Lão công là zombie vương

Chương 9 : ♦ Chương 9

CHƯƠNG 9: LÔI NẶC Edit: Lan Anh Nhịp tim của Lạc Nhạn đập thật nhanh, ánh mắt cô nhìn về phía hai cái cổ vật còn lại, trong lòng có chút hiếu kỳ, cảm giác hô hấp của mình có chút dồn dập, Lạc Nhạn để tay còn đang nhỏ máu lên trên cái bình hoa và cái đồ bấm ngón tay, cô ép máu nhỏ xuống, đợi một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cô có chút thất vọng. Nhưng ngoại trừ thất vọng, cô không có tâm tư gì khác, có được món bảo vật kia, cô đã được như ý nguyện. Trong lòng suy nghĩ, ánh sáng của miếng ngọc bội vẫn còn đang tỏa ra. Nếu vẫn còn ở kiếp trước, ngọc bội kia vô luận có làm gì cũng không bùng phát được như vậy, tận thế khiến người ta chán ghét cùng sợ hãi, nhưng không thể không nói, năng lượng trong không khí cũng làm cho rất nhiều bảo vật thời Thượng cổ thức tỉnh. Ngọc bội dường như đã hấp thu xong, áp lực bốn phía giảm dần, qua một hồi lâu mới từ giữa không trung hạ xuống. Lạc Nhạn duỗi tay ra tiếp nhận ngọc bội, vốn là ngọc bội trong suốt long lanh trong nháy mắt liền biến mất, hóa thành một con Hồ Điệp dừng lại ở mu bàn tay của cô. Nhìn tương tự như hình xăm, màu sắc tiên diễm đẹp mắt, khiến người khác nhìn mà hai mắt phải tỏa sáng. “Tử Ngọc, thật vui khi em lại quay về với chị.” Lạc Nhạn lấy tay vuốt ve ngọc bội, Tử Ngọc là tên cô đặt cho ngọc bội. Tử Ngọc nghe được lời của Lạc Nhạn, sinh ra cộng minh, khẽ kêu một tiếng, một đôi cánh hơi hoạt động mang theo chút làm nũng, bộ dạng nịnh nọt kia, thật đúng là khiến tâm tình của Lạc Nhạn có chút tốt hơn. Vuốt ve nó một chút, sau đó cô nhớ tới chính sự, ánh mắt ngưng lại, sau khi tận thế có rất nhiều đồ vật không còn sản xuất, cô phải tranh thủ mấy tiếng đồng hồ này, đem tất cả đồ vật thu thập hoàn chỉnh, Lạc Nhạn đứng dậy, nhưng tay vẫn như cũ bị nắm lấy, cô cảm thấy có chút tức giận. “Người anh em, làm phiền anh buông tay ra chút, tôi còn có chút việc.” Lạc Nhạn chăm chú nhìn nam nhân này, nhưng nửa ngày vẫn không thấy anh ta có phản ứng, trong lòng có chút ảo não. Lạc Nhạn nghĩ nghĩ, nhớ tới trước kia có nghe người ta nói qua, một người đang nằm mộng cũng có thể vô ý thức làm một chút động tác, chứng minh là anh ta vẫn còn ý thức, có lẽ cô nói chuyện, anh ta vẫn có thể nghe được, chỉ là không nguyện ý buông ra. Chẳng lẽ sợ cô đụng người rồi chạy trốn? Không đúng lắm a, nam nhân này nhìn không giống người không có tiền, hẳn sẽ không vì mấy đồng tiền mà bắt lấy cô. Thở dài, ánh mắt hơi dừng lại bên túi quần của anh ta, cô duỗi tay cầm cái ví tiền lên, mở ra. Đừng hiểu lầm, cô không phải vì chút tiền của anh ta. Từ bên trong móc ra một cái thẻ căn cước, nhìn người bên trong hình, so sánh một chút mới xác nhận, nguyên lai anh ta gọi là Lôi Nặc, danh tự cũng không tệ, dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, có lẽ trong đầu cô chỉ có tận thế, đến mức người quen cũng không còn bao nhiêu quan hệ với cô. “Lôi tiên sinh, hiện tại tôi có chút việc, anh yên tâm, nơi này là phòng của tôi, tôi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.” Lạc Nhạn dùng thanh âm ôn nhu nói với anh ta, nhưng đợi cả buổi Lôi Nặc vẫn không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, khiến Lạc Nhạn có chút phát điên, “Anh như vậy là làm khó tôi đó, tôi muốn đi nhà vệ sinh, thật, chờ tôi 5 phút.” Lời này vừa ra, bàn tay anh ta buông lỏng hơn nhiều, điều này càng khiến Lạc Nhạn xác nhận là Lôi Nặc vẫn còn chút ý thức. “Anh yên tâm, anh là tôi đụng, tôi sẽ phụ trách đến cùng, tuyệt đối sẽ không vứt anh ở giữa đường, tôi cam đoan với anh.” Chí ít trước khi anh ta tỉnh lại, cô sẽ không vứt bỏ anh ta, còn sau này, tất nhiên là có gặp sẽ có chia. Chỉ tiếc là Lôi Nặc không nghe được tiếng lòng của Lạc Nhạn, khi cô vừa dứt lời, anh mang theo chút do dự mà chậm rãi buông tay.