Lão công là zombie vương
Chương 98 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 98: MẮT MÙ
Edit: Lan Anh
Nghĩ như vậy Lạc Nhạn liền cười sâu hơn, càng thêm kiên định vào việc lưu lại.
Bọn Từ Lỵ cũng không còn cách nào, muốn rời khỏi đây cũng không có khả năng, chỉ có thể ở bên cạnh Lạc Nhạn, cùng nhau lưu lại.
Kỳ thật con quái vật đó có muốn hành động cũng không nhanh như vậy, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng.
Nghĩ một chút Từ Lỵ cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Sau tận thế đã không còn máy điều hòa, ở cái thời tiết nóng nực như vậy thật sự khiến người ta không thể chịu nổi, Lạc Nhạn bỏ khối băng ở bốn góc phòng, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngoại trừ nhiệt độ, còn có đồ ăn, tận thế bắt đầu đã lâu, Lạc Nhạn cô ngoại trừ ăn bánh mì với lương khô thì hầu như không được nếm qua một bữa cơm nóng nào.
Mắt thấy cũng đã mấy tháng, thật sự có hơi nhớ mùi cơm.
Bất quá ở đây nấu cơm thì có hơi khó khăn.
Nhưng cũng không phải là chuyện không thể.
Vừa vặn lúc nãy bọn Lạc Dật ra ngoài, cô với Từ Lỵ bắt đầu thu đồ vật lại, đánh lửa nấu cơm.
Chỉ đơn giản làm vài món vừa đủ ăn, lúc này mới hài lòng bước vào trong nhà.
Chờ đến lúc mấy người Lạc Dật quay về, nhìn thấy một bàn đồ ăn, mắt Lê Tử có thể nói là tỏa sáng lấp lánh, cơ hồ sau đó một giây, cả người như muốn nhào lên.
“Chị, em sẽ yêu chị đến chết.” Nói xong bắt đầu cầm bát đũa, gắp đồ ăn.
Kim Ngọc cũng không chịu yếu thế, ngồi một bên, như gió mùa thu cuốn lá rụng, trực tiếp càn quét gần phân nửa.
Lúc này Hoàng Lượng với Lạc Dật mới tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xuống, nhìn mấy người bọn họ ăn ngon như vậy, Lạc Nhạn với Từ Lỵ liếc nhau, lộ ra nụ cười yếu ớt, cũng bắt đầu ngồi ăn.
Từ Lỵ vốn cho rằng cả đời này không có cách nào ăn một bữa cơm no nữa, lại không nghĩ đến bởi vì có Lạc Nhạn, cô lại có thể lần nữa cảm nhận một bữa cơm vui vẻ như vậy.
Coi như là cơm trước giờ tử hình cô cũng nguyện ý.
Nhanh tay gắp thức ăn giúp Tinh Tinh, lại nhìn nụ cười trên mặt Tinh Tinh, tâm như hóa thành vũng nước.
Bởi vì đã lâu không được ăn cơm, nên Lạc Nhạn cố ý nấu rất nhiều cơm, nhưng cô không ngờ mình đã đánh giá thấp bọn họ, mắt thấy nồi cơm sắp tới đáy, đồ ăn thì bị quét sạch, Hoàng Lượng với Kim Ngọc ngồi một bên có chút bất mãn sờ bụng, một bộ dạng ăn chưa no, Lạc Nhạn nhìn mà trợn mắt.
Mà cách nơi này không xa, mấy người ở xung quanh đã ngửi thấy mùi cơm chín, nhịn không được mà nhìn quanh, nghĩ đến mùi vị vừa nãy ngửi được, liền nuốt nước bọt, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi, chăm chú nhìn về hướng bọn Lạc Nhạn, hận không thể nhào lên.
“Ông xã, cái mùi vừa nãy thơm quá a.” Một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt không giấu được sự tham lam, miệng nhếch lên, cô ta cũng muốn ăn cơm, đã lâu rồi cô ta không được ăn no.
Không nói đến cơm, ngay cả bánh mì còn không nhìn thấy, nghĩ một chút, trên mặt cô ta nhiều thêm mấy phần cầu xin, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông kia xem ra hơn bốn mươi tuổi, cả người toàn là mỡ, làn da thì đen thùi lùi, so với cô gái trắng nõn mỹ mạo bên cạnh hoàn toàn đối lập.
Hắn nhớ lại trước khi tận thế, đến cả tưởng tượng hắn cũng không dám nghĩ đến sẽ có người đẹp như vậy nguyện ý ở bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ trên mặt liền lộ ra nụ cười tà.
Bất quá mùi thịt lúc nãy, hắn cũng ngửi thấy, trong mắt cũng hiện lên sự tham lam, “Mỹ nhân, ngoan ngoãn hầu hạ, ông xã cao hứng thì sao trên trời cũng hái xuống cho em được.”
“Cám ơn ông xã.” Cô gái nói xong thì càng chủ động hôn hắn ta một cái, nhưng sâu trong mắt toàn là sự chán ghét.
Trước tận thế, cô là một sinh viên, mặc kệ là thành tích hay dáng vẻ, đều khiến đám nam sinh tôn sùng, nhưng sau tận thế, vì sinh tồn mà cô ta chỉ có thể nằm trên giường, bồi ngủ mấy gã đàn ông vừa già vừa xấu, nhưng chỉ như vậy thì mới có thể sống sót.
Mới bắt đầu cô còn cảm thấy chán ghét, nhưng sau khi bị đói bụng, dưới tình huống hoàn toàn không có đồ ăn, cô đành phải thỏa hiệp.
Nhưng đám Lạc Nhạn lúc này nửa điểm cũng không biết rằng mình đã bị để mắt đến, ngược lại từng người từng người tâm trạng vô cùng tốt đi ngủ trưa, dù sao hiện tại trời rất nóng, bọn họ lại bận rộn lâu như vậy, tất nhiên lúc này phải đi nghỉ ngơi.
Đặc biệt ở trong phòng dễ chịu thế này, ai cũng thoải mái.
Lê Tử hận không thể nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt cong lên như trăng khuyết, tràn đầy hưởng thụ.
Ngay cả Tiểu Xà nằm trên chân Lạc Nhạn, cũng nhịn không được mà bò ra góc, tìm một địa phương thoải mái nằm.
Dù sao thân thể của nó lúc này cũng không được gọi là tiểu xà nữa mà phải gọi là trung xà.
Đại Miêu thì khỏi nói, lúc này đang nằm thoải mái bên cạnh Lạc Nhạn, cái thân đầy lông kia khiến Lạc Nhạn yêu thích không muốn buông tay, sờ lại sờ, cuối cùng trực tiếp ôm nó vào trong ngực.
Thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi, Lạc Dật lại đi ra ngoài một chuyến, cuối cùng đưa ra một kết luận.
“Anh phát hiện ở nơi này hầu như không có nhiều người, chỉ có một chỗ có rất đông người, nhưng nơi đó giống như trung tâm nhận nhiệm vụ, vừa rồi anh có nhìn qua, cơ bản đều phải làm việc nhóm.”
Lạc Dật nói xong nhìn qua Lạc Nhạn, đã lâu anh em họ không có thời gian ngồi tán gẫu, ngược lại Lạc Dật có chút hoài niệm.
Trung tâm nhận nhiệm vụ? Lạc Nhạn có chút hứng thú, tuy cô biết có một chỗ như vậy, nhưng cho tới lúc chết cô cũng chưa từng đi qua, bởi vì năng lực của cô nên căn bản không có tư cách đi nhận nhiệm vụ, mà người bên cạnh sẽ không bao giờ mang cô theo.
“Chúng ta đi xem một chút a?”
“Được.” Lạc Dật cười khẽ, tuy hắn chỉ mới đi được phân nửa căn cứ Băng Vũ, nhưng phân nửa này cũng khiến hắn phải để tâm, “Anh phát hiện ở căn cứ này có một chỗ rất đáng khen ngợi.”
“Chỗ nào?”
“Trật tự.” Lạc Dật nhìn qua bốn góc, dù nhiệt độ cao như vậy nhưng mấy khối băng cũng không bị hòa tan, nghĩ đến khối băng trên xe, Lạc Dật có chút hiếu kỳ, Lạc Nhạn ngưng tụ băng như thế nào, ở dưới nhiệt độ này lại không bị tan?
Nhưng mấy chuyện này để hỏi sau, so sánh với mấy chuyện này, hắn càng để ý căn cứ Băng Vũ hơn.
“Lúc này căn cứ Băng Vũ đang trong thời kỳ khó khăn, mặc kệ là đồ ăn hay nhiệt độ, giống như đang khảo nghiệm người khác, có thể khiến mấy người sống sót kia không bạo loạn, hơn nữa lúc nãy anh đi nhìn, mấy người đi nhận nhiệm vụ cũng đứng xếp hàng vô cùng trật tự, dù trên mặt không còn sức sống nhưng cũng ngay hàng thẳng lối.”
“Đương nhiên anh chỉ thấy mấy người đi nhận nhiệm vụ, còn người bình thường thì không gặp bao nhiêu.”
Nhưng những dị năng giả được đối đãi khá tốt trong căn cứ, có thể coi là không kém.
“Hắn cái gì cũng tốt, chỉ có con mắt là bị mù thôi.”
Lời này khiến Lạc Dật hơi ngừng lại, cười ha ha hai tiếng, “Cái này anh lại đồng ý.”
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương