Lão công là zombie vương
Chương 89 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 89: TAI HỌA NGÀN NĂM
Edit: Lan Anh
Khi Lôi Nặc nghe được câu cuối cùng, trong mắt đều là sát khí, nhưng hắn rất nhanh cúi đầu xuống để giấu đi cơn giận dữ trong lòng.
“Anh, không cần nói những chuyện này có được không?” Lê Tử mũi đỏ hồng, nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh hai cũng sẽ không nói ra, dù hiện tại anh ấy không có nói tên người kia ra, nhưng thấy tình hình của Kim Ngọc như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ nói ra.
“Thật khó để mà nghe được tiếng anh trong miệng em.” Kim Ngọc cười haha hai tiếng, giọng điệu mười phần trêu chọc, nhưng qua một lúc lại buông tiếng thở dài, nhìn về phía Lạc Nhạn, “Cô không cần phải lãng phí năng lượng của mình, cô làm như vậy đến lúc chết tôi cũng sẽ không an lòng, nhưng còn Lê Tử, tôi mong mọi người có thể che chở cho em ấy.”
Hắn là vì Lạc Nhạn nên mới tiến vào thành zombie, nếu như chết, bọn họ chắc chắn sẽ vì phần tình cảm này mà bảo hộ tốt cho Lê Tử.
Cho tới bây giờ Lê Tử cũng không hề nghĩ tới Kim Ngọc sẽ nói những lời như vậy, tay cô run rẩy, vốn đang dùng năng lượng để chữa trị ngoại thương cho hắn, lúc này lại không thể thi triển được, trên mặt mang theo biểu tình quỷ dị.
“Ai nói ngươi sẽ chết?” Lạc Nhạn nhướng mày, vốn cô không muốn phân tâm, nhưng nghe hắn nói chuyện cứ như đang thoi thóp thế này, cô nhịn không được mới lên tiếng.
“Đúng vậy, không chết, nhưng so với chết còn kinh khủng hơn.” Biến thành con quái vật giống như đám bên ngoài kia, xác thực so với chết còn khó chịu hơn, như vậy, chi bằng hắn kể hết sự thật ra rồi tự sát, nghĩ một chút, trên mặt đất liền hiện ra một cái hố.
“Ai nói ngươi sẽ biến thành zombie?” Lạc Nhạn nhíu mày, nhìn bộ dạng của Kim Ngọc giống như muốn đi chết ngay lập tức, nhịn không được lớn tiếng.
“Cái này còn cần người khác nói cho tôi biết sao?” Kim Ngọc cười khẽ, hắn lắc đầu với Lạc Nhạn, cả người đều bao trùm trong sự cô đơn.
Lạc Nhạn nhìn Kim Ngọc thật lâu, lúc này mới thu tay lại, “Chỉ có một vết thương nhỏ xíu, ngươi yếu ớt như vậy từ khi nào?”
“Vết thương nhỏ?” Kim Ngọc mở to mắt, giơ cánh tay lên để Lạc Nhạn nhìn cho tốt, tay hắn lúc này đã chết lặng đồng thời cũng biến thành màu đen, còn có thể coi là vết thương nhỏ sao? Nhưng vừa nâng lên thì lại thấy cánh tay của hắn đã khôi phục hoàn toàn, bàn tay hơi giật giật, sắc mặt Kim Ngọc đại biến, “Chuyện này là chuyện gì?”
Thấy Kim Ngọc giật mình, Lê Tử cũng nhìn sang, một lúc lâu mới mang theo vẻ mặt khó tin mà đè xuống vết thương của Kim Ngọc.
“Ngươi làm gì?” Kim Ngọc trừng mắt, tay che lấy vết thương, là do con nhóc này thấy hắn bị thương chưa đủ nặng sao? Còn ấn mạnh như vậy.
Thấy phản ứng của Kim Ngọc, Lê Tử không nhịn được liếc hắn, đứng lên, trên mặt toàn là ghét bỏ, “Một cái đại nam nhân, chỉ vì một vết thương nhỏ xíu, vậy mà nằm kêu la nửa ngày, ta nói này, cái tai họa ngàn năm như ngươi, sao có thể dễ dàng chết như vậy.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở quanh liền bật cười, đặc biệt là Hoàng Lượng, hắn cười hơi quá trớn, dẫn đến vết thương trên người bị kéo đau, lúc này mới miễn cưỡng nhịn lại.
Khóe miệng Kim Ngọc co rút, trừng Lê Tử một cái, mặt có chút nóng, lại nhìn về phía Lạc Nhạn, thấy cô ấy chạy đến chỗ Lạc Dật giúp băng bó thì trên mặt hiện ra sự khó hiểu: “Đây đến cùng là chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng là mình đã bị nhiễm virus rồi mà!” Không có ai hiểu rõ tình huống hơn hắn.
Lê Tử cũng hơi nghi hoặc một chút, tuy cô có thể trị liệu ngoại thương bằng khả năng của hệ thực vật, nhưng riêng virus zombie thì không thể trị được.
Vừa rồi tình huống của Kim Ngọc xác thực không hề lạc quan, nhưng bây giờ nhìn lại xem, có thể sinh long hoạt hổ như bình thường.
“Ngươi xác thực đã nhiễm virus, mà tôi, có thể hấp thu nó.” Lạc Nhạn nhẹ nhàng nói ra, chỉ tốn chút thời gian đã có thể giúp Lạc Dật băng bó xong.
“Kỳ thật mà nói, tôi chỉ có thể hấp thu virus, còn ngoại thương thì đành phải nhờ đến Lê Tử.”
Hai mắt Lê Tử sáng lên, khóe miệng cong cong, cười hắc hắc một hồi, “Nói như vậy, em với chị, hai người chúng ta chẳng phải là đồng đội tốt nhất sao? Chị phụ trách nội thương, em phụ trách ngoại thương, cứ như vậy sau này làm đếch gì phải sợ zombie a.”
Lời nói này ngược lại cũng đúng, Lạc Nhạn cười một tiếng, gật gật đầu.
Lê Tử lập tức hoan hô, nhưng sau đó rất nhanh liền dời ánh mắt đến Lạc Dật và Hoàng Lượng, lúc này trên người họ vẫn còn đang đổ máu a.
Nghĩ một chút, Lê Tử liền bận rộn, đợi đến lúc xử lý thương thế của hai người xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người đều đã ổn, nên đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Lôi Nặc băng lãnh nhìn khuôn mặt mệt rã rời của Lạc Nhạn, trong lòng khẽ động.
Kim Ngọc tất nhiên đáp ứng, hiện tại hắn đã không còn mặt mũi nào đứng ở đây, nghĩ đến những lời di ngôn lúc nãy hắn mới nói ra, sau đó còn dặn dò các thứ, hắn cảm thấy mặt mũi mình đã mất sạch, không chỉ vậy, hắn còn đem những lời không nên nói mà nói ra hết.
Dù sao chuyện Từ tiến sĩ, hắn không muốn quá nhiều người biết về nó, đây rõ ràng là chuyện của anh em họ, coi như Từ tiến sĩ có muốn chết, thì cũng phải chết trong tay họ.
Nhìn thấy biểu lộ của Kim Ngọc, Lê Tử cười to: “Không phải lúc nãy chơi rất vui sao?”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Kim Ngọc trừng cô một cái, quay đầu đi vào trong phòng.
Tuy virus trong người hắn đã bị hút hết ra, nhưng hắn vẫn bị mất máu quá nhiều, đầu có chút nặng nề, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, mà sau khi Kim Ngọc rời đi thì những người còn lại cũng lần lượt rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, nơi này chỉ còn mỗi Lạc Nhạn, Lôi Nặc và tiểu miêu.
Nghe thấy tiếng mèo kêu, bên tai lại nghe thấy tiếng lộc cộc, khóe miệng cô cong lên, nhìn về phía tiểu miêu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đoạn thời gian này cùng nhau đi tới, ta cũng không có ăn cái gì hết.” Ngoại trừ cái ngày Lạc Nhạn giết đám quạ zombie, nó thừa cơ ăn tinh hạch nên mới có thể tăng cấp, ngoài ra thật sự đúng là nó không có ăn gì hết.
Âm thanh mềm nhũn kia thông qua Tử Ngọc nên Lạc Nhạn có thể nghe rõ ràng, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, dù sao đây cũng là con mèo a, nhưng cô lại có thể nghe hiểu được ý của nó.
Cô tiện tay lấy chút đồ ăn cho mèo ở bên trong Tử Ngọc, nói đến cũng trùng hợp, ngày hôm đó nhìn cũng không nhìn, mấy thứ linh tinh gì gì đó cô đều thu vào hết.
Cơ hồ ngay lúc Lạc Nhạn lấy đồ ăn ra, tiểu miêu ‘Meo ô’ một tiếng, nhảy lên một cái liền ôm túi đồ ăn cho mèo cười ngây ngô, sau đó ngạo kiều đưa mắt nhìn sang Lạc Nhạn, đuôi vẫn không ngừng đung đưa, “Cái này coi như là tạ lễ ngươi đưa cho ta.”
Nói xong liền cắn đồ ăn cho mèo rời đi.
Lạc Nhạn vui vẻ, lắc đầu nhìn nó đầy cưng chiều, nhưng khi nhìn qua Lôi Nặc thì thấy trên mặt anh ấy đầy ngưng trọng, cô hơi khựng lại một chút.
Lúc lâu sau cô mới không xác định mà nói, “Lôi Nặc, không phải cả đường này anh đi theo mùi của em mà chạy đến thành zombie đó chứ?” Coi như khứu giác có tốt cũng không có khả năng phát hiện ra cô dễ dàng như vậy.
“Có một nữ nhân nói cho anh biết em ở đây.”
Lời này khiến Lạc Nhạn sững sờ, nhìn Lôi Nặc rất lâu, “Có phải bọn họ có một chiếc xe cải tiến, bên trong có một đứa bé?”
Lôi Nặc cẩn thận nhớ lại, qua một lúc lâu mới do dự gật đầu, “Hình như vậy.”
Nếu như theo lời anh ấy nói, đó hẳn là Từ Lỵ, dù sao Từ Lỵ cũng biết cô đang tìm Lôi Nặc, mà ngay thời điểm nhìn thấy Lôi Nặc, cô ấy chắc chắn sẽ nói tin tức của cô cho anh ấy biết, nghĩ như vậy liền thấy hợp lý.
Bất quá cũng phải cảm ơn cô ấy, nếu không nhờ cô ấy nói cho Lôi Nặc biết, thì anh ấy sẽ không xuất hiện kịp lúc như vậy, không thì sợ rằng lúc này cô không chết cũng tàn phế.
Người này cô thiếu cô ấy một phần nhân tình, “Ngày đó em quay lại tìm anh thì anh đã rời đi, còn nữ zombie kia có khiến anh bị thương hay không?”
“Trong lòng em, anh yếu như vậy sao?” Lôi Nặc hỏi ngược lại, nhìn Lạc Nhạn vô thức lắc đầu, lúc này hắn mới cảm thấy vui vẻ một chút, hắn lấy một cái túi trong ngực ra, trực tiếp đưa cho Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn không hiểu nhưng vẫn nhận và mở ra, thấy bên trong toàn là tinh hạch, hơn nữa còn có đủ màu sắc, cả người cô sững sờ, “Sao lại nhiều như vậy?” Lạc Nhạn nói xong, chọn chọn lựa lựa bên trong, cuối cùng lấy ra một viên lớn nhất, “Cái này đến cùng là cấp mấy a?”
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương