vậy mà lại đi theo sau mông Nguyên soái hô to gọi nhỏ, còn đâu thể diện a! Cho nên đành phải từ từ trờ về đại trướng, còn phải gật đầu mỉm cười cùng các binh sĩ dọc đuờng. Cuối cùng, Dục Tuyên nhìn thấy Dung Ức Ảnh. Bất quá tâm tình của Dục Tuyên có chút không tốt, nếu không phải mình dừng lại truớc, phỏng chừng Dung Ức Ảnh cũng làm như không thấy một người cao lớn là mình đây! Vẻ mặt hai người đều có điểm phức tạp, Dung Ức Ảnh rất mau hồi phục tinh thần lại, hành lễ nói: “Ti tuớng tham kiến Tam điện hạ!” Dục Tuyên vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, cười nói: “Quên đi quên đi, ngươi là bằng hữu của Như Phong thì cũng là bằng hữu của ta, hơn nữa chúng ta không phải đã từng cùng nhau chỉnh Như Phong sao? Lần chúng ta hoài nghi thân phận của Như Phong ấy, chủ ý cũng là do ngươi bày ra, cho nên không cần hành lễ lớn như vậy đâu.” Dung Ức Ảnh gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Dục Tuyên cũng không để bụng, nói: “Ngươi hiện tại là Đô Úy rồi? Ha ha, không tồi.” Dung Ức Ảnh gật đầu không nói gì, một thân quân phục càng làm cho hắn thêm anh vũ (1), chỉ là biểu tình quá đỗi lạnh lùng rồi. Dục Tuyên chuẩn bị xuất ra thủ đoạn của mình, nhất định phải cùng Dung Ức Ảnh trò chuyện mới được, thuận tiện tăng thêm một chút giao tình, tốt nhất là có thể moi được nhiều chuyện của Như Phong một chút, nói: “Lúc diễn ra đại hội thể thao kia, hai thư viện chúng ta cùng nhau…” “Điện hạ, ti tướng còn có việc, xin đi truớc một buớc.” Dung Ức Ảnh vội vàng cắt lời Dục Tuyên, sau đó quay đầu buớc đi. Dục Tuyên chịu đả kích nặng nề rồi, hắn nhìn tên người hầu kế bên, hỏi: “Bản điện hạ hôm nay có phải là khiến cho người ta cảm thấy rất chán ghét không?” Người hầu nọ cười cười, nói: “Điện hạ, ngài vẫn là người người gặp người thích, phong lưu phóng khoáng, chắc là do tâm tình của hắn hôm nay không tốt đấy thôi.” Dục Tuyên cũng chỉ gật đầu một cái, coi như là miễn cưỡng tiếp thu loại giải thích này. Dục Tuyên vừa về đại truớng liền nhìn thấy Như Phong đang vùi đầu viết gì đó, vì vậy liền lắc lư buớc tới, nói: “Biết ta vừa gặp ai không?” Như Phong cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Liên quan gì đến ta?” Dục Tuyên bị lời nói của nàng chặn họng, không thể làm gì khác hơn là nhìn đỉnh đầu Như Phong nói: “Ta nhìn thấy Dung Ức Ảnh, sắc mặt của hắn rất không tốt, ánh mắt cũng thật không tốt, hình như so với truớc kia gầy đi một vòng, cũng tiều tụy đi không ít, chắc là do quá khổ cực đi? Bất quá, Như Phong, ta thấy ngươi không hề tiều tuỵ chút nào, nguợc lại vẻ mặt ngày càng rạng rỡ, còn có a, dầm mưa dãi nắng, da của ngươi thế nào vẫn trơn nhẵn như vậy?” Dục Tuyên say đắm nhìn, tay đã muốn đưa đến chạm mặt Như Phong. Như Phong liền hất ra, nói: “Ít táy máy tay chân một chút, ngươi nói sắc mặt tiểu Ảnh không tốt sao?” Xem ra là chuyện rất quan trọng rồi, bởi vì Dung Ức Ảnh luôn luôn là một người lạnh lùng, có thể làm cho sắc mặt của hắn không tốt, vẻ mặt tiều tụy, nhất định là đã có chuyện quan trọng gì đó xảy ra, aii, đều là do dạo này mình quá mức bận rộn nên không thể trộm nói chuyện với hắn, cho nên mới không biết tình hình của hắn ra sao. Dục Tuyên gật đầu một cái, cũng không thèm để ý thêm, nói sang chuyện khác: “Nội gian rốt cuộc là ai? Điều tra đến đâu rồi? Sở dĩ ta lưu lại chính là do phụ hoàng lo lắng trong quân có nội tặc, điều tra được ta mới có thể về.” Như Phong trào phúng nhìn Dục Tuyên, nói: “Có ngươi ở đây, càng tra không đuợc.” “Ngươi có ý gì?” Dục Tuyên nổi giận, vừa rồi bị làm lơ lòng tự ái còn chưa hồi phục đâu nha . “Ta có ý gì? Ta chỉ nói vậy thôi, muốn đánh nhau à?” Như Phong không có đem thân phận Dục Tuyên để trong mắt, mà Dục Tuyên cũng không để ý, cho nên mới tạo ra một Như Phong không biết lớn nhỏ như bây giờ. Đánh thì đánh, ai sợ ai! Dục Tuyên nheo mắt nhìn mặt Như Phong, thật muốn, thật muốn đấm một đấm vào guơng mặt trắng nộn của hắn, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa hay không?! Như Phong cũng nheo mắt lại, đều tại cái tên truớc mắt này, nếu hắn không nói xằng nói bậy thì bây giờ mình có thể phiền não bất an sao? Mình có thể suy nghĩ lung tung sao? Mộc Vấn Trần ngàn vạn lần đừng có thân phận gì quá lớn a, vậy mình… oa~ không dám nghĩ nữa. Như Phong ép buộc bản thân không nên nghĩ về vấn đề này nữa, chuyên tâm vào cuộc chiến truớc mắt. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mắt trừng thành mắt gà chọi. Một khắc sau, bên trong đại truớng rộng lớn một mảnh ngổn ngang, bàn ghế bị lật, sách vở phi băng băng. Một chân Như Phong giẫm trên lưng Dục Tuyên, khinh miệt nói: “Hỡi vị hoàng tử sống an nhàn sung suớng kia, mi đã chịu thua chưa?” Mặt Dung Tuyên sung huyết đỏ bừng, nhỏ giọng kêu lên: “Tiểu tổ tông, ta thua, được rồi, võ công của ngươi từ lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy?” Như Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta như ngươi sao? Ta là kẻ đã bò ra từ đống người chết, hơn nữa còn được cao nhân chỉ điểm.” Dục Tuyên thốt lên: “Cao nhân là ai hử?” Như Phong cứng lại, đột nhiên lắc lắc đầu nói: “Quên đi, ta không muốn tự hành hạ bản thân nữa, Tuyên ca ca, ta với ngươi đi Lạc Nhạn thành tìm sơn truởng đi.” Sau khi hai người bàn bạc xong liền mang theo mấy tên người hầu chạy đi. Như Phong giao ngựa cho người gác cổng, một gã quan sai đến báo cáo, truớc tiên thi lễ với Dục Tuyên, sau đó mới nói: “Thưa tiểu thiếu gia, ngự y Hoàng thượng phái đến đã tới, nhưng bệnh tình của lão gia giờ đã ổn định, vậy những ngự y này phải sắp xếp làm sao?” Như Phong nhìn Dục Tuyên, nói: “Nếu đã tới thì mời bọn họ đến quân doanh làm quân y một thời gian đi, miễn cho bọn họ tới không công, ngươi thấy thế nào?” Dục Tuyên cũng gật đầu, nói: “Không sai, miễn cho bọn họ đến không công, ta trở về sẽ nói với bọn họ một chút.” Gã quan sai kia kinh dị nhìn Dục Tuyên, không nói lời nào rồi lặng lẽ lui xuống. Như Phong và Dục Tuyên nhìn nhau, nhấc chân đi về nơi Mộc Vấn Trần ở tạm. Vừa buớc vào cửa viện, Như Phong đã nhìn thấy Mộc Vấn Trần. Hắn đang cùng một bạch y nữ tử trò chuyện, lẳng lặng đứng ở đó, hơn nữa biểu tình trên mặt còn rất ôn nhu. Hai người đều là một thân bạch y, nam tử tuấn dật phi phàm, nữ tử trong sáng trang nhã, thoạt nhìn thật xứng lứa vừa đôi! Mà mắt Như Phong bỗng chốc bừng bừng liệt hỏa.(1) anh vũ: anh tuấn uy vũ*Ti tuớng: giống như lời tự xưng “hạ quan”, nhưng “hạ quan” là do quan văn tự xưng với người có địa vị, phẩm hàm cao hơn, còn “ti tuớng” là lời tự xưng của quan võ, tuớng sĩ đối với người có địa vị, phẩm hàm cao hơn.