Lão công là zombie vương

Chương 97 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 97: QUÁI VẬT DƯỚI LÒNG ĐẤT Edit: Lan Anh Hiện tại trên mặt đất nước và thực vật đều có thể làm chết người, có thể còn sống là rất tốt rồi, nói chi đến việc còn phải lo lắng cái sống cái chết cho toàn bộ căn cứ. “Anh hai, trước tiên chúng ta đi nhìn xem mấy người trong căn cứ rốt cuộc có chuyện gì, còn bọn Ôn Băng Vũ, có Từ Lỵ sẽ không sao đâu.” Tuy cô muốn báo thù nhưng cũng phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra ở căn cứ Băng Vũ này. Lạc Dật do dự một chút liền gật đầu, “Được, anh với Hoàng Lượng đi chung.” Tất nhiên Hoàng Lượng không có ý kiến gì, đối với việc phải dùng não thì hắn không làm tốt, nhưng nếu dùng thể lực thì không ai đánh lại hắn. “Cô với Từ Lỵ ở đây, tôi với Lê Tử sẽ đi hướng kia.” Kim Ngọc nói sơ phương hướng, căn cứ lớn như vậy, chỉ có hai người đi thì khi nào mới xong a. Lạc Nhạn gật đầu, nhìn hai nhóm người lần lượt rời đi, lúc này cô mới thu hồi ánh mắt, đại miêu lúc này đang nằm trong phòng, cọ tới cọ lui, có lẽ nhiệt độ trong phòng quá cao nên nó có chút không thoải mái. Lạc Nhạn lấy đồ ăn cho mèo ra cho nó ăn, sau đó cầm một khối băng đặt trong góc phòng, lúc này nhiệt độ trong phòng mới dịu đi một tí, làm xong mọi việc cô nhìn qua Từ Lỵ và Tinh Tinh. Đôi mắt Tinh Tinh to tròn, thời điểm cô bé ngồi yên thì sẽ rất yên tĩnh, nhưng có thời điểm lại vô cùng ngọt ngào, thật sự cô bé này chiếm được rất nhiều sự yêu thích của Lạc Nhạn. Lấy một miếng bánh mì trong ba lô ra đưa cho Tinh Tinh, “Em ăn trước một miếng đi.” “Em cám ơn.” Tinh Tinh cũng không dây dưa, sau khi nhận liền bắt đầu ăn, chỉ là ăn được một nửa thì cười với Lạc Nhạn một cái, cô bé muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì. Lạc Nhạn cũng không chú ý, ánh mắt lại dừng trên người Từ Lỵ, sắc mặt Từ Lỵ rất khó nhìn, đôi mắt phát ra hồng quang, mắt quét một vòng, có thể thấy được trán Từ Lỵ bắt đầu đổ mồ hôi hột, Lạc Nhạn cũng nhíu chặt lông mày. “Từ Lỵ, không cần phải lập tức tìm ra đâu, chúng ta vẫn còn thời gian.” Từ Lỵ lên tiếng đáp ứng, đôi mắt dường như sắp nhỏ ra máu thì Từ Lỵ mới chua xót nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, là do dùng mắt quá độ nên mới bị như vậy. “Lạc Nhạn, chị vẫn chưa tìm được.” “Không sao, trước tiên chúng ta ở lại đây, chờ đến lúc chị nghỉ ngơi đủ thì lại tiếp tục tìm.” Đoạn thời gian này thật sự Từ Lỵ đã dùng mắt quá độ, chỉ là Từ Lỵ không nói nên cô cũng không nhớ tới. Bây giờ thấy đôi mắt của chị ấy đỏ bừng, trong lòng cô cũng có chút lo lắng. Từ Lỵ có chút áy náy nhìn Lạc Nhạn, đưa tay ra vuốt trán, muốn đứng lên nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng động bất thình lình truyền tới, tuy tiếng động rất nhỏ nhưng lại khiến Từ Lỵ chau mày. Đại miêu ngồi bên cạnh cũng xù lông, lông toàn thân nó dường như dựng đứng hết lên, mắt nhìn bốn phía, miệng thì nhanh chóng ăn hết đồ ăn cho mèo nhưng vẫn không quên cảnh giác xung quanh. Bộ dạng đó khiến thần sắc Lạc Nhạn hơi ngừng lại, “Xảy ra chuyện gì?” “Em nghe một chút.” Âm thanh Từ Lỵ có chút quái dị, mắt đóng lại thì âm thanh bên tai như được phóng đại ra, giống như nghe thấy gì đó rất đáng sợ. Lạc Nhạn cũng cảm giác được cái gì đó không đúng, nhưng cái gì cô cũng không nghe thấy, không thể không nói, mắt và tai của Từ Lỵ thật sự không thể so với người thường, cho nên Lạc Nhạn có muốn nghe cũng không nghe được gì. Ngược lại Tinh Tinh ngồi một bên, động tác ăn bánh mì có hơi ngừng lại, cả người đều sững sờ nhìn về phía trước, tay không khống chế được mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như trang giấy. Lạc Nhạn đưa tay đặt lên người Tinh Tinh, không dám nói quá nhiều sợ quấy rầy Từ Lỵ. “Có thứ gì đó muốn tới.” “Thứ gì?” Lạc Nhạn nhíu mày. Từ Lỵ vừa định mở miệng, Tinh Tinh đã đặt tay lên tay Lạc Nhạn, vội vàng nói, “Chị, chúng ta mau chạy đi, đó là quái vật, nó muốn qua đây.” Thân thể Tinh Tinh run rẩy đến lợi hại, sợ hãi nhìn Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cau mày, thấy bộ dáng sợ hãi của Tinh Tinh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào. Mà lúc này Từ Lỵ cũng đã mở mắt, nhìn về phía Tinh Tinh, sau đó nhìn về phía Lạc Nhạn, “Lạc Nhạn, tuy chị không thể xác định đó là âm thanh gì, nhưng từ âm thanh có thể nghe ra, đó là một con vật rất to lớn, hơn nữa còn đang chạy về nơi này, có thể là con quái vật mà Tinh Tinh nói.” Lạc Nhạn nhìn hai người sau đó gật đầu: “Chị cảm thấy bao lâu nữa thì nó sẽ tới đây?” “Hẳn là nó đang ở đây, chỉ là.” “Chỉ là cái gì?” “Nó đang xoay quanh dưới lòng đất.” Cũng không tính là xoay quanh, mà là lưu lại dưới lòng đất, nó như vậy còn khủng bố hơn, không ai biết một phút sau nó sẽ làm gì. Kỳ thật có thể do khí trời, cô cũng cảm thấy trong người mình luôn muốn làm chuyện gì đó táo bạo, tâm lúc nào cũng không thể bình tĩnh. Đặc biệt lần này lại phát hiện Tinh Tinh cũng có năng lực không kém. Có thể Tinh Tinh là dị năng giả mang hệ tinh thần, nhưng điều này cô vẫn chưa nói với bất kỳ ai. Chuyện quái vật khiến Lạc Nhạn nhớ lại, con quái vật dưới lòng đất này, kiếp trước khiến căn cứ Băng Vũ gần như bị hủy diệt. Mà sau khi bị hủy diệt thì đổi lại được một căn cứ Băng Vũ vô cùng cường thịnh. Bởi vì sau khi bị phá hủy thì vừa vặn hai người Kim Ngọc đến đây, vì Băng Vũ mà tạo ra một tường thành cứng rắn, cũng xuất hiện ốc đảo. Có thể nói là sau khi hai anh em Kim Ngọc tới đây thì căn cứ Băng Vũ liền phồn vinh. Nhưng lần này chắc chắn Kim Ngọc sẽ không lưu lại, cho nên tồn vong của căn cứ Băng Vũ, không chừng... Nhưng nếu căn cứ Băng Vũ bị hủy, thì Lam Tiếu Tiếu sẽ còn ở bên cạnh Ôn Băng Vũ? Lạc Nhạn thật có chút mong đợi. “Trước mắt chúng ta sẽ không rời đi.” Từ Lỵ hơi ngừng lại, nhìn Lạc Nhạn thật sâu, “Tại sao?” Rõ ràng đã biết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn cứ ở lại chỗ này thật khiến cô không hiểu lắm. “Tất nhiên em có nguyên nhân.” Con quái vật này sẽ không ra tay nhanh vậy đâu, hơn nữa hiện tại cô cũng có chuyện muốn làm, cho nên trước mắt vẫn phải lưu lại. Thấy Lạc Nhạn trả lời, tâm tình Từ Lỵ vốn còn đang xao động, lúc này lập tức bình tĩnh lại, yên tĩnh quan sát Lạc Nhạn, “Con quái vật kia không thể xem thường, nó không chỉ khổng lồ mà còn có thể sống dưới đất, hơn nữa trước đó nó không làm gì, mà lúc này nó bắt đầu động chứng tỏ nó muốn phá hủy chỗ này.” “Em biết.” Biết sao lại còn muốn ở lại? Từ Lỵ thực sự không rõ. Kỳ thật lần này do Lạc Nhạn can thiệp nên Lam Tiếu Tiếu mới gặp Ôn Băng Vũ sớm như vậy. Nhớ lúc trước bọn họ tới đây, anh em Kim Ngọc đã gia nhập căn cứ Băng Vũ, là lúc căn cứ Băng Vũ phồn vinh nhất thì Lam Tiếu Tiếu với Ôn Băng Vũ mới ở cùng một chỗ. Lam Tiếu Tiếu rất thông minh, ngay lúc Ôn Băng Vũ có được tất cả thì mới xuất hiện. Nếu như mọi chuyện đều thay đổi, Ôn Băng Vũ không phải là dị năng giả cường đại, chỉ là kẻ thất bại khi bị quái vật phá hủy căn cứ, Lam Tiếu Tiếu vẫn ở bên cạnh, cùng hắn ở một chỗ chứ?