Lão công là zombie vương
Chương 99 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 99: ÁC BÁ
Edit: Lan Anh
Nghe Lạc Dật nói mà Lạc Nhạn nhịn không được cười thành tiếng.
“Anh hai, nếu như chúng ta có căn cứ của chính mình, em tin tưởng anh sẽ làm tốt hơn Ôn Băng Vũ.”
“Anh không nghĩ tới việc chúng ta có thể tạo một căn cứ thuộc về chính mình hay không, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, vậy thì tất cả những chuyện khác không thành vấn đề.”
Em gái của hắn, còn có anh em bằng hữu, hắn đã cảm thấy đủ, chỉ cần thân nhân và bằng hữu ở bên cạnh, hắn cảm thấy có căn cứ hay không không quan trọng.
Lời này khiến Lạc Nhạn có chút sững sờ, nhưng cô cũng rất nhanh đã hiểu rõ, Lạc Dật là người thích sống không bị gò bó, còn công ty lúc trước là do ba mẹ qua đời, nên anh ấy bị ép phải tiếp nhận.
Tuy rằng anh hai làm rất tốt, nhưng đó không phải là điều mà anh ấy thích, cho nên nếu Lạc Dật không nguyện ý, Lạc Nhạn cũng không làm khó Lạc Dật.
Thấy Lạc Nhạn hoảng hốt, Lạc Dật nhíu mày, “Nhạn Nhi, kỳ thật anh cảm thấy, chỉ cần chúng ta sống tốt, những cái khác không quan trọng.”
Biểu hiện mấy ngày nay của Lạc Nhạn khiến Lạc Dật có chút bất đắc dĩ, hắn là anh hai của cô, nhưng hắn lại có cảm giác như được một người chị bảo hộ, khiến hắn dở khóc dở cười đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.
Nhưng có như thế nào thì Lạc Nhạn còn nhỏ là điều không thể phủ nhận, hắn muốn che chở cho cô, không muốn tính cách trẻ con của em ấy cứ như vậy mà biến mất.
“Anh hai, em chỉ là...”
Lạc Nhạn còn chưa nói hết, trước cửa đã truyền đến âm thanh đập cửa, cắt ngang lời cô muốn nói, cũng phá vỡ sự ấm áp lúc này, khiến Lạc Nhạn chau mày.
“Người nào?”
Lạc Nhạn vừa dứt lời, mấy người Kim Ngọc cũng tỉnh lại, ai cũng nhìn về phía cửa ra vào.
“Là ác bá của căn cứ Băng Vũ.” Từ Lỵ nói, coi như trả lời câu hỏi của Lạc Nhạn.
“Ác bá?” Lạc Nhạn có thêm vài phần hứng thú, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, vừa rồi Lạc Dật mới nói trật tự ở đây khá tốt, không nghĩ đến chỉ trong thời gian nháy mắt mà ác bá đã xuất hiện.
Lạc Dật cũng mang theo bất đắc dĩ, chớp chớp mắt với Lạc Nhạn, “Đi thôi?”
Mà lúc này tiếng đập cửa lại vang lên dồn dập.
Lạc Nhạn đi qua thì nghe được tiếng mắng.
“Người bên trong mau mở cửa ra cho ta, nếu không thì ta sẽ phá cửa.”
“Các ngươi là ai?”
“Chúng ta là ai? Chúng ta là bảo an ở căn cứ Băng Vũ, nếu các ngươi ở lại thì phải nộp phí, mau mở cửa ra.” Âm thanh của nam nhân này có chút khàn khàn, hắn nghĩ đến mùi thịt lúc nãy nghe được, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Nghe thấy lời này, Lạc Nhạn trực tiếp đẩy cửa ra.
“Dù sao các ngươi cũng là người mới...” Hắn ta hơi ngừng lại, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, không nghĩ rằng trên đời này vẫn còn cô gái đẹp như vậy.
Làn da trắng nõn non mềm, ngũ quan tinh xảo, không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, tóm lại nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt khiến hắn có chút rục rịch.
Nhưng cô gái này sao có chút quen mắt, dường như đã thấy ở đâu đó.
Mà ngay lúc nam nhân này đang nghi hoặc, khóe miệng Lạc Nhạn lại cười sâu hơn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha, ở chỗ này mà cũng gặp lại hắn ta.
Không trách được Lạc Nhạn mang thù, thật sự nam nhân này đã khắc sâu vào ký ức của Lạc Nhạn, đặc biệt là sự đối đãi đặc thù của lần trước, cô nhịn không được bắt đầu mài răng.
“Ngươi quên ta rồi sao?”
Giọng Lạc Nhạn hơi cao, ánh mắt cũng lộ ra ý cười xấu xa.
Mà nam nhân kia mới đầu có chút kinh diễm, cũng chậm rãi chuyển sang sững sờ nhìn Lạc Nhạn, “Chúng ta có quen biết?”
“Lúc trước một mồi lửa của ngươi xém chút thiêu chết ta, ta làm sao dám quên ngươi?” Nghĩ tới bản thân ngày đó hao phí tâm huyết, vất vả đổ xăng khắp nơi, nghĩ sẽ dụ zombie vào trong rồi giết một lần, không nghĩ đến tên nam nhân này quăng một mồi lửa xuống, kém chút nữa là mạng của cô cũng nằm trong đó.
Nam nhân này lại tiếp tục sững sờ nhìn Lạc Nhạn, nếu như vừa rồi hắn thấy cô gái này quen mắt, vậy thì lúc này sau khi nghe Lạc Nhạn nói, hắn mới phản ứng lại, nhớ lại một màn như vậy trong đầu, lúc đó chẳng qua hắn chỉ thấy đắc ý, còn lúc này thì chỉ cảm thấy rùng mình.
Kỳ thật sau khi hắn cho nổ tung mọi thứ, ngay cả phòng ốc của hắn cũng bị nổ tung, mới bắt đầu không có gì, nhưng theo sau liền có không ít zombie chui vào bên trong, bởi vì nghe thấy mùi thịt người nên chúng càng tập trung chạy lên lầu, dồn hắn vào con đường cùng, nếu không phải cuối cùng gặp đội cứu viện, đoán chừng hắn đã chết từ lâu.
Cho nên lúc đầu có chút sững sờ, sau khi hoàn hồn lại như cừu nhân gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
“Tiểu tiện nhân, vậy mà ngày đó không nổ chết mi.”
Vốn Lạc Nhạn đang mang khuôn mặt tươi cười, sau khi nghe chữ tiểu tiện nhân, nụ cười biến mất trong nháy mắt, tay hơi động một chút, cô đang muốn động thủ thì bất thình lình có một đám lửa lóe lên rồi lao ra, rơi xuống người nam nhân kia.
Mà tên nam nhân mang khuôn mặt âm tàn kia cứng đờ, thân thể bị cháy lui ra sau mấy bước, hét ầm lên.
Mấy người đi theo hắn cũng không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó liền chạy lên dập lửa cho hắn ta.
Mà tên nam nhân kia cũng không chạy loạn, lập tức nằm sấp trên mặt đất, không ngừng lăn qua lăn lại, ngọn lửa cũng nhanh chóng bị dập.
Chỉ là quần áo trên người đã bị cháy, ngay cả cơ thể cũng bị lửa thiêu thành màu đen.
Sự đau đớn kia khiến khuôn mặt nam nhân tên Hứa Ngọc trông rất khó coi, nhìn chằm chằm Lạc Nhạn, “Ngươi tiện nhân này, lại dám động thủ với ta, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.” Nói xong liền cầm một con dao phóng tới chỗ Lạc Nhạn.
Nhưng chỉ mới chạy được hai bước thì lại có một đám lửa bay tới từ chỗ tối, khiến hắn ta phải hơi ngừng lại, vội vàng tránh qua một bên, có chút kinh dị mà nhìn đám nam nhân trong phòng.
Lạc Dật chau mày, bước một bước ra ngoài, trên mặt mang theo sự giận dữ, “Ngươi dám mắng em gái ta?”
Sau khi thấy Lạc Dật thì đám người ở đây hơi lùi lại, không vì cái gì khác, mấy quả cầu lửa vừa mới bay ra kia khiến người khác hơi e ngại.
Nhưng bọn chúng cũng không quên mục đích mà mình đến đây, cố nén sự sợ hãi trong lòng, từng người chống đỡ mà nhìn Lạc Dật, “Nếu các ngươi đã tới căn cứ Băng Vũ, thì phải phục tùng mệnh lệnh của căn cứ Băng Vũ, căn cứ muốn các ngươi giao ra cái gì thì phải giao cái đó, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
“Ta ngược lại muốn nhìn các ngươi không khách khí với ta như thế nào?”
Lạc Dật cong môi, ngọn lửa trong tay lại mạnh hơn mấy phần, tràn đầy lãnh ý mà nhìn mấy người Hứa Ngọc.
Sắc mặt đám người biến đổi, trong căn cứ Băng Vũ, còn không có ai dám nói chuyện với bọn chúng như vậy, bây giờ nghe Lạc Dật nói khiến chúng có chút nóng nảy, quả cầu lửa lúc nãy mang đến sự e ngại lúc này đã hoàn toàn biến mất, “Người tới, vây chúng lại đánh cho ta.”
Có khoảng bảy tám người đứng xung quanh, sau khi Hứa Ngọc vừa dứt lời thì từng người xông tới, muốn bắt bọn họ, nhưng mới đi được vài bước thì nghe được tiếng bước chân, còn chưa kịp nhìn rõ, liền thấy đám người đứng phía sau Lạc Nhạn, vốn đám người vô cùng tự tin thì lúc này chỉ còn kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương