Tôi nghe vậy liền hất cằm nói: “Đó là do nàng ta tự chuốc lấy. Con người ta xưa nay đều sống theo nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm đến ta, ta nhất định đáp trả.” “Ha ha, trước đó ta đẵ nhắc muội muội của mình rồi, chỉ cần ngày nào còn mẫu dạ xoa là người tồn tại, đừng ai ha ha vọng có thể tỏ tình với Tầm trong lễ tế Hoa thần. Vậy mà nó lại không chịu tin. Có điều, cho nó một bài học cũng tốt! “Xem xem những lời nói này có giống tiếng người không chứ? Ai lại nói em gái mình như vậy? Được đấy, Hoa Hồ Điệp chết tiệt, không ngờ lại dám mắng tôi là mẫu dạ xoa, chán sống rồi chắc? Vậy thì đừng trách tôi không khách khí! “Hoa Qủy?” Tôi đưa lời do thám. Hoa Thanh Thần vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi: “Người, người lấy cách xưng hô này ở đâu ra?” “Ồ… có người nào đó bất cẩn nói ra cho ta biết.” Quả nhiên hắn chính là Hoa Qủy mà Thượng Quan Tầm nhắc đến. “Hừm! Ta biết ngay là ngài ấy mà. Xem ra con hồ li đực này đã thật sự bị con dạ xoa cái hút hồn đến độ quay cuồng rồi. Ngài ấy thổi tiêu, người thì thổi sáo, ngay cả khúc nhạc cũng tương đồng. Nghe thấy tiếng sáo, ban đầu ra còn tưởng là ngài ấy, thực không ngờ lại là người. Giờ thì, ngay đến cái biệt hiệu chết tiệt đó mà người cũng biết được. Hạ Cha ha Lạc, người đúng là bản lĩnh cao cường, bội phục, bội phục! Có điều hôm nay ta có việc, không có thời gian lãnh giáo bản lĩnh của người, xin đi trước một bước.” Hoa Thanh Thần nói một tràng, tuy rằng khẩu khí chứa đầy ẩn ý mỉa mai, nhưng tôi nghe xong vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi. “Hồ li đực” mà hắn nói là Thượng Quan Tầm sao? “Ngài ấy thổi tiêu còn người thổi sáo”…lẽ nào tiếng kêu bị tôi chọc phá giữa đêm chính là của Thượng Quan Tầm? “Ngay cả khúc nhạc cũng tương đồng”…khúc nhạc khi nãy tôi thổi là “Đêm hoa nở trăng tròn”, hơn nữa mới chỉ thổi đúng một lần, mục đích vì muốn cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” đau đáu nhớ thương khiến người ta khó chịu. Lẽ nào hắn đã thuộc, chỉ nghe một lần mà đã thuộc sao? Vậy thì, người áo trắng mà tôi tưởng là thích khách kia cũng chính là hắn? Người đàn ông này đích thực là loại đàn ông biến thái mà! Tôi liền gọi Hoa Thanh Thần lại: “Đợi chút đã, Hoa lão quỷ! Bổn cô nương hôm nay tâm trạng vui vẻ, sẽ không so đo việc ngài đã mắng ta là mẫu dạ xoa, thế nhưng ta muốn xin ngài một thứ.” “Hạ Chi Lạc, xin người đừng có linh tinh, ta quen thân với người lắm sao? Người muốn thứ gì, còn có thứ gì mà người không có cơ chứ?” Hoa Thanh Thần có vẻ đang rất cáu. “Nói chuyện lâu thì thành thân quen thôi. Ngài có Khiên hồn quy không?” Hoa Thanh Thần vừa nghe ba chữ “Khiên hồn quy” xong thì ngây lặng cả người, sau đó cau mày hỏi lại: “Lại là Tầm nói cho người biết sao? Ngài ấy đã bắt đầu nói cho người nghe mọi chuyện rồi nhỉ? Vậy thì ra cũng chỉ có thể tặng lại ba chữ…không thể nào! “ Thực ra, tôi đã sớm đoán được điều này, để lấy được Khiên hồn quy từ tay Hoa Thanh Thần không dễ. “Đừng có nói điều gì tuyệt đối quá! Ha ha, ngài cũng biết mà, ta xưa nay vốn là người cực kì ngang ngạnh.” Tôi mỉm cười gian giảo, đứng dậy đi về phía Hoa Thanh Thần, mắt nhìn hắn, tay nghí ngoáy nghịch quân cờ đen, nhẹ nhàng nói: “Ây da, có một vài người, hàng ngày làm quá nhiều chuyện đen tối, cho nên cứ vào mỗi dịp tế Hoa thần liền cáo bệnh liệt giường. Thực đúng là tiếc cho những người con gái trong sáng, đáng yêu! À, đúng rồi, hôm qua ta tình cờ nghe được Lại Bộ thượng thư Dương Quốc Phầm đã dâng tấu xin Hoàng thượng ban hôn cho thiên kim bảo bối của mình…” Tôi còn chưa kịp nói hết câu, sắc mặt của Hoa Thanh Thần đã trắng nhợt như da lợn chết. Tôi tiếp tục mỉm cười gian tà, nói thêm: “Có điều, Hoàng thượng vẫn chưa đồng ý, Thế nhưng, con người ta lại là người có lòng nhân ái, rất thích cho người khác được toại nguyện. Chẳng phải kết thành một đôi chính là tạo phúc cho chính mình hay sao? “Tầm thật đáng ghét! Ngài ấy đã không giúp thì thôi lại còn để cho người biết những điều này. Nói đi, rốt cuộc người muốn thế nào?” Thái độ Hoa Thanh Thần đột ngột mềm hẳn đi. “Khiên hồn quy” “Không thể nào! “ “Vậy được thôi! Dù gì cũng là ta có việc nhờ ngài, vậy ta nhường ngài một bước. Chúng ta hãy đánh cược với nhau, ta ra một câu đó, nếu như ngài đoán đúng, vậy thì ta sẽ không xin ngài Khiên hồn quy nữa, còn giúp ngài giải quyết việc ban hôn. Nói về bãn lĩnh xin ban hôn và hủy hôn thì ta nghĩ cả kinh thành này không ai có thể so được với Hạ Chi Lạc ta đâu. Ngược lại, nếu ngài không đoán được thì phải đưa Khiên hồn quy cho ta. Thế nào hả?” Tôi đưa ra một yêu cầu mà bản thân cũng không thấy quá đáng, suy cho cùng vụ đầu tư này của tôi cũng có phần mạo hiểm. “Được! Ta muốn xem người có thể giở trò gì?” Hoa Thanh Thần lập tức trúng kế của tôi, vậy thì dễ thôi. “Đợi một chút, Thanh Thanh, mau đi châm ba nén hương. Thời gian giải đố phải có giới hạn. Ta cho ngài thời hạn ba tuần hương, nếu như ba tuần hương này cháy hết mà ngài vẫn chưa có đáp án vậy thì coi như ngài thua. Sao nào?” Đây là chiêu mà tôi học được từ Thượng Quan Tầm. “Được, nhất ngôn cửu đỉnh! “ “Câu hỏi của ta là: Có một con heo, nặng một trăm năm mươi cân, nhưng nó lại muốn đi qua một cây cầu độc mộc chỉ có thể chịu được trọng lượng năm mươi cân. Ta hỏi ngài, nó sẽ nghĩ ra cách gì để qua chiếc cầu độc mộc đó? À đúng rồi, dưới cây cầu độc mộc là vực sâu vạn trượng, không phải sông hồ, cho nên đừng nghĩ đến khả năng nó bơi qua đấy!” Đầu heo, nếu như ngươi có thể đoán ra được, vậy thì bà đây coi như phục ngươi sát đất! “Đây là câu đố gì chứ?” Hoa Thanh Thần quả nhiên không nghĩ ra được. “Làm sao, ngài không có đáp án ư? Vậy được, trong thời gian ba tuần hương này, cho phép ngài đi tìm cứu binh. Ngài muốn tìm ai cũng được, chỉ cần có đáp án thì coi như ngài thắng.” Tôi nhìn nét mặt của hắn là lại muốn bật cười, sau đó quay sang nói với Thanh Thanh: “Chúng ta tiếp tục đánh cờ thôi! “ Qủa nhiên, còn chưa đánh được mấy nước cờ, tôi đã thấy Hoa Thanh Thần vội vã rời đi. Không đến nửa tuần hương sau, hắn đã quay về, bực bội nói: “Câu đố đó của người hoàn toàn không đúng.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đoán không được là đoán không được, đừng có tìm lí do, thua thì phải chấp nhận.” “Vậy thì ta phải nghe đáp án mới được. Chỉ cần người có thể nói ra được đáp án hợp tình hợp lí, thì coi như ta thua.” Hoa Thanh Thần sau cùng vẫn không thể nguôi giận. “Ngài thừa nhận mình thua rồi nhé. Đáp án chính là…con heo đó đến bây giờ vẫn còn chưa nghĩ ra!” Tôi quay sang nhìn Thanh Thanh rồi thè lưỡi lém lỉnh. Hoa Thanh Thần nghe xong đáp án, mãi một hồi lâu mới nhận ra mình bị chơi khăm, liền giậm chân đành đạch, thét lớn: “Người chơi ta, không ngờ người lại mắng ta là heo! “ “ha ha…ha ha “Tôi hỉ hả ngửa cổ cười lớn. “Người phụ nữ này.,…thật đúng là…,.” Hoa Thanh Thần tức đến cả khuôn mặt đẹp trai đỏ như gan lợn, hùng hổ như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi cố gắng nhịn cười, nói với hắn: “Thế nào? Lúc nãy mới chỉ là món khai vị thôi. Bây giờ, ngài đoán chắc có thể thắng ta chứ?” “Đáp án của ngươi hoàn toàn không phù hợp với câu đố. Như vậy làm sao mà phân định được thắng thua? Câu đố này không tính.” Nếu như không phải Hoa Thanh Thần bị chuyện ban hôn bức bí đến mức phát điên thì làm gì có chuyện xin tôi ra đề tiếp sau khi đã bị giễu cợt như vậy? “Được thôi, vậy ta sẽ ra một câu đố khác, nhưng ngài hãy nghe cho kĩ, lần này không được nuốt lời đâu đấy.” Tôi tinh nghịch nháy mắt với Hoa Thanh Thần: “Câu đố là, có một con heo…” “Đợi chút đã, tại sao lại có một con heo nữa?” Hoa Thanh Thần lập tức đưa lời kiến nghị. “Ây da, yên tâm đi, câu đố lần này tuyệt đối không giống lần trước đâu. Câu đố là: Có một con heo muốn đi qua một cây cầu độc mộc, ai ngờ đi đến giữa cầu liền thấy phía trước có một con sói, đúng lúc đang định quay người chạy trốn thì lại phát hiện phía sau là một con hổ. Trong nháy mắt nó rơi vào tình trạng trước sói sau hổ, cả hai con đều muốn ăn thịt nó. Vậy hỏi nó phải làm thế nào để đi mất? Nên nhớ dưới chiếc cầu vẫn là vực sâu ngàn trượng.” Hi hi, hắn mà giải được câu này, tôi sẽ phục hắn sát đất. Vèo một cái, lại không thấy bóng dáng Hoa Thanh Thần đâu cả. Đợi đến khi hương gần tàn hết, hắn quay về, bình tĩnh đáp: “Điều này hoàn toàn không thể. Mau nói đi, đáp án là gì?” “Đáp án chính là con heo đó ngất đi mất.” “Cái gì, ngất đi mất? Đây gọi là đáp án gì chứ?” Hoa Thanh Thần lại thét lớn. “Câu hỏi của ta chính là làm thế nào đi mất, ngất đi mất cũng chính là đi mất rồi, có gì sai sao?” Thanh Thanh đứng một bên không nhịn được che miệng cười lớn. Lúc này Hoa Thanh Thần cực kì tức giận. “Ta thấy người hoàn toàn không hề muốn lấy Khiên hồn quy gì đó mà là đang cố tình chọc tức ta.” “Ngài nhầm rồi! Ta thật sự muốn có được Khiên hồn quy, nếu không chẳng ở đây mặc cả với ngài từng tí một. Quá tam ba bận, lần sau cùng đây.” Lần nay tôi kèm thêm một điều kiện nữa: “Nếu ngài thua, ngoài việc đưa ta Khiên hồn quy còn phải đồng ý làm cho ta ba chuyện. Ngược lại nếu ta thua, ta cũng sẽ làm cho ngài ba chuyện. Yên tâm, ta tuyệt đối không bắt ngài làm mấy chuyện cưỡng dâm, cướp đoạt, giết người, buôn lậu hay vị phạm vương pháp gì hết. Ngài có cược không?” Tôi nghiêm mặt hỏi. “Được, ra đề đi!” Hoa Thanh Thần nghe vậy đáp lại rất sảng khoái. “Thanh Thanh, mau mang bộ mạt chược của ta tới đây!” Đợi đến khi Thanh Thanh mang mạt chược tới, tôi liền nói cho Hoa Thanh Thần biết ở đây có cả thảy một trăm bốn mươi tám quân bài, mỗi quân có tên gọi thế nào, mỗi người được lấy bảy mươi tưu quân. Ai có thể dùng tay sờ hết một lượt không cần nhìn mà nói đúng tên bài, thì người đó thắng. Để công bằng, tôi cho Hoa Thanh Thần chơi thử một lần. Thực ra tôi cũng vô cùng căng thăng với lần cá cược này bởi tôi hoàn toàn không biết thực lực của Hoa Thanh Thần thế nào. Thế nên lần này mới đúng là đánh cược. Không lâu sau, kết quả tôi thắng Hoa Thanh Thần đúng bảy quân. Thật sự quá hiểm! Nhưng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Hoa Thanh Thần rất thủ tín, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khâm phục, sau đó lấy một bình sứ nhỏ từ trong người đưa ra cho tôi. Tôi cũng không phải người biết ân không báo, tuy rằng may mắn thắng được, nhưng tôi vẫn hứa sẽ giải quyết việc ban hôn cho hắn. Điều này khiến Hoa Thanh Thần vô cùng bất ngờ, sau cùng cảm kích nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi. Sau khi Hoa Thanh Thần đi khuất, tôi mới nhìn vào chiếc bình sứ trên tay, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào để đưa nó đến đại lao phủ Thuận Thiên được đây? “Đã lấy được rồi sao?” Thượng Quan Tầm không biết từ đâu bước ra, nhanh chóng đoạt lấy bình thuốc trên tay tôi, đổ ra đếm, cả thảy có sáu viên… Tôi đang định nổi cáu, thì nghe thấy hắn nói: “Thật không ngờ hắn lại rộng rãi như vậy, tặng hết cả bình cho cô. Hôm nay coi như có thể nhìn thấy Hoa tiểu tử chịu thiệt rồi. Trong lòng ta sảng khoái vô cùng!” Trên mặt Thượng Quan Tầm xuất hiện nụ cười khoái chí kiểu sau khi đã chọc ghẹo được người khác. Lúc này tôi bất chợt nhận ra, thực chất Thượng Quan Tầm lợi dụng việc để vừa có thể giúp được tôi lại tiện thể giúp cả việc ban hôn của Hoa Thanh Thần. Chẳng qua là dùng cách thức khác với người thường mà thôi. Nhất định là Hoa Thanh Thần đã đắc tội với hắn, cho nên Thượng Quan Tầm mới không trực tiếp ra tay giúp đỡ mà cố tình chọ ghẹo hắn một lần, sau đó mới mượn tay tôi giúp đỡ người ta. Đúng là nước cờ hiểm, nhất tiễn hạ song điêu[1]. Thượng Quan Tầm hẳn là đoán được hai chúng tôi nhất định sẽ không tự nguyện ra tay tương trợ người kia, nhất định sẽ làm đối phương khổ sở. Cho nên lần này hắn đã thành công trong việc “chơi “cả hai chúng tôi. Hắn đúng là con người xảo quyệt! Thảo nào, Hoa Thanh Thần lại gọi hắn là hồ li. Có điều tôi cảm thấy mình không hề thiệt thòi, ngược lại tôi cũng đã “chơi” được Hoa Thanh Thần một vố. Thế nên tâm trạng lúc này hết sức hoan hỉ!. [1] Nghĩa là “một mũi tên hạ được hai con chim”. Câu này người xưa hay dùng trong kế sách ý chỉ làm một việc đạt được nhiều mục đích. Tôi cứ nghĩ Thượng Quan Tầm mang thứ này đi cứu người giúp tôi, ai ngờ hắn lại ngồi đối diện với tôi, cầm một quân mạt chược lên ngắm nghía, khẽ bật cười rồi nói: “À, ta đột nhiên nhớ ra, hôm qua quên mất một việc không nói cho cô biết. Vào đêm diễn ra lễ tế Hoa thần, đại lao phủ Thuận thiên đã bị người ta cướp ngục. Cho nên, cô không cần phải dùng đến thứ thuốc này nữa. Chi bằng cho ta đi!” Thì ra, tôi vẫn cứ bị hắn “chơi”! Rõ ràng biết rằng người ta được cứu ra rồi, vậy mà lại còn cho tôi ám hiệu. Từ hôm qua đến giờ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn sao? Chính hắn mới là người muốn số thuốc này, Hoa Thanh Thần không nỡ cho, vậy nên hắn lợi dụng một kẻ ngốc như tôi. Tôi giờ mới hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra đều nằm trong tính toán của hắn. Hắn vốn thích chơi trò mèo vờn chuột, tọa sơn quan hổ đấu, đến khi cảm thấy hài lòng mới chịu động thủ, hơn nữa cách thức động thủ lại vô cùng khác thường, khiến tôi chẳng thể nào đoán biết được. Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy trong lòng cực kì hứng thú, khóe miệng cong lên, đứng dậy nghiêng người về phía hắn, đưa mặt tiến sát lại gần hơn, rồi chớp đôi mắt quyến rũ vô địch của Hạ Chi Lạc. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, cuốn hút của hắn, tôi khẽ cười nói: “Thượng Quan Tầm, có phải ngài đã phải lòng ta rồi không? Nếu đã thật sự yêu ta thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy chứ? Tâm trạng của ngài lúc này, ta hoàn toàn hiểu được. Nhìn bề ngoài thì ngài đang “chơi khăm” ta, nhưng trên thực tế thì trái tim đã rung động rồi. Yêu hay không yêu, cần hay không cần, muốn hay không muốn, làm hay không làm, đều là những việc khiến ngài mâu thuẫn lắm đúng không? Có phải đang cảm thấy rất đau khổ?” Nụ cười của hắn dần tắt đi, ánh mắt trượt xuông quân mạt chược trong tay. Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, đưa ngón tay trỏ nhấc cằm hắn lên: “Này, đứa trẻ đáng thương, nếu như ngài thật sự muốn chơi, tỉ tỉ đây bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp hết. Có điều, lọ thuốc này tỉ tỉ phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể lấy về được, làm người phải nhân đạo một chút, không được tham lam đồ của người khác, nếu không sẽ bị trời phạt đấy, cho nên…” Tôi còn chưa kịp nói hết, bàn tay đã bị hắn hất ra. “Đau quá!” “Không có cho nên gì cả, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đạo lí này lẽ nào cô không hiểu?” Thượng Quan Tầm bình tĩnh đứng dậy, nhìn tôi rồi gõ mạnh lên trán tôi một cái. Tôi tức giận thét lên: “Đau quá!” “Sau này làm việc gì cũng phải dùng đầu suy nghĩ, đừng có chuyện gì cũng nông nổi như thế. Thông minh đương nhiên là chuyện tốt, có điều khôn lỏi thì không nên. Cuộc sống trong cung không giống như bên ngoài, nếu cô cứ tiếp tục thế này, sẽ thành hại người hại mình mà thôi.” Nhìn sắc mặt và đôi mắt đen tuyền của hắn, lòng tôi lại trào dâng sóng lớn, miệng khẽ há ra, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì chặn lại, chẳng nói được lời nào. Cứ như vậy, tôi nhìn hắn chằm chằm, ngây lặng người đi. Đợi đến khi định thần lại được thì không biết hắn đã rời đi từ lúc nào. Tại sao lần nào cũng đều hắn rời đi trước, người ở lại mãi mãi là tôi chứ?