Lão công là zombie vương
Chương 93 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 93: ĐÁP ỨNG
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn hơi do dự một chút, cô định đi tìm một căn cứ, không thể cứ một mực ở lại đây a?! Dù sao hiện tại số lượng zombie ở đây cũng không đủ để bọn họ mạnh lên, nhưng mấy ngày nay Lôi Nặc lại rời đi, cô không có cơ hội để nói với anh ấy, cho nên có chút do dự.
“Không sai, em muốn đi đâu?”
Âm thanh của Lôi Nặc trầm thấp, truyền đến từ phía sau Lạc Nhạn, khiến cô xoắn xuýt một trận, quay đầu nhìn Lôi Nặc, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh về rồi?”
“Ừ.” Lôi Nặc nói xong liền mang họ tiến vào trong phòng, có lẽ đoạn thời gian này chém giết zombie quá nhiều, cho nên coi như không có Lôi Nặc ở đây, đám zombie kia cũng không dám tùy tiện tới gần bọn họ.
“Đoạn thời gian này anh đi đâu? Em có vài chuyện muốn thương lượng với anh.” Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, nếu như Lôi Nặc đồng ý, vậy cô liền có thể rời đi.
“Vừa vặn anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Lôi Nặc mím môi, đợi mọi người đều tiến vào phòng, lúc này mới húng thú quan sát bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Lạc Nhạn, “Em còn nhớ rõ lời lần trước em nói?”
Lạc Nhạn không hiểu nhìn Lôi Nặc: “Em nói gì?”
Lôi Nặc đang vui vẻ liền dừng lại, nhìn Lạc Nhạn thật lâu, xác định cô không nói láo, lúc này mới trừng cô một cái: “Không phải em nói muốn đi tìm một căn cứ sao?”
Lời này ngược lại khiến Lạc Nhạn sửng sốt một chút, đây cũng là điều cô đang muốn nói, trên mặt nghiêm túc hơn mấy phần, “Sau đó thì sao?”
“Nếu như anh tìm được một nơi con người có thể ở, mà anh cũng có thể ở lại, em liền đáp ứng ở cùng anh một chỗ.”
Nghe Lôi Nặc nói, Lạc Nhạn nhíu mày thật sâu.
“Hiện tại anh đã tìm được một địa phương như thế.”
“Ở đâu?” Không có khả năng a, Lôi Nặc là zombie, chỉ cần có con người, không nơi nào chấp nhận anh ấy ở lại, chứ nói chi Lôi Nặc còn là zombie khủng bố như vậy.
Lôi Nặc nhếch miệng cười một tiếng, duỗi tay ôm lấy Lạc Nhạn, “Để tôi dẫn mọi người đi.”
Lời này ngược lại khiến Lạc Nhạn có mấy phần hứng thú, không chỉ cô, mà mấy người phía sau cũng có mấy phần ý cười.
Đại Miêu nhảy lên một cái, rơi xuống vai Lạc Nhạn, cái thân thể khổng lồ kia, khiến vai Lạc Nhạn có chút nặng, nhưng nhìn biểu lộ hưởng thụ của nó, cô cũng không đuổi nó xuống.
Một đoàn người vội vã rời khỏi zombie thành, so với bên ngoài, ở thành zombie có nhiệt độ vô cùng mát mẻ, Lạc Nhạn sờ mồ hôi trên mặt, sau đó ngưng tụ băng, đưa cho mỗi người một khối ôm trong người, có thể miễn cưỡng giải nóng.
Lại làm ra mấy cây dù bằng băng, mỗi người một cây.
Đương nhiên cây dù băng này có hơi nặng, nhưng đối với bọn họ mà nói, không có chút áp lực nào cả.
Có đồ vật này, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời khủng khiếp kia, cũng không cảm giác được sự bỏng rát của ánh nắng.
Lôi Nặc đứng bên người Lạc Nhạn, sắc mặt lạnh lùng, tay giúp cô cầm dù, thỉnh thoảng ném ra một ánh mắt khiến Lạc Nhạn không hiểu ra sao, cuối cùng dứt khoát không để ý nữa.
Đi được vài bước, Lạc Nhạn liền nhìn thấy cái xe quen thuộc kia, nhịn không được nhíu mày.
Mà người ngồi trên xe nhìn thấy Lạc Nhạn, lập tức lái tới, dừng trước mặt mọi người.
Lê Tử sững sờ, mắt dừng trên người Lạc Nhạn, sau đó tầm mắt dừng ở trên xe.
Cũng chỉ vài phút sau, cửa xe mở ra, Tinh Tinh từ trong xe xông ra, cặp mắt to tròn nhìn chăm chú Lạc Nhạn, “Chị, cuối cùng mẹ và em cũng chờ được chị.” Âm thanh mang theo mừng rỡ, tràn đầy vui vẻ nhìn Lạc Nhạn.
Bất quá ánh mắt của Tinh Tinh đã bị đại miêu trên vai Lạc Nhạn hấp dẫn, “Con mèo thật đáng yêu.”
Đại miêu vốn có bộ dạng lông xù, cùng với quả cầu lông cũng không khác bao nhiêu, tất nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt trẻ nhỏ.
Nhưng đại miêu cũng vô cùng kiêu ngạo, hừ một tiếng với Tinh Tinh, sau đó liền nhìn qua chỗ khác.
So sánh với con mèo này, sắc mặt Lạc Nhạn không tốt lắm, nhìn về phía Từ Lỵ sắc mặt tái nhợt, “Sao hai người còn ở đây?”
Từ Lỵ xấu hổ cười hai tiếng, ấp úng một lát, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
“Không phải tôi nói hai người nên rời đi sao?” Lạc Nhạn chau mày, ở nhiệt độ cao như vậy, bọn họ ở trong xe không khác gì ở trong hố lửa, cô vốn nghĩ rằng họ đã rời đi, dù sao thì hôm đó cô cũng đã nói rõ ràng.
“Tôi sợ lúc mọi người đi ra, không có xe dùng.” Từ Lỵ cười yếu ớt, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của Lạc Nhạn thì có chút sững sờ, nhỏ giọng nói, “Nếu mọi người không cần thì chúng tôi liền đi.”
Nhìn sự cô đơn trên mặt Từ Lỵ, Lạc Nhạn lắc đầu thở dài, nhìn về phía Lạc Dật, “Mọi người muốn đi nhờ xe không?”
Lê Tử vội vàng gật đầu, “Muốn muốn.” Nói xong liền mở cửa xe chui vào, tuy không bỏng da bỏng thịt nhưng da của cô sẽ bị cháy đen nha.
Lạc Dật với mấy người Kim Ngọc tất nhiên cũng không lên tiếng, lần lượt lên xe.
Khóe môi Từ Lỵ cong lên, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Xe này sau khi qua cải tiến, vị trí ngồi không nhỏ, ngồi gọn lại vẫn còn rộng chỗ.
Lôi Nặc cũng không đi vào, mặc dù trong xe vẫn còn chỗ nhưng hắn cũng không thèm để ý, đối với hắn mà nói, mặc dù mặt trời hiện tại to như một cái đèn khổng lồ, hắn vẫn có thể thoải mái chạy bên ngoài.
Tốc độ của Lôi Nặc rất nhanh, rõ ràng nhìn thì giống như là hắn đang đi, nhưng xe của Từ Lỵ lại không thể vượt qua, ngược lại chỉ có thể đi xa xa phía sau hắn.
Nhìn Lôi Nặc một cái, lúc này mọi người đồng loạt nhìn qua Lạc Nhạn, lộ ra nghi hoặc, “Đến cùng Lôi Nặc muốn làm gì?”
“Cái này em cũng không biết.” Ánh mắt Lạc Nhạn lộ ra hoài nghi, nhìn Lôi Nặc, tuy cô tin tưởng năng lực của anh, nhưng lần này là vấn đề không liên quan đến năng lực, coi như Lôi Nặc có mạnh hơn, nhưng anh ấy là zombie, chẳng lẽ còn muốn tìm một căn cứ chịu dung nạp anh ấy?
Nghĩ một chút, Lạc Nhạn cũng không biết mình có tâm tình gì, có chút ngưng trọng nhìn về phía trước.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ thì Lôi Nặc đã dừng lại.
Từ Lỵ giẫm phanh, nhìn Lôi Nặc.
Lạc Nhạn mím môi, bước xuống xe, có chút nghi hoặc đi tới bên người Lôi Nặc.
“Thế nào?”
Lôi Nặc chỉ về phía trước, “Thích không?”
Lạc Nhạn nhíu mày, nhìn theo hướng Lôi Nặc chỉ, thân thể hơi cứng lại, có chút không dám tin mà nhìn về phía trước.
Không chỉ Lạc Nhạn, mọi người đi phía sau sắc mặt cũng có chút quái dị, ngây ngốc nhìn hồi lâu, có chút dở khóc dở cười, “Tôi chỉ mới thấy zombie ăn thịt người, còn chưa bao giờ thấy zombie lao động tay chân, xây dựng căn cứ như vậy.”
Xác thực cảnh tượng trước mắt này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Chỗ đó toàn là zombie, những con zombie này mặt không hề có cảm xúc, nhưng hợp tác lại vô cùng nhuần nhuyễn.
Zombie hệ thổ không ngừng tạo tường thành bên ngoài, mặc dù không nhìn thấy bên trong, nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài tường thành đã đủ thấy nó kiên cố như thế nào.
“Lôi Nặc, làm sao anh có thể làm được?” Lạc Nhạn nghi hoặc hỏi Lôi Nặc.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương