Lão Thấp Của Tôi
Chương 35
Cuối tuần này đến phiên Khúc Thương Mang trực ban, một ngày được cho một trăm đồng, xem như trường học cấp cho trợ cấp ngoài.
Cái gọi là trực ban kỳ thật là trông trong phòng đa chức năng của trường, ngoại trừ ngẫu nhiên giải đáp một ít vấn đề của các học sinh, thật sự là không có quá nhiều việc phải làm.
Có thể nói là công việc thoải mái nhàn nhã, các thầy cô cũng có thể xem sách xem báo chí chẳng hạn, không cần duy trì kỷ luật.
Nguyên bản khóa tự học này không có một mống nào lớp 11 ban 3 tham gia, có điều nếu tuần này là do Khúc Thương Mang toàn quyền phụ trách, như vậy người trong lớp theo lý nên phái mấy đại biểu đến trợ oai, tham dự cổ động.
"Kỳ thật không cần, các em về ký túc xá ôn tập cho tốt cũng giống nhau thôi." Trong phòng học lớn bí mật khó giữ khi nhiều người đến, chính thức đọc sách làm bài kỳ thật cũng không còn mấy, đại bộ phận đều là đến trường học để dùng Wi-Fi chùa, Khúc Thương Mang cũng không hi vọng người trong lớp đến nhiều lắm.
Chủ yếu nhất là dễ dàng lòi đuôi, mất nhiều hơn được.
Phòng học đa chức năng được trang bị rất đủ, máy chiếu, đài, máy tính, Piano... Thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, không gian có hạn hơn nữa vật phẩm quý trọng rất nhiều, chịu không nổi quá nhiều người gây sức ép.
Nơi đó cũng không được xử lý pháp thuật cao cấp như phòng học của lớp, không có vách tường cách âm kín không kẽ hở, càng không có kính mờ mê hoặc mắt người...
Lý Long Vọng sớm chuẩn bị xong nói một lèo: "Lão thấp xin yên tâm, chúng em sao có thể bỏ mặc một mình thầy tứ cố vô thân chứ, lớp trưởng đã nghĩ kỹ, phái năm người đến là được."
"Sao lại là năm?" Khúc Thương Mang cảm thấy có chút buồn cười, nói giống như đi đánh giặc không bằng.
Lý Long Vọng đếm trên đầu ngón tay nói: "Kỳ Kỳ, Nguyên Âm, lớp trưởng, Du Khải Luân, Thi Lương Sâm."
"Kỳ Kỳ cùng Thi Lương Sâm đổi thành Vương Diệu Quang cùng Vương Hoàn Vũ." Hai vị này nữ giả nam trang rất rõ ràng, Khúc Thương Mang cảm thấy không tốt.
"Vì sao ạ?" Thi Lương Sâm không cam lòng nằm úp sấp trên bàn kêu rên.
Khúc Thương Mang sờ sờ cằm: "Diện mạo thấp có thể bảo hiểm."
Vương Diệu Quang cùng Vương Hoàn Vũ quang vinh trúng đạn: "......"
Vương Diệu Quang lệ rơi đầy mặt, ôm cánh tay ủy khuất nức nở: "Lão thấp chê bộ dạng tôi khó coi! Tôi rõ ràng đã tu bổ lỗ hổng trên mặt tốt lắm rồi a!"
Thi ma vương Vương Kim Vũ đang cắt móng tay phủi phủi vụn thừa, theo tập quán thấp giọng nói: "Cậu rốt cục tự mình hiểu lấy, chỗ hổng thật sự bổ tốt lắm rồi? Ngày hôm qua không phải thay răng sao, răng mới nhất định phải dài ra nhanh lên."
Có ai lớn đùng rồi răng cửa còn khuyết một cái? Rất dễ dàng làm cho người ta sinh nghi.
Hai người diện mạo "thấp" bị lựa chọn... Không được đi còn có chút oán niệm, nháy mắt đã bình ổn.
Quả nhiên Vương Diệu Quang cùng Vương Hoàn Vũ thuộc hệ chữa khỏi sao.
Vương Hoàn Vũ nghi ngờ lôi ra một chiếc gương viền hoa văn phục cổ: "Chủ và thợ dầu gì cũng từng là mỹ nam từng thịnh hành toàn bộ các lâu đài bên Châu Âu!"
Tóc đen mắt tím, diện mạo vừa có chút manh lại có chút bá đạo quyến rũ á! Không lộ ra răng nanh tuyệt đối có thể làm người mẫu quốc tế!
Thái tử gia phủi phủi ngón tay: "Cậu cũng nói từng là thôi."
Hiện tại đã là niên đại gì rồi? Ngay cả mấy gương mặt trát phấn trắng bệch trong《Twilight》còn giống Huyết tộc hơn cả cậu được chứ?
Chưa từng thấy Huyết tộc nào cả ngày ôm bình dâu tây yêu thích không buông tay, thể diện tổ tiên đều bị cậu ta làm mất hết!
Đội hình tự học cường đại nhất lại điệu thấp nhất ra đời, có Nhiên hỗ trợ nhìn chằm chằm mọi người, Khúc Thương Mang vẫn tương đối yên tâm.
Lớp 11 ban 3 đồng thời đăng ký tự học cuối tuần này? Trước khi tan học chiều thứ sáu, tin tức này rất nhanh liền truyền ra trong trường học.
Chủ yếu là rất ngạc nhiên, ban 3 "thần bí" bao nhiêu, "nội liễm" bao nhiêu, làm "Lão sư đau đầu" bao nhiêu, chỗ nào cũng có thể nghe thấy.
Đây là một lớp học trong truyền thuyết, bên trong có 3 nhân vât luôn trong top 5 thành tích toàn khối, còn có n+1 nhân vật thành tích kém cỏi nhất khối, là một lớp học phi thường kỳ lạ.
Sớm đã có rất nhiều học sinh nghi hoặc vì sao trường học không đem người học giỏi đều đổi hết sang ban 1, đương nhiên, ban 3 cực ít khi tham gia hoạt động tập thể, cho nên cơ hồ không có cơ hội gì làm mặt mày rạng rỡ, rất nhiều người còn không biết mầm tốt luôn trong top 5 trông như thế nào đâu.
Học sinh trung học nha, chứng xôn xao tuổi thanh xuân lòng hiếu kỳ chẳng hạn, tự nhiên cực kỳ chú ý đối với chuyện này.
Huống chi thầy chủ nhiệm ban 3, là một trong những thầy giáo hot nhất trường!
Đây là tại sao vậy chứ?
Nếu cả ngày bạn nhìn thấy thầy chủ nhiệm đầu hói khó tính nhà mình, trọng lượng không thể kể chi tiết, lại nói, tiếp tục quay đầu nhìn xem thầy giáo chủ nhiệm lớp người ta trẻ tuổi thanh xuân tịnh lệ chuẩn thanh niên, bạn cũng sẽ thèm nhỏ dãi đến khó chịu.
Khúc Thương Mang ở trong trường học là thầy chủ nhiệm trẻ tuổi nhất, mới vừa tốt nghiệp đại học không đến hai tháng liền kiếm được việc này, được các học sinh công nhận là lão sư đẹp trai nhất toàn trường.
Cho nên lúc này Khúc Thương Mang trấn thủ, hiện trường hết chỗ ngồi tuyệt đối không ngạc nhiên.
Rất nhiều người mộ danh mà đến, chỉ vì để nhìn ngắm phong thái lão sư, nhân tiện nhìn học sinh.
Nhiên có cảm giác tồn tại thấp, ngồi ở hàng cuối cùng ngoại trừ Khúc Thương Mang đã quen, cực ít người chú ý tới cậu.
Nguyên Âm có khí chất xuất chúng thái độ làm người lại lãnh đạm, cự tuyệt người ngoài từ ngàn dặm, khí lạnh lan tràn bức lui không ít học sinh.
Thái tử gia sờ cằm, ở trong đám người chen chúc cà lơ phất phơ viết viết vẽ vẽ.
Từ nhỏ đã bị nhìn chăm chú, bao phủ trong đủ loại vầng sáng thần thánh to lớn, đối với cậu mà nói đây hoàn toàn là trường hợp nhỏ, căn bản là không đáng để ý.
Nhưng hai đứa diện mạo thấp không có tâm lý tốt như vậy.
Nhất là Vương Diệu Quang, so với Vương Hoàn Vũ thảm hại hơn, cái đầu trọc lốc sáng chói kia thật sự là quá rõ ràng, thực dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ, cũng rất dễ dàng làm cho người ta phát hiện.
Không được bao lâu đã có kẻ tiến lại gần bắt chuyện, nội dung mới đầu coi như khuôn phép, càng về sau lại càng lúc càng phát triển không xong.
Thậm chí còn mang một tia khinh thường: "Nghe nói cậu là người đệ nhất đếm ngược nha? Cậu không cảm giác mình bôi đen cả lớp sao?"
Vương Diệu Quang đè nén tức giận, thản nhiên nói: "Tôi sẽ cố gắng đề cao thành tích của mình."
Cậu không muốn gây ra phiền toái cho lão thấp, cho nên có thể nhịn thì nhẫn.
Nhưng là người nọ lại tự vạch áo cho người xem lưng, cũng không biết có được tin tức nho nhỏ từ đâu, còn cười hì hì hỏi: "Nghe nói cậu không cha không mẹ? Xin vào trường học của chúng ta như thế nào vậy?"
Nói sao thì nói đây cũng là trường tư nhân nổi danh toàn tỉnh, không có bối cảnh làm sao vào được chứ.
Rất nhiều người đều không tự chủ được nghĩ đến con ngoài giá thú, cho rằng Vương Diệu Quang là con tư sinh của gia tộc lớn nào đó, thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sắc mặt Vương Diệu Quang trầm xuống: "Mày có ý gì?"
Thân phận của cậu luôn luôn là một khu cấm đầy địa lôi, hung hăng dằn xuống đáy lòng lúc nào cũng có thể nổ tung.
"Không có ý gì a." Người nọ ha ha cười vui, còn làm bộ dạng uể oải duỗi lưng một cái: "Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, cậu kích động cái gì chứ, không cha không mẹ thì không thể gặp ai chắc?"
Vương Diệu Quang hai mắt đỏ tươi, hai tay gắt gao nắm chặt sách giáo khoa.
Chết tiệt, cần nhịn xuống!
Nếu là luận thân phận, trong lớp không ít người đều có thân phận hiển hách đủ mọi lĩnh vực, mà cậu... là người không có mặt mũi nhất.
Ngay cả Zombie chết dẫm kia, còn có thể xưng vương xưng bá trong đám thây ma.
Chưa bao giờ biết phụ thân là ai, mà mẫu thân, là người sinh ra mình, khi mình còn chưa đến 2 tuổi đã tự tay bóp chết tươi mình.
Bà ta nhất định không nghĩ tới, cậu có khí chất bất đồng cùng những đứa trẻ khác, tâm trí cũng bất đồng.
Có điều cho dù biết thì đã sao, cũng sẽ bị bóp chết, cũng sẽ bị vứt xác dã ngoại, làm bạn cùng đống rác, làm bạn cùng mùi hôi thịt thối.
Đáng tiếc, ta còn sống, còn sống một hơi tàn như thế.
"Không, không có chuyện này."
Một bàn tay to ấm áp, bưng kín hai mắt mơ hồ sắp nhỏ ra huyết lệ của Vương Diệu Quang.
Tiểu Quang đầu đã sớm không còn là nhân loại, mà thể chất Khúc Thương Mang mẫn cảm với linh hồn, cũng dễ dàng nghe được một ít thanh âm gào thét nhỏ vụn dưới đáy lòng của cậu.
"Em không phải như vậy, chúng ta biết." Khúc Thương Mang cúi người, vỗ nhè nhẹ bả vai Vương Diệu Quang, sự ôn nhu trong mắt giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhìn sang những kẻ bên cạnh, nhìn đăm đăm vài người, trong mắt chỉ còn lại có tức giận.
"Bắt nạt học sinh lớp tôi ngay trước mặt tôi, hay là muốn đánh vào mặt tôi..." Khúc Thương Mang thấp giọng nói, xách cổ áo một đứa lên, bộ dáng cực kỳ khí phách, trực tiếp kinh sợ không ít người: "Nơi này, không chào đón các em, tự mình trở về đi, thứ hai khi đến trường tôi sẽ tìm thầy chủ nhiệm của các em nói chuyện."
"Lão, lão sư... Không cần a!"
"Lão sư, chúng ta cũng chưa làm cái gì a!"
"Im lặng! Đây là lớp tự học." Khúc Thương Mang xoay người về phía học sinh lớp mình, lại không mất phong phạm giáo viên "Mời" vài người đi ra ngoài.
Tôi cũng không phải là lão sư lớp chúng nó, đồ quỷ rống rống cái P a!
Đánh? Mắng chửi người? Nồ nồ nồ... Thương lão thấp lớp chúng mình là người văn minh!
Sau khi Khúc Thương Mang bắt vài người rảnh rỗi rời đi, trong phòng học đa chức năng tựa hình như đã yên tĩnh.
Thật vậy chăng?
Phía dưới kỳ thật xôn xao không ngừng.
Ví dụ như là, các nữ sinh phần lớn đều ——
"Ù uôi, thầy giáo mới là soái ca của lòng mị! Đẹp trai quá!"
"Lau nước miếng đi sắc nữ, không được tranh giành thầy ấy với tôi!"
"Biến đi đồ quái dị, đừng mơ, Khúc lão sư là của mọi người! Là của toàn bộ nữ sinh!"
Mà các nam sinh liền ——
"Lão sư kia hình như rất hung dữ."
"Hình như? Rõ ràng là hung dữ dọa người!"
"Nhưng cũng thật bao che khuyết điểm a... Lớp chúng mình bị mấy thằng chặn đường thu phí bảo hộ, chủ nhiệm lớp chúng ta ngay cả cái P đều không dám phóng!"
"Nếu đổi lại Là Khúc lão sư, khẳng định không có khả năng mặc kệ!"
"Đúng vậy!"
Phía dưới các học sinh nghị luận như thế nào, Khúc Thương Mang một chút hứng thú cũng không có.
Anh lo lắng cho Vương Diệu Quang, con hàng này trong ngày thường nhìn như không tim không phổi, kỳ thật áp lực trong lòng rất lớn.
Cuộc sống của anh cũng từng nhấp nhô, so sánh có thể hiểu được nỗi khổ sở củaVương Diệu Quang.
Đối với người như vậy mà nói, tươi cười cũng tốt, cuộc sống yên tĩnh cũng tốt, thật sự không dễ, quý trọng cuộc sống này hơn những người khác nhiều.
"Vương Diệu Quang, em đi ra ngoài với tôi một lát."
"Dạ." Tiểu Quang lau mặt một cái, mặt không chút thay đổi đi theo phía sau Khúc Thương Mang.
Đóng cửa cho kỹ, đứng ở trước cửa sổ hành lang, tuy rằng phía sau không truyền đến thanh âm gì, nhưng Khúc Thương Mang biết Vương Diệu Quang theo sau.
"Lại đây."
"A." Tiểu Quang đầu ở trước mặt lão thấp thật biết điều. Không nói hai lời chạy tới.
Khúc Thương Mang kiễng đầu ngón chân, sau đó phi thường oán niệm tạt hai phát vào cái đầu bóng lưỡng của cậu.
Lớn lên cao như vậy làm cái gì? Muốn phun chết...
Vương Diệu Quang hiện tại tỉnh táo lại, bỗng nhiên thấy cực kỳ áy náy khom người nói với anh: "Lão thấp, thực xin lỗi, em rước lấy phiền phức cho thầy."
"Không, ngược lại, biểu hiện của em vô cùng tốt." Có thể kềm chế mình, khống chế được cảm xúc, không dễ dàng.
Khúc Thương Mang mỉm cười, động tác xoa đầu bóng lưỡng rốt cục nhịn không được quay lại bả vai, có nên đi giày độn không đây, rất dọa người: "Em cũng không phải dựa vào một hơi tàn mà sống, hiểu không? Mỗi một sinh mệnh đều có được giá trị sinh tồn bất đồng. Em, tự nhiên cũng ở trong vòng sinh mệnh."
Không phải người thì sao? Trong lớp không phải thiếu người sao?
Yết hầu Vương Diệu Quang ngạnh lại: "Em không có cha mẹ."
Khúc Thương Mang nhún vai: "Tôi cũng không có."
Thậm chí cả thấy đều chưa thấy qua.
Vương Diệu Quang mở trừng hai mắt, sau khi kinh ngạc, lại ảm đạm hạ mi mắt xuống: "Lão thấp, kỳ thật em từng có mẫu thân, sau đó bà ấy bị em ám chết."
Chết ở trên giường tình nhân của bà ta.
Khúc Thương Mang gật gật đầu: "Theo luật nhân quả thôi."
Nước có nguồn, cây có rễ *, một mạng đổi một mạng, nữ nhân kia nếu không phải trước kia bóp chết Vương Diệu Quang, cũng không trở thành họa sát thân, chặt đứt tức giận từ linh hồn.
( * ý chỉ mọi việc đều có nguyên do của nó, chú thích để mọi người không nhầm với câu biết ơn "Uống nước nhớ nguồn")
Nếu khi đó mình đã nhận ra Vương Diệu Quang, nói không chừng còn có thể trợ giúp một phen, để người phía dưới làm chút trò cong vẹo... thủ tục đầu thai của nữ nhân kia.
Lòng dạ cũng thật đen tối, vì ham muốn cá nhân bản thân liền giết chết con ruột, còn đem con vứt bỏ ở đống rác nơi đồng không mông quạnh.
Vương Diệu Quang bị phản ứng của Khúc Thương Mang chấn trụ, hơn nửa ngày mới cười ngây ngô, có chút ngượng ngùng gãi gãi quả đầu bóng lưỡng: "Lão thấp, thầy quả nhiên không giống người thường."
Thực may mắn lớp chúng ta được thầy tiếp nhận.
Khúc Thương Mang có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhưng mà mấy đứa đó có một câu nói rất đúng, thành tích của em quá kém. Đương nhiên, cái này cũng không trách em, áp lực trong lòng quá nhiều, không thể tĩnh tâm học tập."
"Lão thấp..." Vương Diệu Quang thở dài: "Việc này tích tụ bao nhiêu năm cũng chưa thể hóa giải, em đã từng nghĩ giết bà ta đi, nhưng..."
Không đơn giản như vậy.
Khúc Thương Mang trầm tĩnh vuốt cằm, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến biện pháp: "Em có nguyện ý quên đi một đoạn trí nhớ không?"
"Một đoạn?" Vương Diệu Quang ngơ ngác nhìn anh.
Khúc Thương Mang khẳng định nói: "Đúng, bây giờ tôi "đi xuống" một chuyến, nếu em quyết định quên đi những tích tụ trong lòng, tôi sẽ thay em đi xin Mạnh ca điều chế canh đặc thù, giúp em quên đi."
"Nhưng em không muốn quên mọi người trong lớp."
"Ai bảo em sẽ quên hết mọi người? Cẩn thận cả lớp cùng nhau trả thù!" Khúc Thương Mang trêu chọc hai câu, tiếp theo còn thật sự nói: "Có thể quên hết mọi việc liên quan với người đàn bà đó, em đồng ý không?"
"Đương nhiên rồi ạ!"Không bao giờ muốn nhớ lại nữa!
"Được rồi, quyết định như vậy." Hôm nay là sinh nhật Mạnh ca, ừm, tâm tình của hắn hẳn là tương đối tốt.
Đối với tính tình Mạnh bà luôn vui buồn bất định, Khúc Thương Mang vẫn hiểu biết chút xíu.
"Cảm ơn lão thấp."
"Đừng nói lời khách sáo với tôi, em chỉ cần nâng cao thành tích, tương lai có thể thi đại học đạt điểm cao, có tiền đồ, kiên cường lên."
"Dạ!" Tiểu Quang đầu nhe răng nghiêng đầu cười vui vẻ, không còn thấy vẻ âm u do đáy lòng đọng lại nhiều năm, theo nụ cười này mà tán đi rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
73 chương
6 chương
10 chương
101 chương
24 chương
199 chương