Lão công là zombie vương
Chương 91 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 91: HUẤN LUYỆN
Edit: Lan Anh
“Lão bà, anh làm gì sai sao?”
“Anh không có làm gì sai, là em sai được chưa?” Lạc Nhạn mím môi, buồn bực nhìn Lôi Nặc.
“Lão bà vĩnh viễn đúng.” Lôi Nặc vừa kết thúc câu liền cúi đầu gặm cổ cô.
Cái này có được coi là động tác theo thói quen không? Hơi khó chịu nhưng Lạc Nhạn vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào, đồng thời cô cũng cảm thấy chua xót, có phải anh luôn đối với vị hôn thê của mình như vậy? Cho nên lúc mới gặp cô, anh đã có hành động như thế này.
“Anh thả em ra.”
“Không.” Lôi Nặc rống lên một tiếng, càng dùng sức ôm chặt Lạc Nhạn, “Tại sao em không cần anh nữa? Em nói cho anh biết đi, anh sẽ thay đổi.”
Lạc Nhạn sững sờ, cảm giác tim mình nhói lên một cái, thật ra Lôi Nặc rất tốt, tốt đến nỗi trong lúc vô tình cô cũng đã động lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc anh đối tốt với mình như vậy, thật ra là vì một người con gái khác, anh chỉ xem cô như một thế thân, cô liền cảm thấy mắt mình nóng lên, nếu thật sự như vậy, cô tình nguyện làm người xấu trong mắt Lôi Nặc.
“Lôi Nặc, anh muốn như thế nào mới thả em ra?”
“Có như thế nào thì anh cũng không thả ra, trừ phi anh chết, không, coi như anh có chết thì cũng phải chết cùng em.”
“Em không phải là lão bà của anh.”
“Là em.”
Nghe thấy giọng kiên định của Lôi Nặc, Lạc Nhạn liền tức giận, cô giãy giụa muốn đẩy Lôi Nặc qua một bên, nhưng có cố như thế nào cũng không đẩy ra được, ngược lại Lôi Nặc càng thêm siết chặt.
Vốn cô đã có chút mệt, bây giờ người càng thêm vô lực.
Nhìn khuôn mặt cô, Lôi Nặc mím môi, hai người lăn lộn một chỗ nãy giờ, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lạc Nhạn tăng lên, nhưng cơ thể của Lôi Nặc lại lạnh lẽo, bởi vì anh là zombie, nên cơ thể không có nhiệt độ, một lạnh một nóng chạm vào nhau, đã tạo ra một chút kích thích.
Đặc biệt là Lạc Nhạn, vốn bên ngoài nhiệt độ đang tăng cao, nhiệt độ cơ thể cũng tăng theo, bây giờ cảm thấy thân thể Lôi Nặc mát lạnh, có thể khiến mình hạ nhiệt, trong lòng cô liền sinh ra cảm giác muốn tới gần anh.
“Lão bà.”
Lôi Nặc dùng âm thanh dịu dàng, khác hoàn toàn với hình ảnh cao lớn uy mãnh, khiến tâm Lạc Nhạn như muốn hòa tan với giọng nói của anh.
Đầu cô nghiêng qua một bên, không muốn nhìn Lôi Nặc, nhưng khi trên cổ truyền đến cảm giác ngưa ngứa, cảm xúc trong mắt hơi trầm xuống, nhưng cô cũng không giãy dụa nữa, bởi vì giãy dụa cũng vô dụng, chỉ có thể nhắm mắt, cảm nhận sự ướt át truyền đến từ cổ.
Kỳ thật cô cũng thích anh tới gần mình, nhưng nghĩ tới những chuyện này vốn dành cho người con gái khác, cô liền cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút kháng cự.
Chờ chút, từ lúc nào mà Lạc Nhạn cô đã thấy anh ôm mình hôn mình là chuyện đương nhiên?
Nghĩ một chút, trán cô liền chảy mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn Lôi Nặc, anh thế nhưng là zombie, mà cô lại giống như người thay thế vị hôn thê của anh, bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Lạc Nhạn cảm thấy hoảng hốt.
Mà ngay lúc này, xoạt một tiếng, Lạc Nhạn liền tỉnh táo lại, nhìn ra sau liền thấy có một người đang đứng.
Lê Tử tay che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, “Cái gì em cũng không thấy, hai người đừng để ý tới em.” Lời thì nói như vậy, nhưng đôi mắt ở giữa ngón tay kia hoàn toàn bán đứng cô.
Hai người họ đang giữ một tư thế rất xấu hổ, nhìn cô như đang yêu thương Lôi Nặc, còn Lôi Nặc tuy mang tư thế ngang ngược, nhưng lại vô cùng phối hợp nép vào lòng Lạc Nhạn như chim non nép vào người, quả thực là tuyệt phối.
Lúc trước Lê Tử từng nghĩ, trên đời này có người nào có thể xứng đôi với Lôi Nặc, thì bây giờ cô cũng đã thấy rõ, chắc chắn là Lạc Nhạn.
Ngay lúc Lê Tử còn đang thất thần vì liên tưởng lung tung, thì Lạc Nhạn đã đẩy Lôi Nặc trước người ra, vội vàng đứng lên.
Lôi Nặc cũng thuận theo, biết Lạc Nhạn đã thẹn quá hóa giận, cũng không dám dây dưa nhiều, chỉ khi nhìn qua Lê Tử, trong mắt nhiều thêm mấy phần lệ khí.
Lê Tử nhịn không được ha ha hai tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy, Lôi Nặc này lúc trước đã đáng sợ, bây giờ còn đáng sợ hơn, quả nhiên hắn có một bộ gen vô cùng khủng bố, mặc kệ biến thành cái gì, cũng đồng dạng khủng bố như nhau.
Chờ đến lúc Lê Tử khuất bóng, Lạc Nhạn cũng thu hồi tâm tư, ngồi xuống nghỉ ngơi, mắt nhìn chằm chằm Lôi Nặc.
Bất quá chỉ mới không gặp Lôi Nặc một đoạn thời gian, anh lại mạnh hơn xưa, cấp bậc không ngừng tăng cao, hiện tại có lẽ anh đã lên đến cấp năm? Cũng khó trách lúc đám zombie bên ngoài thấy anh, sẽ né tránh trong vô thức.
“Lão bà, em đang nghĩ đến anh sao?”
Khóe miệng Lạc Nhạn co rút, nhìn biểu hiện trên mặt Lôi Nặc, có chút hoài niệm Lôi Nặc lúc trước không biết nói chuyện.
Lúc trước cô còn tưởng anh là người cao lãnh lạnh lùng, bây giờ mới biết, cao lãnh lạnh lùng đó là dành cho người ta.
Ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ lung tung, Lôi Nặc đã ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ôm vai cô, “Lão bà, anh rất nhớ em, sau này chúng ta đừng tách ra nữa.”
“Không có khả năng, anh hai của em muốn tìm một căn cứ, em phải ở cùng với anh ấy.” Sớm muộn gì cô cũng dung nhập vào thế giới loài người, còn Lôi Nặc, căn bản anh không thể.
“Em không quan tâm anh nữa sao?” Lôi Nặc ủy khuất, trong mắt lại tức giận lan tràn, sự tức giận kia càng tăng cao, sắc mặt hắn càng tái nhợt, đôi mắt đang chậm rãi biến sang màu đen, đồng tử thu nhỏ lại, nhìn qua thì thấy hắn đang biến đổi thành zombie.
Lạc Nhạn nhìn Lôi Nặc một cái, vội vàng lắc đầu, nếu như lúc này cô nói có, chắc chắn Lôi Nặc sẽ đi giết đám Lạc Dật.
Sự không vui trong lòng Lôi Nặc lúc này mới dịu đi, sắc mặt khôi phục lại như tự nhiên, lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói, “Anh hai không thể vĩnh viễn ở lại đây a!”
Dù sao nơi này cũng là đất của zombie, bọn họ chung quy vẫn là con người, nếu như Lôi Nặc rời đi, thì đám zombie kia chắc chắn sẽ cùng nhau tiến vào xơi tái bọn họ.
“Có phải chỉ cần có con người ở là được?”
Lạc Nhạn hơi dừng lại, qua một lúc mới gật đầu.
Điểm này khiến Lôi Nặc hơi chau mày, suy nghĩ một chút liền cười một tiếng, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, sau đó cùng Lạc Nhạn dây dưa một lúc, chờ đến lúc Lạc Nhạn mệt rã rời rồi ngã xuống ngủ, hắn mới theo Lạc Nhạn nằm xuống, tay ôm chặt lấy cô.
Trải qua một ngày này, Kim Ngọc đã khỏe hơn rất nhiều, mặc kệ là sắc mặt hay tinh thần.
Thân thể của Hoàng Lượng cũng tốt hơn, bởi vì hắn có năng lực cường hóa thân thể, nên vết thương nhanh lành hơn người khác.
Lê Tử thì bị thương chủ yếu ở phần bụng, lại bị ăn mòn, nhưng cô đã quen với sự đau đớn này, nên cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ là sắc mặt có chút kỳ quái, nhăn nhăn nhó nhó, lúc nhìn Lạc Nhạn thì lộ ra nụ cười có chút ý vị, nụ cười kia khiến Lạc Nhạn phát run, dứt khoát không nhìn Lê Tử nữa.
So sánh với người khác thì vết thương trên người Lạc Dật là nặng nhất.
Lôi Nặc nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, “Nếu không chết thì ra ngoài đi.”
Lôi Nặc vừa nói thì đám người đều thay đổi sắc mặt, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, không nói đến việc bọn họ có bị thương hay không, lúc này bên ngoài đều lít nha lít nhít zombie, để bọn họ ra ngoài? Sợ là vừa bước ra liền không có đường bước vô lại.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương