Lão công là zombie vương
Chương 95 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 95: TIẾN VÀO
Edit: Lan Anh
Người phụ nữ đáng chết Lam Tiếu Tiếu kia, nếu như không phải tại ả ta thì sao bọn họ lại rơi vào thành zombie? Cho dù cuối cùng bọn họ trong cái rủi có cái may, nhưng nguy hiểm trong đó, cũng chỉ có bọn họ biết.
“Tiện nhân kia, lần trước thật quá lợi cho ả ta, sớm biết như vậy thì đã giết ả cho rồi.” Kim Ngọc cau mày, trong mắt hoàn toàn là sát ý, lần trước hắn buông tha ả ta, không nghĩ rằng lại bị cắn thêm một ngụm.
Nói đến Lam Tiếu Tiếu, cơ hồ mọi người ở đây đều nghiến răng.
Ngoại trừ Từ Lỵ với Tinh Tinh không rõ mọi chuyện, nhưng trước đó Từ Lỵ đã gặp qua Lam Tiếu Tiếu, cũng thấy cô ta giằng co với Lạc Nhạn, cho nên đối với Lam Tiếu Tiếu cũng không có cái gì gọi là hảo cảm.
Nhưng mọi người đã nhất trí đi căn cứ Băng Vũ, thì cứ như vậy mà xuất phát thôi.
Ở trên xe ăn tạm một ít đồ ăn, đương nhiên ở phương diện này Lạc Nhạn không hề keo kiệt với họ, đưa cho mỗi người mấy bình nước, như vậy có thể phòng ngừa lúc cô không ở bên cạnh thì họ không bị thiếu nước.
Đồ ăn, Lạc Nhạn cũng không thiếu, thỉnh thoảng sẽ bỏ vào ba lô của mọi người.
Tuy mọi người không rõ tại sao trên người Lạc Nhạn lại có nhiều đồ ăn như vậy, nhưng lại ăn ý không hỏi nhiều.
“Nhưng căn cứ Băng Vũ ở đâu?” Lê Tử mím môi, mắt nhìn về phía trước, tiện nhân kia, không cần nói đến mấy người Kim Ngọc, Lê Tử cô cũng hận không thể giết chết ả ta.
“Chuyện này mọi người cứ yên tâm, cứ giao cho tôi.” Từ Lỵ ngồi phía trước lên tiếng, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Lê Tử, chuyện khác cô không làm được nhưng chuyện tìm đường là sở trường của cô mà.
Lê Tử không hiểu nhìn về phía Lạc Nhạn, thấy cô gật đầu mới kỳ quái nhìn về phía Từ Lỵ, “Tại sao a?”
“Tôi có thiên lý nhãn.”
Cơ hồ Từ Lỵ vừa nói xong thì Lê Tử liền hét lên, mắt nhìn chằm chằm Từ Lỵ, “Thiên lý nhãn? Cái loại nhìn xuyên tường?”
Từ Lỵ gật đầu, thấy sự hưng phấn trên người Lê Tử thì cô nhịn không được cũng bị lây nhiễm một chút, “Dị năng này không có tác dụng gì cả, cái gì cũng không làm được.”
“Sao chị biết? Tôi nghe nói thiên lý nhãn rất mạnh, không phải không có tác dụng, chị khiêm tốn quá đi.”
“Rất mạnh?” Từ Lỵ cười khẽ, nhịn không được mà lắc đầu, trên mặt có chút bất đắc dĩ, “Em đang muốn chọc cười chị sao?”
Thấy cô không tin, Lê Tử có chút nóng nảy, tay lôi kéo Kim Ngọc, “Kim Ngọc mau nói với chị ấy, là đến cùng em có lừa chị ấy không?”
Kim Ngọc lông mày giựt nhẹ một cái, vốn không muốn nói, nhừng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Từ Lỵ, hắn mới nói rõ tình hình thực tế, “Lê Tử nói không sai, thiên lý nhãn còn lợi hại hơn tia hồng ngoại, nghe nói chỉ cần liếc mắt qua là có thể cắt người ta làm mấy khúc.”
Nói đến chuyện này, trước kia hắn muốn có năng lực này nhất, vì dị năng nhìn xuyên thấu này có thể giúp hắn nhìn xuyên qua vách tường để ngắm phụ nữ, nhưng không nghĩ đến, năng lực này mà lại xuất hiện trên người một phụ nữ, khiến Kim Ngọc ghen tị hận.
Nếu Lê Tử nói thì Từ Lỵ chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng sau khi nghe Kim Ngọc nói thì sắc mặt Từ Lỵ lập tức thay đổi, “Cậu nói thật sao?”
“Tất nhiên những chuyện họ nói, đều là thật.” Lạc Nhạn nghiêm túc nhìn sắc mặt của chị ấy.
Từ Lỵ có hơi nghẹn lời, ngây ngốc nhìn Kim Ngọc, khóe miệng hơi cong lên, sau đó nhìn về phía Tinh Tinh, “Tinh Tinh, con nghe thấy gì chưa? Mẹ có thể trở nên lợi hại, đến lúc đó sẽ không có người nào dám khi dễ mẹ con mình.”
Trong thời gian qua mẹ con họ đã nhận đủ hết sự nhục nhã, nếu quả thật như Lê Tử nói, vậy thì cô có thể cân nhắc một chút, cố gắng trở thành người có năng lực như Kim Ngọc vừa mới nói.
“Mẹ là mạnh nhất.” Tinh Tinh cũng nghiêm túc trả lời Từ Lỵ, trên đời này người mạnh nhất chính là mẹ, nếu như không có mẹ thì bé cũng không thể sống đến bây giờ.
Từ Lỵ cười một tiếng, đối với Lạc Nhạn lại nhiều thêm mấy phần hảo cảm, dù sao những người này đều là bạn của cô ấy, nếu như có ngày cô có thể dùng mắt để giết người, cô sẽ vô cùng cảm kích Lạc Nhạn.
Mà hiện tại, Từ Lỵ tập trung tinh thần để kiếm căn cứ Băng Vũ.
Nhiệt độ bên ngoài vô cùng cao, thậm chí ngồi trong xe cũng cảm nhận được, nên trong xe để không ít khối băng, vì Lạc Nhạn tăng cấp nên băng của cô cũng cứng rắn hơn, nhiệt độ bình thường căn bản không thể hòa tan được, một đám người chen chúc trong xe cũng không cảm thấy quá nóng.
Từ Lỵ mắt quét qua, rất nhanh đã có thể xác định phương hướng, xe lấy tốc độ của bão tố mà xuất phát.
Cảm giác được tốc độ lái xe của Từ Lỵ, đám người Lạc Dật liền căng thẳng, bất cứ đồ vật nào nằm cố định trên xe đều được bọn họ nắm lấy, để mình không bị văng ra ngoài.
Dù như vậy thì sắc mặt người nào cũng rất khó coi, ngay cả Lê Tử lúc này cũng không thể cười nổi.
Thấy mọi người bị như vậy, Lạc Nhạn liền cảm thấy thoải mái, xem ra không chỉ mình cô mới bị.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, họ đã đến khu vực lân cận của căn cứ Băng Vũ.
Căn cứ Băng Vũ bị zombie vây ở bên ngoài, nhìn số lượng này cũng không ít, nhưng đám zombie này giống như không có sức, chỉ đứng tại chỗ, không ngừng lắc lư để chứng minh rằng chúng còn sống.
Đám zombie này có lẽ cũng không có năng lực gì, trọng điểm là số lượng nhiều, nhìn sơ qua có lẽ hơn bốn chữ số, lúc này chúng đang vây căn cứ Băng Vũ lại.
Muốn đi vào, có chút khó khăn.
“Làm sao đây?” Từ Lỵ nhìn Lạc Nhạn chau mày.
“Có đường vào không?”
“Có thì có, nhưng căn cứ này đã bị zombie vây quanh, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị tấn công.”
“Chúng ta đi vào vốn không phải tìm chỗ che chở.” Lạc Nhạn cười khẽ, nói đến chuyện này, có lẽ căn cứ Băng Vũ sẽ không bị tấn công bởi zombie.
Từ Lỵ có chút không hiểu, nhưng Lạc Nhạn đã nói như vậy thì cô cũng không có ý kiến gì, bắt đầu lái xe xung quanh để tìm chỗ ít zombie đứng nhất, công phá vào.
Năng lực của Từ Lỵ cũng khá, muốn tìm chỗ để đi vào chỉ trong thời gian nháy mắt, sau khi tìm kĩ thì nhanh chóng chạy xe tông vào đám zombie kia, đi vào vòng trong.
Nhìn thấy có người, mấy tên gác cổng lập tức kéo cổng cho bọn họ đi vào.
Lúc này đứng bên trong là mười dị năng giả, cầm đầu là Liễu Lâm, sau khi nhìn thấy bọn họ thì ánh mắt dần không kiên nhẫn.
Chờ đến lúc vào đến cổng chính thì họ mới xuống xe.
“Các người muốn gì?” Liễu Lâm chau mày, nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì lộ ra mấy phần dâm tà.
“Chúng tôi muốn vào căn cứ.”
“Không được, hiện tại căn cứ Băng Vũ không chào đón người ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.” Không nói đến người ngoài đi vào, bây giờ người ở trong căn cứ, họ cũng đang muốn thanh lý một chút.
Dù sao thời tiết hiện tại nóng như vậy, quá nhiều người cũng không có chỗ tốt.
Nói đến thời tiết thì Liễu Lâm nhịn không được muốn chửi thề, cái thời tiết như vậy còn muốn hắn đứng ở ngoài này trông coi, trên người bị phỏng không nói, còn chẳng chiếm được cái gì tốt, hắn vốn muốn rời vị trí nhưng vừa nghĩ đến Ôn Băng Vũ, trong mắt liền có chút không vui.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương