Quốc Thiên đưa một tay qua eo của Việt Bân, giọng nói trầm thấp của hắn cứ thế mà vang lên vào tai người phía trước, từng âm thanh cứ như vậy mà phát ra : “Đừng bỏ rơi tôi nữa, xin em đấy ! Tiểu Bảo Bối !” Còn về phần Việt Bân lúc này có hơi khó xử, anh xoay người lại. Sau đó thì nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, anh nhẹ nhàng nói, thanh âm ấm áp đến tột cùng : “Đừng lo, em sẽ không bao giờ bỏ rơi người mà em yêu đâu !” Anh nói xong liền nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn anh lúc này, cũng không thể trách vì sao Quốc Thiên lại nhất kiến chung tình được ! Rồi Việt Bân nói tiếp : “Em yêu anh !” Vừa nói xong thì Quốc Thiên liền ôm chầm lấy anh, hắn ta không nói một lời nào, ánh mắt chỉ có thể nhìn xa xăm. Hắn ta bây giờ có chút tiếc nuối, hiện tại đã không còn nhiều thời gian nữa rồi ! Chuyện gì đến cũng phải đến. Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi, thật là tiếc mà, phải chi hắn còn một cách nào khác để thay đổi cục diện kia... \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Trong khi đôi tình nhân kia bận phát cẩu lương cho con dân thì Khiết Lam lúc này đang tìm mọi cách để kế hoạch kia được hoàn thành một cách tốt đẹp. Cô ngồi tại phòng của mình, trước mặt là màn hình laptop \- nơi đang hiển thị kết quả tìm kiếm : “Làm sao để chống lại Ông trùm hắc bang”. Quả thật là bây giờ đây, Khiết Lam phải nói là quá ngây thơ rồi, làm sao tìm được kết quả của mấy cái đó cơ chứ ! Và nếu có thì cũng chắc chắn rằng, kết quả tìm kiếm sẽ hiện ra một loạt các bộ truyện ngôn tình theo motip 419 mà thôi ! Nhưng cho dù vậy, Khiết Lam vẫn kiên nhẫn chờ đợi màn hình hiển thị kết quả, trong đầu cô từ lúc trở về từ Bạch gia thì chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để phá vỡ cuộc hôn nhân đó mà thôi ! Muốn chia rẽ cô với Tuyết Nhi á ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày ! \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Tua nhanh một chút, đã một tuần trôi qua, cho đến tận bây giờ Quốc Thiên mới nói cho Tuyết Nhi biết mọi việc, và dĩ nhiên là chưa nói hết ra thì cô bé đã kịch liệt phản đối. Thêm vào đó, những người hầu và thuộc hạ tại Bạch gia cũng tức giận khi nói về việc này. Nhưng rốt cuộc thì ai cũng không còn dám phản đối, chỉ cần nghe tới danh “Hắc Mộc” thì dù có là ai đi chăng nữa thì cũng phải run rẩy sợ hãi. Quốc Thiên cũng nói với Tuyết Nhi về tất cả mọi việc sau khi trấn an cô bé. Nghe xong hết mọi kế hoạch thì Tuyết Nhi mới gật đầu chấp nhận, chỉ giả vờ đồng ý kết hôn với người kia cho xong chuyện, rồi sau đó liền được giải cứu ra, mấy việc này coi bộ là cũng hợp tình hợp lý... Đúng hôm sáng chủ nhật, lão Mộc cùng con trai lão đã có mặt tại Bạch gia. Hôm nay là ngày quan trọng của con trai lão, vì thế lão ta bây giờ đang diện trên người một bộ vest khá đắt tiền, lão cũng dẫn một số thuộc hạ theo, chủ yếu là để phòng ngờ Quốc Thiên có ý đánh úp lão. Hai bên lúc này đang ngồi tại phòng khách, mặt đối mặt. Ban đầu, theo kế hoạch dự tính là Tuyết Nhi và người kia sẽ đi dạo xung quanh Bạch gia, còn Quốc Thiên và lão Mộc sẽ ngồi tại phòng khách để bàn chuyện chính sự. Nhưng vì hai bên nam nữ cũng chỉ vừa mới gặp nhau chưa tới năm lần, nên kế hoạch ban đầu cũng phá sản. Cộng thêm việc Khiết Lam vì muốn giữ vợ nên đứng ngay cạnh Tuyết Nhi, giả làm người hầu riêng của cô bé, thành ra mọi việc vì vậy mà diễn ra không quá êm xuôi. Bầu không khí vẫn là có hơi ngột ngạt, Khiết Lam vì bây giờ phải đóng vai kẻ ngoài cuộc nên cũng không thể hó hé gì. Sự việc này vẫn tiếp diễn cho đến khi giọng nói của người kia cất lên : “Chào Tuyết Nhi, anh là Thiên Tường, rất vui được gặp em...”