Lão công là zombie vương
Chương 87 : ♦ Chương 87
CHƯƠNG 87: TRÁNH ĐƯỜNG
Edit: Lan Anh
Cơ hồ ngay lúc nó phát ra tiếng kêu thì khóe miệng mọi người đều co rút, con vật này có thân hình khổng lồ, dáng người uy vũ, lại phát ra tiếng meo~? Mèo?
So sánh với người khác thì Lạc Nhạn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nhìn cự hổ trong mắt có thêm vài phần ý cười.
Lôi Nặc ngưng tụ lôi điện trong tay, lấy đầu cự hổ làm điểm tựa nhảy lên, trực tiếp nhào vào con quái vật đầy xúc tu kia, con quái vật lập tức vươn xúc tu qua muốn trói Lôi Nặc lại.
Lôi Nặc cũng không tránh, trong nháy mắt bị mấy chục cái xúc tu trói lại, cả người giống như bị quấn đầy thịt, nhưng hắn cũng không hề e ngại, ngược lại lộ ra nụ cười lạnh, đôi mắt đỏ ngầu cũng lóe lên ánh sáng lạnh.
Lúc này con quái vật mới cảm thấy không thích hợp, muốn rút xúc tu về nhưng đã muộn, thân thể Lôi Nặc đã truyền ra một dòng điện, chạy thẳng vào người con quái vật.
Nó hét thảm một tiếng, sau đó tự chặt đứt các xúc tu của mình rồi quay người chạy trốn.
Nhưng ngay lúc nó quay người thì Lôi Nặc đã nhanh chuẩn ác đâm nguyên cánh tay vào người nó, nắm tinh hạch bên trong lôi ra ngoài.
Máu của con quái vật phun ra, thân thể của nó cũng ngã xuống đất trong nháy mắt.
Tuy Lôi Nặc không xuất hiện thì cự hổ cũng có thể giết con quái vật này, nhưng sẽ tốn không ít thời gian.
Cơ hồ ngay lúc con quái vật ngã xuống thì Lôi Nặc cũng đi qua chỗ Lạc Nhạn, trực tiếp đưa tinh hạch trong tay cho cô.
Lạc Nhạn hơi nhíu mày, nhìn vết bẩn trên người Lôi Nặc, nhưng miệng vẫn nở nụ cười, “Lôi Nặc, em không nghĩ anh cũng ở đây.”
Đoạn thời gian này tách ra, tâm của cô nhịn không được mà luôn lo lắng cho anh ấy, không nghĩ đến ngay lúc mình gặp nguy hiểm thì anh ấy lại xuất hiện.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, không những khiến cô cảm động mà tim cô cũng không ngừng rung động.
“Anh đi theo khí tức của em mới tìm được đến đây.” Lôi Nặc mím môi, lửa giận trên người cũng đã tản đi, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không vui, chỉ khi đối mặt với Lạc Nhạn thì khuôn mặt mới vô thức hiện ra vẻ ôn nhu.
Hai mắt Lạc Nhạn sáng lên, nhìn khuôn mặt của Lôi Nặc, “Mới mấy ngày không gặp mà anh đã có thể nói chuyện trôi chảy như vậy rồi.” Phải biết rằng lúc trước anh ấy chỉ có thể nói ghép từng chữ từng chữ, bây giờ đã có thể nói liền mạch như vậy cũng khiến Lạc Nhạn cảm thấy vui vẻ.
Vì nguyên do đó nên có thể chứng minh rằng anh ấy lại tăng cấp, mới có được những năng lực này.
Lôi Nặc cười yếu ớt, mắt nhìn zombie bốn phía, vốn chúng vẫn còn đang lắc lư đi xung quanh, nhưng lúc này đồng loạt có chung nhận thức là phải trốn khỏi đây.
“Chúng ta có nên rời khỏi đây không?” Giọng của Hoàng Lượng vang lên, trên người hắn đã có không ít vết thương, cả người đều suy yếu, so với mấy người Kim Ngọc thì hắn là người yếu nhất trong nhóm, cho dù thể lực của hắn có mạnh hơn người khác đi chăng nữa, thì khi dùng hết năng lượng trong người cũng sẽ rất khó chịu.
Lạc Nhạn đáp ứng, sau đó nhìn về phía cự hổ, lúc này nó đang chậm rãi thu nhỏ lại, thấy cảnh này thì hai mắt Lạc Nhạn sáng lên, vội vã đi tới.
Cuối cùng thấy được dáng vẻ thật sự của cự hổ, Lạc Nhạn vui vẻ mà duỗi tay ra bế nó lên.
Cự hổ lại cảm thấy không vui, thân thể giãy dụa mấy cái muốn né ra, nhưng do vừa mới đánh nhau xong, thể lực cũng tiêu hao hết, coi như có vùng vẫy cũng không có tác dụng.
“Tiểu chút chít, không nghĩ đến em lại đi theo ta đến đây.” Tuy lúc trước cô cảm giác được có người đi theo mình, nhưng không hề nghĩ đến lại là con mèo này.
Mèo to meo~ một tiếng, cao ngạo nhìn qua chỗ khác, giống như muốn nói với Lạc Nhạn rằng nó chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi.
Bất quá cái dáng vẻ vô cùng vô cùng manh này, cùng với hình tượng cao to uy vũ lúc nãy, hoàn toàn là hai con mèo khác nhau.
Lạc Nhạn nhịn không được cười khẽ, ngày đó cùng với cả nhà Vũ Văn Lang ở trạm xăng ngẫu nhiên gặp được con mèo này, nơi đó cách nơi này tới mấy ngày lộ trình, nên cô có thể khẳng định là nó đi theo cô tới đây.
Nhưng Lạc Nhạn cũng không nói thẳng ra, ngược lại mang theo nó đi tới bên người Lôi Nặc, “Chúng ta đi thôi?”
Lôi Nặc mím môi ừ một tiếng, mắt nhìn đám người phía sau, “Ngốc.”
“Cái gì?”
“Mấy người không chỉ ngốc mà còn yếu.”
Lời này khiến Lạc Dật và Kim Ngọc đồng loạt đỏ mặt, xác thực Lôi Nặc vừa đến thì đám zombie này liền đình chỉ động tác, còn bọn họ thì sao? Đánh cả nửa ngày không xong không nói, còn khiến Lạc Nhạn rơi vào nguy hiểm, trong lòng cũng cảm thấy tự xấu hổ.
Thấy bọn họ như vậy, Lôi Nặc cũng không nói gì nữa, “Zombie ở đây có thể dùng để luyện tập, đồng dạng, cũng để mấy người biết rõ rằng tại sao mình lại bị lừa.”
Lạc Nhạn hơi ngừng lại, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, rõ ràng là lúc sau này anh ấy mới tới, sao lại giống như cái gì cũng biết rõ, cô nhíu mày, bất quá anh ấy nói cũng đúng, cũng bởi vì vụ việc lần này mà cô cảm thấy hơi thất vọng.
“Coi như muốn luyện tay thì cũng cần phải nghỉ ngơi a, hiện tại chúng tôi đều mệt mỏi.” Lê Tử chu miệng, coi như là cô muốn tăng cấp, muốn mạnh hơn, nhưng cũng phải còn mạng a, giống như bây giờ, nhiều zombie như vậy, bọn họ căn bản muốn tránh cũng tránh không nổi.
Lôi Nặc nhìn Lê Tử một cái, sau đó đi về phía trước, vốn là lít nha lít nhít zombie tụ lại một chỗ, lúc này lại mở ra một con đường.
Thấy cảnh này, không nói đến bọn Lạc Dật, ngay cả Lạc Nhạn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Năng lực của Lôi Nặc mạnh bao nhiêu, lúc này cô đã được bổ sung kiến thức.
Mà sau khi zombie thối lui thì một con đường xuất hiện trước mặt bọn họ, không giống với Lạc Nhạn dùng tường băng cưỡng chế mở đường, mà lúc này là bọn chúng tự động nhường đường tránh qua, nếu như không phải bọn chúng chen chúc nhau, sợ rằng lúc này đám zombie đã chạy hết sạch.
Bởi vì có không ít zombie ở đây, nên có thể thấy chúng không ngừng chen lấn qua một bên, giống như bọn họ là hung thần ác sát vậy.
Loại cảm giác này vô cùng vi diệu.
Lạc Nhạn nhún vai nhìn về phía Lôi Nặc.
Hiện tại cô có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng địa điểm lại không thích hợp cho lắm, nên chỉ có thể để trong lòng.
Nơi này tuy đã bị zombie chiếm cứ, nhưng kiến trúc ở đây vẫn giữ bộ dáng ban đầu, phòng ốc để con người ở vẫn có, đương nhiên là do zombie không hề có hứng thú với phòng ốc, nên sau khi bọn chúng chiếm nơi này, bên trong phòng ốc vẫn vô cùng sạch sẽ.
Nhìn thấy mấy căn nhà này, biểu hiện trên mặt Lạc Dật vô cùng quỷ dị, “Không nghĩ đến ở giữa đám zombie này, vậy mà lại có nơi như thế này.”
Nơi này tuy không có quá nhiều bài trí, nhưng vô cùng rộng lớn, hơn nữa theo như Lạc Dật cảm thấy, chỗ này có không ít phòng.
Cũng có thể nói, bọn họ ở chỗ này có thể tìm mấy gian phòng để nghỉ ngơi.
Lạc Dật nhìn Lôi Nặc một cái, sau đó liền dời ánh mắt đi, sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch như cũ, nhưng so với lúc trước thì giống con người hơn.
Trên người bọn Lạc Dật có vết thương, nửa người Hoàng Lượng như ngâm trong máu, đặc biệt là Kim Ngọc, trên thân thể của hắn lúc này có máu đen chảy ra, hơn nữa những vết thương có máu đen cũng bắt đầu thối rữa.
Lạc Nhạn trực tiếp đi đến bên cạnh Kim Ngọc, đem tiểu miêu đang ôm trong tay bỏ qua một bên, lúc đặt tay lên người Kim Ngọc thì cô cảm giác được Tử Ngọc đang đập cánh, sắc mặt của Lạc Nhạn hơi ngưng trọng.
Tay của Kim Ngọc đã chết lặng, nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng cao, dù không biết cảm giác cảm nhiễm là như thế nào, nhưng Kim Ngọc đoán đại khái cũng biết như thế nào, sắc mặt khó coi mà nhìn Lạc Nhạn, “Đừng đụng.”
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương