Lão công là zombie vương

Chương 96 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 96: LẪN VÀO Edit: Lan Anh Nếu như cứ như vậy rời đi thì Ôn Băng Vũ nhất định sẽ không tha cho hắn, nghĩ một chút chỉ có thể nén sát ý xuống, ngoan ngoãn dẫn người đi canh cổng. “Tại sao không cho người ngoài vào?” Lê Tử nhíu mày, trên đời này còn có căn cứ không thu người? Cái chuyện này thật sự quá hoang đường. “Không có tại sao cái gì hết, không thu là không thu.” Sắc mặt Liễu Lâm khó coi hơn mấy phần, nếu nói thương hương tiếc ngọc thì đời này bọn hắn đã không còn phần cảm xúc đó nữa, lúc này một tí nước miếng trong miệng bọn họ còn phải tiết kiệm, chớ nói chi còn phải đứng ở đây lãng phí thời gian nói chuyện. Lạc Nhạn nhìn bọn họ mà có chút trầm tư. Cô đã sớm chuẩn bị nước, lấy ra đưa cho đám người bọn họ, “Phiền các ngươi dàn xếp một chút, chúng tôi đi vào sẽ không gây ra phiền toái, cũng sẽ không để cho người khác phát hiện.” Lạc Nhạn nghiêm túc nói. Chỉ là mấy người kia nước thì nhận nhưng vẫn chưa trả lời, đặc biệt là Liễu Lâm, trực tiếp mở ra uống một hớp lớn, sau đó ném cái bình sang một bên, điệu bộ này là không muốn đáp ứng. Mấy người kia cũng nhao nhao làm theo. Thấy rõ tâm tư của bọn chúng, ánh mắt Lạc Nhạn nhìn bọn chúng vô cùng châm chọc, sau đó cầm mấy khối băng, “Thời tiết này thật sự quá nóng, mấy khối băng này có thể hạ nhiệt, nhiều người ở trong này nóng đến vậy, có mấy khối băng này cũng sẽ không quá khó chịu.” Băng lạnh tới tay, sắc mặt Liễu Lâm thay đổi liên tục, nhìn lại mấy người đứng bên cạnh Lạc Nhạn, cô gái này có chút ý tứ, không chỉ có đồ vật nhiều, hơn nữa lớn lên cũng không sai, dáng người cũng đủ nóng bỏng. Để cho cô ta đi vào không phải không được, ở căn cứ này, hắn cũng có thể coi là người có quyền lực, nếu để cô ta đi vào thì chẳng phải bọn họ là người một nhà? Đến thời điểm đó, đừng nói cô ta là của hắn, mà đồ vật của cô ta cũng sẽ trở thành của hắn. Nghĩ một chút, trên mặt hắn lập tức không giấu được vẻ dâm tà, “Xem thành ý của mấy người, ta có thể mang các ngươi đi vào, nhớ kỹ, đoạn thời gian này chỉ được ở trong phòng, không được chạy loạn, biết không?” Mấy người đi sau Liễu Lâm, rất nhanh liền rõ ràng ý tứ trong lời nói, ha ha cười hai tiếng, nhìn Lạc Nhạn nhiều hơn mấy phần tà niệm, sau đó có một người dẫn đường cho họ, tiến vào căn cứ Băng Vũ. “Cũng may là các người lái xe cải tiến, xe này trong căn cứ cũng có, coi như có đi vào thì cũng không bị phát hiện.” Lạc Nhạn cười khẽ, lên tiếng đáp lời hắn, đợi đến lúc cửa chính mở ra, lúc này mới phất tay cho Từ Lỵ để cho chị ấy lái xe vào. Liễu Lâm cho hai người đi theo họ, một người trong đó mang Từ Lỵ đi tìm chỗ đỗ xe, một người khác thì mang Lạc Nhạn tới trụ sở của Liễu Lâm. Lạc Nhạn với anh em Lê Tử, vừa đi vừa dò xét bốn phía, không nhìn thấy bất cứ ai ở ngoài, có lẽ do trời quá nóng đi. Rất nhanh đã đến chỗ ở, đây là một gian phòng rộng 100 mét vuông, người kia mở cửa cho bọn họ đi vào, sau đó mới rời đi. Chờ đến lúc không còn ai nữa, Lê Tử mới thấp giọng nói với Lạc Nhạn, “Chị, vẫn là chị có biện pháp.” Từ lúc bắt đầu gặp Lạc Nhạn, chị ấy luôn biểu hiện không giống với lứa tuổi, khiến Lê Tử sùng bái đồng thời cũng nhịn không được mà muốn ôm bắp đùi. Dù sao thời tiết này có Lạc Nhạn thì giống như có tủ lạnh, có thể điều hòa không khí, nếu không có chị ấy thì quả thực Lê Tử cô cũng không muốn sống. Phải biết trong thời tiết này, vì muốn hạ nhiệt độ cho mọi người mà Lạc Nhạn phải nghĩ hết các biện pháp. Cái khác không nói, khi phải đi vào căn cứ, cô cho mỗi người một túi băng để bọn họ có thể bỏ vào trong người để giải nhiệt. Có thể nói rằng giống như đưa cơm cho người đang đói, đưa nước cho người đang khát a. Nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là tìm Lam Tiếu Tiếu. Lam Tiếu Tiếu và Ôn Băng Vũ, ngay từ đầu Lạc Nhạn đã không định buông tha bọn chúng, lúc này sẽ càng không. Lạc Nhạn cong môi, nhưng hiện tại Ôn Băng Vũ có thể coi là người đứng đầu ở căn cứ này, tất nhiên chỗ hắn ở cũng không tầm thường, muốn tìm được bọn chúng cũng không dễ dàng. Chờ chút, cô quên mất là còn có Từ Lỵ ở đây, chỉ cần đảo mắt, có thể khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng thì đã tìm được người. Cho nên cô cũng không vội, ngược lại ngồi trong phòng chờ bọn Lạc Dật trở về. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh vừa rồi, bây giờ thời tiết nóng như vậy, người trong căn cứ ai cũng không dám đi ra, đi nửa ngày cũng không thấy một bóng người, chẳng lẽ những người này đều không cần ăn sao? Hoặc là Ôn Băng Vũ sẽ phát đồ ăn? Lạc Nhạn cảm thấy trong đầu có vô số dấu chấm hỏi. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ lung tung thì Từ Lỵ đã bước vào phòng, tên đàn ông dẫn đường kia trên mặt mang theo nụ cười dâm tà, mắt nhìn chằm chằm Lê Tử và Lạc Nhạn, cái bộ dáng kia có thể biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Lạc Nhạn không thèm để ý, ngược lại là Lê Tử có chút không vui, mắt trừng lớn, hừ một tiếng. Nhưng Lê Tử không biết bộ dáng của mình bây giờ chỉ càng khiến đám nam nhân nổi lên tâm tư, cuối cùng hắn ta cười khẽ rời đi. “Người ở đây thật quá đáng ghét.” Lê Tử nghiến răng, kỳ thật vừa rồi cô đã định động thủ, nhưng Lạc Nhạn lại không cho, nên chỉ có thể cố nén, lúc này trên mặt có mấy phần ủy khuất. “Cũng không phải để em ở chung với bọn chúng, quản bọn chúng đáng ghét hay không làm gì?” Kim Ngọc cười khẽ, trên mặt mang theo trào phúng, Lê Tử nhìn thấy lại muốn kháng nghị. “Được rồi.” Lạc Nhạn cười khẽ, nhìn hai anh em bọn họ mà bất đắc dĩ, lúc này mới nhìn qua Từ Lỵ, nhờ chị ấy hỗ trợ tìm Lam Tiếu Tiếu và Ôn Băng Vũ. Từ Lỵ gật đầu, “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho chị.” Không nói trước được có nguy hiểm hay không, cho dù có nguy hiểm thì cô cũng nguyện ý giúp. Tất nhiên một khi đã đáp ứng thì Từ Lỵ cũng không lãng phí thời gian, tìm một chỗ ngồi xuống, mắt bắt đầu nhìn ra bên ngoài, “Phòng bị nơi này rõ ràng tốt hơn căn cứ lúc trước.” Tuy không bằng căn cứ Lôi Nặc tạo nhưng tổng thể cũng không thua kém bao nhiêu, chí ít có thể chống lại được zombie. Thấy cô nói như vậy, Lạc Nhạn liền thấy nhẹ nhõm, vì ít nhất bây giờ đám zombie ngoài kia không làm gì được. Từ Lỵ nhìn xuyên qua vách tường, nhưng không có nghĩa chỉ trong thời gian ngắn là có thể tìm được người, cô cần chút thời gian. Lạc Nhạn nhìn nhìn gian phòng này, coi như tìm được Lam Tiếu Tiếu thì cô cũng không có ý định giết ả ta, nghĩ đến cách làm người của Lam Tiếu Tiếu, lại thấy tràng cảnh bên ngoài, một ý nghĩ dần hình thành trong đầu của cô. Thấy khuôn mặt Lạc Nhạn cười xấu xa, Lạc Dật hơi nhíu mày, lộ ra ý cười, “Nhạn nhi, em đang nghĩ cái gì?” “Đang suy nghĩ xem người ở đây đi đâu?” Chuyện này khiến Lạc Dật hơi dừng lại, xác thực chuyện này hơi kỳ lạ, hắn dường như không thấy được người nào trong lúc đi đến đây. “Hay là tránh nóng?” Lạc Nhạn cười khẽ, nhưng cũng không trả lời, tuy cô với Ôn Băng Vũ quan hệ không tốt, nhưng không thể không nói, tất cả mọi thứ trong căn cứ có thể xem như rất tốt. Tối thiểu Ôn Băng Vũ vẫn còn chút nhân tính, căn cứ này là nơi tốt nhất ở địa phương này, nhưng dù vậy cô cũng không nghĩ rằng Ôn Băng Vũ sẽ vô duyên vô cớ đưa đồ ăn, dù sao hiện tại thức ăn khan hiếm, lại thêm nhiệt độ cao như vậy đã kéo dài hai tháng.