Lão công là zombie vương

Chương 90 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 90: TIỂU BIỆT THẮNG TÂN HÔN Edit: Lan Anh Viên tinh hạch này so với trứng gà cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nhìn qua có lẽ cấp độ của con zombie này cũng khá cao. “Không biết.” “Không phải do anh thu thập sao?” “Anh cũng không để ý.” Mặc dù hắn thu thập, nhưng trước giờ hắn cũng không để tâm lắm vào chuyện này, ngược lại rất là tùy ý, thấy cái gì có năng lượng thì nhịn không được liền ra tay. Lạc Nhạn khóe miệng co rút, nhìn vẻ mặt vô tội của Lôi Nặc, lại nhịn không được mà mắc cười, có mấy viên tinh hạch này, cô đã có thể trở thành một tiểu phú bà rồi. Nghĩ một chút cô liền cười thành tiếng, được rồi, kỳ thật cô cũng là một người mê tiền mà thôi. Nhưng mấy viên tinh hạch này đối với Lôi Nặc cũng có chỗ tốt, không nghĩ đến sau khi anh  thu thập được mấy thứ này, lại trực tiếp ném cho cô, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh, “Sao anh lại đưa cho em?” “Đồ lão công kiếm được, không phải nên đưa cho lão bà sao?” Lôi Nặc không hiểu hỏi lại, giống như Lạc Nhạn đang hỏi một vấn đề thách thức IQ của hắn, Lạc Nhạn thấy vậy lại co rút khóe miệng. “Em nói em là lão bà của anh từ khi nào?” “Em không phải sao?” Lôi Nặc nhíu mày, tới gần cô, nghiêm túc nhìn mặt Lạc Nhạn. Bị Lôi Nặc tới gần bất thình lình, Lạc Nhạn hơi căng thẳng, cứng đơ ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn anh. Lôi Nặc nhìn vào trong mắt Lạc Nhạn, thấy trong mắt cô ấy phản chiếu hình ảnh của hắn, khiến hắn cảm thấy, trong lòng trong mắt Lạc Nhạn chỉ có một mình hắn, Lôi Nặc nương theo khuôn mặt của cô, nhìn xuống yết hầu, cùng với làn da trắng nõn kia, lúc này đang phát ra sự mê hoặc trí mạng. Sau đó lại nhìn lên đôi môi của cô, một đôi môi hồng hào mọng nước, rõ ràng đã vào tận thế, tuyệt đại đa số người đôi môi đều trắng bạch hoặc khô nứt, nhưng Lạc Nhạn vẫn như cũ hồng hào như vậy, lộ ra một chút gợi cảm, so với mấy đôi môi được tô son còn đẹp hơn. “Anh làm gì đó?” Bị Lôi Nặc nhìn chằm chằm khiến Lạc Nhạn run rẩy, cô vô thức mà lùi ra sau, mà ngay lúc này Lôi Nặc lại đặt tay sau gáy cô, ấn cô trở về, sau đó khuôn mặt của hắn liền ép xuống trong nháy mắt. Đôi môi của Lôi Nặc có chút lạnh lẽo dán lên môi cô, có cảm giác hơi quái dị, nhưng đồng thời như có một dòng điện từ cánh môi lan ra khắp toàn thân, Lạc Nhạn chỉ có thể sững sờ nhìn người trước mắt. Đầu lưỡi Lôi Nặc không ngừng trêu đùa Lạc Nhạn, hắn hơi hút vào, cảm giác được Lạc Nhạn hơi thất thần, hắn liền cắn vào môi dưới của cô, lại cảm nhận được mùi máu của cô ngọt ngào như vậy, cả người hắn càng thêm hưng phấn, đầu lưỡi không ngừng liếm láp. Lạc Nhạn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cả người lại được vây trong lồng ngực của Lôi Nặc, sau khi bị anh ấy cắn chảy máu, cô cũng cảm giác được Tử Ngọc đang không ngừng đập cánh, có thể do năng lượng trên người Lôi Nặc nồng đậm, hoặc có thể do virus đang đi vào cơ thể cô, cũng may có Tử Ngọc ở đây, nếu không sau khi bị anh ấy hôn có lẽ cô cũng biến thành zombie không chừng. Nghĩ một chút cô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô vừa thất thần thì Lôi Nặc lại không vui, nhịn không được lại cắn thêm một cái, khóe miệng Lạc Nhạn lại chảy máu. Có lẽ mùi máu quá nồng nên lúc này Lôi Nặc bắt buộc phải buông ra, liếm phần máu còn dính trên môi mình, đôi mắt nhìn Lạc Nhạn chăm chú. Rõ ràng chỉ là một zombie, vậy mà công phu hôn môi cũng có thể tốt như vậy, khiến cô nhịn không được mà say mê. “Thật ngọt.” Lạc Nhạn hơi ngừng lại, nhìn Lôi Nặc một lúc lâu, lúc này mới đẩy tay anh ra, cả khuôn mặt đều là phiền muộn, “Lôi Nặc, cái tên lưu manh này!” Cô không có thừa nhận mình là lão bà của anh ấy, cũng không phải là bạn gái, vậy mà anh  lại dám hôn cô, cái này không phải là lưu manh thì là cái gì? Nhưng đáng chết là cô lại say mê nụ hôn của anh, nghĩ tới đây khiến Lạc Nhạn phải ôm đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình thiếu nam nhân đến mức độ như vậy sao? Nhưng coi như thiếu thì thế nào? Lôi Nặc là một zombie, vừa nghĩ tới việc cùng zombie lăn giường, cô liền nổi một tầng da gà. “Anh là lưu manh.” Lôi Nặc mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như không phải cô đang chửi xéo hắn mà là đang khen hắn. Lạc Nhạn bất lực đành phải liếc anh một cái. “Anh nhớ em lắm.” Lôi Nặc phát hiện ra Lạc Nhạn không vui, thức thời mang cái giọng ủy khuất nói ra, tay cũng không quên mà kéo Lạc Nhạn ôm vào lòng. Lời này ngược lại khiến tâm Lạc Nhạn mềm nhũn, dù sao bây giờ Lôi Nặc cũng khá giống con người, nhưng cũng không giống hoàn toàn, đặc biệt là màu da trắng bệch này, nhìn qua  sẽ thấy không được thích hợp, bất quá đôi mắt của anh ấy bây giờ đã hoàn toàn giống người bình thường, nếu như màu da cũng có thể hồi phục thì thật sự anh ấy giống như con người hoàn toàn. Có lẽ không nghe được câu trả lời của Lạc Nhạn, Lôi Nặc lại tiếp tục nói, “Anh đi tìm em, tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không thấy, anh thầm nghĩ, có khi nào em không cần anh nữa không?” Lạc Nhạn nghe Lôi Nặc thổ lộ một mình, tâm đột nhiên cũng có chút nhói đau, mặc dù biết rõ là anh cố ý, nhưng thật sự cô cũng có chút đau lòng, Lôi Nặc này, biết rõ nói như vậy sẽ khiến cô mềm lòng, cô tức giận mà nhìn anh, “Anh khôi phục ký ức rồi sao?” Lôi Nặc hơi ngừng lại, cúi đầu nói: “Một nửa.” “Anh nhớ được cái gì rồi?” “Nhớ ra được em là lão bà của anh.” “Thời điểm nào thì em thành lão bà của anh?” “Chúng ta đã từng đính hôn nha!” Lôi Nặc nghiêm túc trả lời, yên tĩnh nhìn Lạc Nhạn. “Không có khả năng.” Lạc Nhạn lắc đầu, trên đời này cô chỉ có mình Lạc Dật là người thân, nếu như muốn đính hôn cho cô, Lạc Dật chắc chắn sẽ nói với cô. “Anh không có lừa em.” Lôi Nặc nhíu mày, có chút nóng nảy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Nhạn lại khiến hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, hắn tuy nhớ ra cô là lão bà nhưng cũng không rõ ràng là lúc nào, hắn có chút ấn tượng với cô, biết cô sẽ không hại hắn, nên khi hắn nhìn thấy cô lúc ở trên đường, mới bất giác mà tới gần. Nghe được lời nói của Lôi Nặc, sắc mặt Lạc Nhạn có chút khó coi, “Ý anh là anh đã có vị hôn thê?” “Vị hôn thê của anh là em a!” Lôi Nặc nghiêm túc nhìn Lạc Nhạn. Biết rằng nói với anh sẽ không thông, Lạc Nhạn dứt khoát không nói gì nữa, ngược lại nhìn qua chỗ khác, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều, có lẽ anh thật sự có vị hôn thê, chỉ là nhận nhầm cô là vị hôn thê của anh mà thôi, nên thời điểm gặp được cô mới té xỉu trước xe của cô, hơn nữa sau khi biến thành zombie lại biểu hiện ra sự ỷ lại. Mà những điều này, ngay từ đầu đã không thuộc về cô, mà thuộc về một nữ nhân khác. Nghĩ một chút, sắc mặt Lạc Nhạn trắng bệch, đưa tay che hai mắt lại, trái tim truyền đến cơn đau nhói, sau khi Lôi Nặc biến thành zombie, có thể làm được đến như vậy, nhất định là do anh rất yêu vị hôn thê của mình. Mà cô chỉ là giậu đổ bìm leo, không biết tại sao Lạc Nhạn cảm thấy mình là người rất xấu rất xấu, mặc dù cô không biết gì về chuyện này. Nhưng lúc trước Lôi Nặc đã biểu hiện ra mặt quái lạ như vậy, nếu như cô nghĩ sâu xa hơn một chút, có lẽ đã phát giác được chuyện không đúng. Cảm giác được không khí xung quanh Lạc Nhạn không tốt, Lôi Nặc biến sắc, trong vô thức muốn ôm lấy cô, chỉ là mới duỗi tay ra liền bị cô né tránh, trên mặt Lôi Nặc liền ủy khuất, “Lạc Nhạn?” “Em không phải là vị hôn thê của anh, cũng không phải là bạn gái anh, sau này anh đừng đến dây dưa với em nữa.” Lạc Nhạn nói xong liền quay đầu đi. Nhưng mới đi được hai bước thì Lôi Nặc đã nhào lên, hai người lộn một vòng trong phòng, vốn quần áo đã bị máu làm dơ, thì bây giờ lại bị bụi bẩn bám vào không khác gì ăn mày. “Anh làm cái gì?” Sắc mặt Lạc Nhạn biến hóa, Lôi Nặc đang nằm đè lên người cô, khiến mặt cô đỏ rực cả lên.