Lão công là zombie vương

Chương 100 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 100: LĂN Edit: Lan Anh Lần này bọn chúng mang đến gần mười người, số lượng không ít nhưng hành động vừa rồi của Lạc Dật đã khiến bọn chúng e ngại. Bây giờ số lượng bên đối phương lại tăng lên, trong lúc nhất thời khiến bọn chúng có chút bồi hồi không dám tiến lên. Đừng nói bọn chúng, ngay cả Hứa Ngọc đang bị thương cũng phải mang mấy phần e ngại, thân thể vô thức lui ra sau, nhưng khi mới lui được hai bước liền cảm thấy sau lưng nóng rực, đau đớn khiến hắn lộ ra sát ý. Tiện nhân này lúc trước hắn đã thấy không đơn giản, không nghĩ đến bên cạnh cô ta còn có người có năng lực mạnh như vậy, khiến hắn có chút phẫn nộ, nếu như lần này không giết cô ta, thì lần sau người chết sẽ là hắn, nghĩ một chút, sắc mặt Hứa Ngọc liền trầm xuống. Mắt nhìn Lạc Nhạn một cái, sau đó quay người rời đi. Lạc Nhạn thấy nhưng cũng không ngăn cản, chỉ hé miệng cười một tiếng. Ngược lại Lê Tử hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước, “Các ngươi muốn không khách khí như thế nào?” Nhìn thấy Lê Tử, lại nghe Lê Tử nói chuyện, người đứng đầu tiên tên Từ Nghị sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, bất quá chỉ là trẻ con, chỉ cần bọn chúng muốn giết thì tùy thời đều có thể giết. “Hiện tại các ngươi ngoan ngoãn giao đồ ăn ra đây, chúng ta sẽ không tính toán với các ngươi a.” Nghĩ đến mùi thịt hắn lại nhịn không được mà hít một hơi, mùi vị đó, thật sự rất thơm, bọn hắn đã lâu chưa được nếm qua bữa cơm nóng nào, mà mấy tên lâu la này lại dám ăn ngon uống sướng, cũng không biết tới hiếu kính bọn hắn. “Nguyên lai là đến đoạt đồ vật a.” Lê Tử cười khẽ, bước về trước hai bước, “Bất quá đám người các ngươi đến ta còn đánh không lại, còn muốn đoạt đồ vậy, không sợ không có mạng mà ăn à?” Từ Nghị mắt trợn to, tràn đầy sát ý mà nhìn Lê Tử, “Con nít mà dám mở miệng khoác lác như vậy, xem gia gia ta khiến người muốn sống không được muốn chết cũng không xong như thế nào!” Từ Nghi nói xong liền phất tay với mấy người đứng sau, ngoại trừ một tên dị năng giả kia ra, nơi này có hai nam nhân, một người thoạt nhìn khôi ngô, tên còn lại cứ như tiểu bạch kiểm, nhìn không vừa mắt chút nào. Lê Tử lập tức phá lên cười, tiếng cười như chuông bạc, Lạc Dật cũng mang theo ý cười bên môi, không thể không nói, Lê Tử giống như đang chơi rất vui, đoạn đường này nhờ có cô mà có không ít tiếng cười. Không chỉ Lạc Dật, mà Hoàng Lượng cũng phá lên cười, tư thái khôi ngô kia, lại cộng thêm giọng nói phóng khoáng lập tức khiến đám người ở đây hơi ngừng lại, “Đã như vậy, các ngươi nhanh nhanh đến a, xem người nào giết người nào.” Lời này vừa xuống, sắc mặt Từ Nghị liền thay đổi, nhưng thua người không thua trận, vung tay lên cho mấy người phía sau đuổi bắt đám Lạc Nhạn. Lê Tử tay hơi động, vốn muốn gọi sợi đằng ra, nhưng nhớ tới lời Lạc Nhạn trước đó cũng đành phải nhịn xuống, ngược lại nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào mặt Từ Nghị đang đứng mũi chịu sào. Vốn cho rằng chỉ là một cô bé chân yếu tay mềm, nên Từ Nghị nghĩ sẽ không tốn sức để bắt, nào ngờ vừa duỗi tay ra muốn đánh tới thì một một cỗ đau đớn kịch liệt truyền tới từ mặt và cánh tay, cảm giác như cánh tay sắp gãy mất khiến hắn phải kêu ra tiếng. Lê Tử cười lạnh, phủi Từ Nghị một cái, sau đó xoay người đạp tên nam nhân định tiến lên hỗ trợ, nhìn hắn bị mình đạp một cước mà thân thể bay thẳng ra ngoài, Lê Tử lập tức đắc ý cười. Kỳ thật Lê Tử là con cháu của thế gia võ thuật, lúc trước được mời làm bảo tiêu thì năng lực không cần nói cũng biết. Chỉ là sau này cô chỉ dùng dị năng của mình cho nên công phu mới không có đất dùng. Nhìn thân thủ của Lê Tử lưu loát như vậy, Lạc Nhạn hai mắt sáng lên, không thể không nói, công phu của Lê Tử so với cô, không chỉ mạnh hơn một chút, đặc biệt là những quyền ở giữa chiêu thức đều có sức mạnh, mỗi chưởng này đánh ra ngoài đều cảm nhận được sự mạnh mẽ bên trong đó. Bộ dáng này, khiến mấy người Lạc Nhạn nhịn không được mà lớn tiếng khen hay. Mà Hoàng Lượng ở bên kia cũng không thua kém, tuy hắn không có chiêu thức nhưng hắn có khí lực, người khác đánh lên người hắn giống như là xoa bóp, hắn đánh vào người khác thì cái người bị đánh đó chỉ có bay ra xa. Cho nên hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ tốn chút thời gian mà đã diệt được bảy tám phần. Lạc Nhạn có chút hứng thú, thân thể hướng về phía trước muốn tiến lên, nào biết mới đi được mấy bước thì có một người cầm một cây gậy trong tay, đánh vào ót Lạc Nhạn. Kim Ngọc hơi ngừng lại, mũi chân điểm một cái, thân thể nhanh chóng tiếp cận tên kia, một cước đạp vào tay hắn, một chân khác thì đạp vào ngực hắn ta, thấy hắn ta lui lại đồng thời cũng phun ra máu tươi, lúc này Kim Ngọc mới hừ lạnh một tiếng. Thấy cảnh này Lạc Nhạn chỉ đành lộ ra bất đắc dĩ, vốn cô muốn đánh một trận nhưng lại bị người khác cướp mất rồi. Nếu đám Từ Nghị biết suy nghĩ trong đầu Lạc Nhạn, sợ là sẽ hãi hùng đến mức giơ chân, bọn hắn vất vất vả vả, vốn cho rằng có thể cầm được đồ trên người bọn Lạc Nhạn, nào biết sẽ nhận kết quả như thế này. “Người từ bên ngoài, lại dám đến địa bàn của ta hung hăng, xem ra các ngươi muốn chết a.” Một âm thanh giận dữ vang lên, mang theo mấy phần tức giận, vốn mọi người đang quần ẩu liền hơi ngừng lại, mắt nhìn về phía trước. Người này hơn bốn mươi tuổi, là một người đàn ông có phần mập mạp. Nhìn thấy hắn thì Từ Lỵ nhịn không được mà cười khẽ, tựa lên vai Lạc Nhạn, đem những gì cô nghe được nói hết một năm một mười cho Lạc Nhạn, nghe xong Lạc Nhạn cũng cong môi cười. “Ngươi là ai?” “Ta là Hậu Cát, là chủ quản nơi này thuộc căn cứ Băng Vũ, các ngươi muốn ở lại chỗ này, nhất định phải giao phí bảo hộ ra, nếu không đừng nghĩ an ổn mà sống ở đây.” “Vậy các ngươi muốn chúng ta giao bao nhiêu phí bảo hộ?” Thấy nụ cười trên mặt Lạc Nhạn, lại thêm dáng dấp kiều mị khiến Hậu Cát cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, lại bắt đầu nuốt nước bọt, cười hắc hắc, “Cái này thì dễ nói rồi, cho các ngươi hai con đường, một là tiểu mỹ nữ này đến chơi với ta mấy ngày, hai là các ngươi phải giao hết đồ ăn ra đây.” “Đồ ăn đó là của chúng tôi, bằng cái gì phải giao cho các ngươi?” Lê Tử hừ lạnh, mắt nhìn chằm chằm Hậu Cát, cái tên đàn ông này bề ngoài đã xấu, nội tâm còn xấu hơn. Hơn nữa hai con mắt dâm tặc kia nhìn cái gì? Thật khiến người khác muốn nôn mửa. Quả nhiên, trên đời này chỉ có anh Lạc Dật là đẹp trai nhất, hơn nữa tính cách cũng vô cùng tốt. “Bằng cái gì? Chỉ bằng nơi này là địa bàn của ta, nếu ta không đáp ứng thì các ngươi chỉ có đường lăn.” Hậu Cát nâng cằm, trên mặt lộ ra mấy phần hung hăng. Lê Tử còn muốn nói tiếp thì lại bị Lạc Nhạn ngăn lại, cong môi nói: “Nếu muốn chúng ta nộp lên toàn bộ, cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể dựa theo tỉ lệ, một người hai bình nước cùng bốn cái bánh mì, chúng ta nơi này có bốn nữ ba nam, tổng cộng là bảy phần.”