Lão công là zombie vương

Chương 94 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 94: RỜI ĐI Edit: Lan Anh “Chỉ cần anh nghĩ ra, thì trên đời này không có gì không làm được.” Lời nói của Lôi Nặc có thể xem như là cuồng vọng, nhưng sau khi nhìn thấy việc đang xảy ra trước mắt thì mọi người hầu như đều tin tưởng vô điều kiện. Lạc Nhạn vô cùng hoang mang, trước đó cô có chút hoài nghi, nhưng hiện tại sự hoài nghi đó đã tăng thêm mấy phần. Cô hoài nghi rằng zombie vương ở kiếp trước chính là Lôi Nặc, dù sao từ lúc bắt đầu tận thế đến bây giờ, người hoặc zombie có thể chống lại anh gần như không có. Còn nữa, từ lúc bắt đầu, Lôi Nặc có biểu hiện hoàn toàn khác biệt với zombie bình thường. Chỉ tiếc rằng đời trước mình chưa từng gặp zombie vương, nếu không thì cô đã có thể xác định. Thấy Lạc Nhạn đang hoảng hốt, Lôi Nặc điểm điểm cái trán của cô, “Đi thôi!” Lạc Nhạn ồ một tiếng liền đi theo sau lưng Lôi Nặc. Lôi Nặc lãng phí không ít tinh lực mới gom được nhiều zombie có dị năng như vậy, phải biết rằng zombie có dị năng trên thế giới này không nhiều, cho nên việc anh hao tốn sức lực để tìm chúng là có thể hiểu. Lạc Nhạn cho rằng khi mới nhìn thấy bên ngoài đã khiến cô cảm thấy rung động, sau khi đi vào thì mới nhận biết về Lôi Nặc sâu hơn một tầng. “Đây đến cùng là chuyện gì?” Có cây xanh, có nguồn nước, có phòng ốc, đây là nơi ở đơn giản nhất nhưng là ở trước tận thế, sau tận thế thì đây có thể xem là bồng lai tiên cảnh. Đặc biệt trong thời tiết cực nóng như hiện tại, không cần nói đến cây xanh nguồn nước, ngay cả con người cũng muốn bốc hơi. Nhưng ở đây lại có một cái ao, trong lúc thời tiết như thế này, khiến người ta hận không thể nhảy vào đó ngâm mình. “Em có hài lòng không?” Lạc Nhạn mím môi, mắt nhìn Lôi Nặc, “Ý anh là sao?” “Tất nhiên sẽ không có căn cứ nào nguyện ý cho anh ở lại, anh cũng không muốn hạ mình, vậy thì đành phải tự tạo một cái căn cứ cho riêng mình, anh tin rằng nơi này sẽ có không ít người tình nguyện vào ở.” “Nơi này sẽ trở thành căn cứ an toàn nhất, không có zombie tập kích, cũng không có đói khát, chỉ cần những điều kiện này, ngoại trừ kẻ ngu thì không ai không muốn vào.” Không phải Lạc Nhạn muốn ở cùng con người sao? Vậy hắn liền phối hợp với cô, chỉ cần cô muốn thì hắn sẽ tận lực đi làm. Lạc Nhạn sững sờ nhìn Lôi Nặc, “Lôi Nặc, tại sao anh phải làm như vậy?” Tại sao phải tốt như vậy? Rõ ràng cô chỉ tùy tiện nói một câu, anh ấy lại hao phí tâm huyết và sức lực đi làm, Lôi Nặc như vậy, ai có thể không thích chứ? Vốn cô đã có chút rung động, lần này cô hoàn toàn đắm chìm vào sự rung động đó. Dù biết rằng anh ấy nhầm mình với người khác, nhưng cô vẫn không nhịn được mà luân hãm vào. Mà Lôi Nặc thấy hai mắt Lạc Nhạn đỏ lên, sắc mặt liền trầm xuống, “Thế nào? Em không vui?” Nói xong liền ôm cô vào lòng, có chút đau lòng mà nhìn cô, nhưng rất nhanh đã bị con mèo to trên vai cô hấp dẫn ánh mắt, mắt lập tức híp lại lộ ra sát ý. Đại miêu ‘Meo ô’ một tiếng, nhảy xuống, cụp đuôi chạy mất, nó cũng ý thức được rằng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nam nhân này không phải kẻ ở chung được, nếu không đi thì sẽ bị ăn thịt mất. Mấy người Lạc Dật đứng bên cạnh cũng dời ánh mắt đi, đồng thời cũng tự rời khỏi khu vực phát cẩu lương này, hai người này sao không tìm chỗ nào mà ân ái, cứ làm mấy con chó độc thân là họ đứng đây cô đơn đố kỵ a. “Mẹ, chị khóc?” Tinh Tinh cắn môi, đi theo Từ Lỵ qua hướng khác. “Chị đang vui đó.” Tinh Tinh không hiểu, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ, bé cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó nhào về phía cái ao kia, lấy nước uống. Sau khi uống đủ liền dời ánh mắt đến con mèo to kia, đuổi theo đại miêu chạy khắp nơi. Sau khi đám Lạc Dật rời khỏi, lúc này Lạc Nhạn mới đưa tay đẩy Lôi Nặc ra, “Anh có thể đừng như vậy không?” “Như vậy là như thế nào?” Lôi Nặc không hiểu, có chút ủy khuất nhìn cô. “Đừng đối tốt với em như vậy.” Anh như vậy, sẽ khiến cô nghĩ rằng trong lòng anh trong mắt anh chỉ có mỗi cô, cô biết mình không nên luân hãm vào đó. “Em là lão bà của anh, tất nhiên anh muốn đối tốt với em.” Nghe Lôi Nặc xác nhận lần nữa, sắc mặt Lạc Nhạn trắng bệch, hồi lâu sau cô như ra quyết định, đặt tay lên vai Lôi Nặc, “Lôi Nặc, anh biết em là ai không? Em gọi là Lạc Nhạn, em chỉ muốn hỏi anh, đến cùng người anh thích là Lạc Nhạn, hay là lão bà trong trí nhớ của anh?” Cô muốn có một câu trả lời chắc chắn, nếu như là vì người trong trí nhớ kia, thì cô cũng không muốn dây dưa nữa, mặc dù tất cả mọi thứ trước mắt đều khiến cô rung động, nhưng cô sẽ không cần, nếu như người anh ấy thích là cô, vậy thì cô sẽ không từ chối nữa. Lời này hiển nhiên khiến Lôi Nặc ngốc lăng, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, “Em chính là lão bà của anh.” “Nếu như em không phải?” “Là em.” Lạc Nhạn mím môi, lúc sau mới nhìn về phía đám người Lạc Dật, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền quay người muốn rời đi. Sắc mặt Lạc Dật biến hóa, sững sờ nhìn Lạc Nhạc, có chút không bỏ được mà nhìn căn cứ, sau đó cũng rời đi. Kim Ngọc với mấy người Hoàng Lượng cũng không lưu lại, nhìn Lôi Nặc một cái, cảm giác được cảm xúc trên người hắn sắp bạo phát, vội vàng đuổi theo Lạc Nhạn rời khỏi đây. Lôi Nặc đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ lên như máu, tay bất tri bất giác nắm thành quyền. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, tại sao Lạc Nhạn cứ xoắn xuýt vấn đề này mãi, lại càng không rõ, tại sao mỗi lần đối tốt với cô, cô cũng đều hỏi vấn đề lão bà phải hay không phải, đối với hắn, Lạc Nhạn là lão bà, mặc kệ là Lạc Nhạn nói mình không phải thì đối với hắn đều giống nhau. Hắn muốn nói như vậy nhưng lời ra đến miệng vẫn không nói thành lời. Nếu có thể nói được suy nghĩ của mình thì Lạc Nhạn cũng sẽ không rời đi, đợi đến lần sau, coi như có ép buộc thì hắn cũng sẽ buộc Lạc Nhạn bên người mình. ... Sau khi ra khỏi căn cứ này, Lạc Nhạn hít sâu một hơi, rồi quay lại nhìn. “Chị?” Lạc Nhạn nhìn qua Lê Tử đang có chút lo lắng, cười khẽ, “Chị không sao.” Lê Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên Lạc Nhạn nói không có việc gì thì dĩ nhiên là không có việc gì, mắt cô nhìn về phía khác, “Chị, chúng ta cứ rời đi vậy sao? Nơi này tốt như vậy, ta bỏ đó thì cũng sẽ bị người khác lấy đi.” Nghĩ đến phong cảnh trong đó, hiện tại bây giờ không còn mấy chỗ được như vậy. “Nếu cảm thấy tốt thì chúng ta cũng làm một cái.” Âm thanh Lạc Nhạn mang theo sự nghiêm túc, Lạc Dật nghe được cũng hơi ngừng lại, hắn và Kim Ngọc nhìn nhau, cùng thấy sự bất đắc dĩ trong mắt, dù sao căn cứ xây thì dễ, nhưng để có thể bảo vệ nó thì khó lại càng thêm khó. Cũng vì như vậy nên ba người Lạc Dật cũng không đem chuyện này để trong lòng. Ngược lại Lê Tử, ngoài miệng mang theo ý cười, một bộ dạng ước mơ nhìn Lạc Nhạn, “Chị, nếu chúng ta xây dựng, thì em chắc chắn sẽ tự thiết kế một gian phòng cho riêng mình, phòng của em sẽ được trang trí bằng rất nhiều sợi đằng.” Lê Tử hưng phấn nói. Lạc Nhạn hơi buồn cười nhìn Lê Tử, nhưng cô cũng không nói thêm gì, ngược lại nhìn Lạc Dật. “Vô luận muốn hay không, chúng ta cũng phải đến căn cứ Băng Vũ.” Nói đến căn cứ Băng Vũ, Lạc Dật liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Lạc Nhạn, “Đúng vậy, căn cứ Băng Vũ, chúng ta vẫn phải đi một chuyến.”