Lão công là zombie vương

Chương 86 : ♦ Chương 86

CHƯƠNG 86: BÁN MANH Edit: Lan Anh Lạc Nhạn nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Dật, sau đó nhìn về phía cự hổ, nơi này không tiện ở lâu, cái khác không nói, chỉ cần đám zombie cường đại đứng phía trước này thôi cũng đã khiến bọn họ vô lực chống chọi, coi như có thể chống chọi được đi nữa, thì đám zombie bình thường kia cũng sẽ làm bọn họ mất hết năng lượng mà chết. Nhưng vấn đề bây giờ là không biết trốn ra ngoài bằng cách nào, bốn phía đều là zombie, nếu như chạy được thì cũng không biết phương hướng nào để chạy ra ngoài. “Chúng ta tới giúp cự hổ, chỉ cần đánh bại được con quái vật kia thì nhất định cự hổ có thể mang chúng ta ra ngoài.” Thân thể của cự hổ khổng lồ, coi như có mang theo bốn năm người có lẽ cũng không thành vấn đề. “Em đã rõ.” Lê Tử gật đầu, chân mày nhíu lại nhìn qua con quái vật kia, có lẽ cô nàng vẫn còn ghi hận, nói với Lạc Nhạn một tiếng xong liền vung sợi đằng trong tay qua con quái vật kia. Xúc tu với sợi đằng quấn chặt lấy nhau, cảm giác được nó đang cố kéo mình qua, thân thể của Lê Tử cũng thuận theo xúc tu mà đi qua hướng con quái vật đó. Lạc Nhạn nhìn Lê Tử một lúc lâu, cũng muốn đi qua, bỗng bên tai truyền đến tiếng kinh hô khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại, nhìn qua chỗ Lạc Dật. Vừa rồi con zombie hệ hỏa kia đã khiến thân thể Lạc Dật bị bỏng nhiều chỗ, bây giờ lại đấu với con zombie còn mạnh hơn con ban nãy, trong lúc nhất thời Lạc Dật hơi bị yếu thế, thân thể cũng bị bỏng nhiều hơn, nhìn mấy vết thương rất dữ tợn. Lạc Nhạn tạo ra thanh băng đâm tới đầu con zombie hệ hỏa kia. Nhưng Lạc Nhạn còn chưa tới gần thì có một con zombie khác đánh tới, bắt được thân thể của cô, kéo cô ngược trở về. Lạc Nhạn hơi ngừng lại, quay đầu nhìn con zombie kia, hắn xem ra có chút dữ tợn, có thể nhìn ra được lúc còn sống cũng là một thanh niên ưa nhìn, nhưng bây giờ đã bị khuôn miệng rộng tới mang tai kia làm hỏng hình tượng. Mặc dù năng lực của con zombie này không kém, nhưng so với nữ zombie hồng y kia vẫn còn kém xa. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang thất thần thì con zombie kia mở miệng rống lên với cô, duỗi tay ra muốn bẻ đầu Lạc Nhạn xuống. Nhưng Lạc Nhạn đã tránh thoát được, một bên tạo băng trùy vỗ tới đầu zombie. Ngay lúc Lạc Nhạn sắp chạm được vào đầu nó thì trong đầu truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt, khiến cô phải dừng động tác lại. Cũng vì như vậy mà con zombie có cơ hội đánh vào ngực Lạc Nhạn. Lạc Nhạn bị bức lui hai bước, một bên che ngực, nhịn không được mà rên lên tiếng, đau đớn lan tràn khắp thân thể, máu cũng chậm rãi chảy ra, đồng thời có chút chất lỏng màu đen theo máu chảy ra ngoài, nhìn có chút khủng bố. “Chủ nhân, hắn mạnh hơn chị nhiều lắm.” Tử Ngọc có chút lo lắng kêu lên, bởi vì một chưởng vừa rồi khiến Lạc Nhạn bị cảm nhiễm, nếu như không có Tử Ngọc ở trong cơ thể hấp thu những khí đen để chuyển hóa thành năng lượng thì sợ rằng Lạc Nhạn đã chết. Lạc Nhạn cắn môi, băng trùy trong tay càng xoay càng nhanh, nhưng cảm giác đau nhói trong đầu vẫn không biến mất, đau đớn này so với lúc trọng sinh còn đau hơn rất nhiều lần, khiến cô nhịn không được muốn hét lên. “Nhạn nhi.” Lạc Dật kêu lên một tiếng, muốn tới gần nhưng lại bị con zombie hệ hỏa trước người cản trở, hắn chật vật trốn tránh, trong lúc nhất thời không thể chạy qua giúp Lạc Nhạn, chỉ có thể mang theo lo lắng mà đối phó với con zombie này. Lạc Nhạn biết hiện tại bọn Lạc Dật đều đang bận đối phó với đám zombie kia, bản thân bọn họ còn khó bảo toàn thì làm sao có thể tới giúp cô. Thân thể run rẩy muốn công kích lại, nhưng vừa đi được hai bước thì trong đầu liền truyền đến cảm giác đau nhói, giống như dùng kim châm châm vào đầu mình, đau đến mức thở cũng không nổi. Cũng ngay thời khắc này, cô khẳng định con zombie trước mặt mình thuộc hệ tinh thần. Trên đời này người có hệ tinh thần có thể nói là hiếm như gấu trúc, không nghĩ đến mình lại xui xẻo như vậy, vậy mà lại gặp được con zombie có hệ tinh thần. Trong lúc cô đang bị zombie công kích tinh thần, thì mọi người xung quanh cũng đang bị chèn ép. Lạc Nhạn vừa cố gắng nghĩ cách vừa vô lực mà ngồi xổm xuống, mặt mang theo tức giận mà nhìn con zombie kia, băng trùy trong tay không thể tạo thành hình được vì đau đớn trong đầu vẫn chưa hề giảm. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang giãy dụa thì con zombie kia đã đi đến trước mặt cô, duỗi tay muốn bẻ đầu Lạc Nhạn xuống. Lạc Nhạn đưa tay cản theo bản năng, nhưng qua một lúc lâu vẫn không cảm thấy đau đớn, ngược lại lại bị một cỗ khí cường đại đè ép, khiến thân thể cô hơi ngừng lại, lực bất tòng tâm mà buông tay xuống. Ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt, cả người đều sững sờ, “Lôi Nặc?” Hắn ở chỗ này? Hắn vậy mà ở chỗ này, Lạc Nhạn cảm thấy mắt mình hơi ướt, nhịn không được mà hít mũi một cái. “Anh ở đây.” Giọng của Lôi Nặc hơi khàn khàn, nhưng so với lúc trước dễ nghe hơn nhiều, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ cần nhìn tấm lưng kia cũng có thể khiến Lạc Nhạn cảm thấy vô cùng an toàn. Hiện tại đôi mắt của Lôi Nặc biến thành màu đỏ nhìn có chút khủng bố, hắn chăm chú nhìn zombie đứng trước mặt, nghĩ đến một màn vừa rồi, răng nanh của Lôi Nặc không tự chủ mà lộ ra, sau đó đánh tới con zombie kia. Zombie hệ tinh thần kia hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, sững sờ đứng tại chỗ quan sát Lôi Nặc, qua một lúc sau mới vội vàng xuất ra tinh thần công kích, trên mặt nó vậy mà hiện ra chút e ngại, sau đó thối lui về phía sau. Lúc này nó làm gì còn bộ dáng hung hăng như vừa nãy đối phó với Lạc Nhạn. Tinh thần công kích khiến Lạc Nhạn đau đớn vô cùng, vậy mà đối với Lôi Nặc dường như chẳng có chút ảnh hưởng gì, ngược lại tốc độ của Lôi Nặc còn nhanh hơn, một tay nắm lấy đầu, tay khác đâm xuyên qua đầu con zombie đó. Thấy cảnh này khiến Lạc Nhạn cảm thấy sững sờ, đợi đến lúc cô hoàn hồn thì đầu con zombie kia đã bị đâm nát, máu phun ra khắp nơi, tinh hạch của nó cũng đã nằm trong tay Lôi Nặc. Zombie hệ tinh thần đến lúc chết vẫn giữ nét mặt sợ hãi, mặc dù nó đã chết nhưng nhìn nó vẫn khiến Lôi Nặc cảm thấy chán ghét, ném cái xác xuống mặt đất, sau đó duỗi chân ra đá vào phần bụng, nhìn thân thể của nó bay ra ngoài. “Đây là chuyện gì?” Âm thanh của Lạc Dật khiến Lạc Nhạn tỉnh táo lại, nhìn qua phía Lạc Dật. Sau khi nhìn đến mấy con zombie khác thì thấy sắc mặt của chúng hơi đổi, chúng giống như bị đông cứng tại chỗ, không động đậy được. Nhưng Lạc Nhạn cũng không có xem nhẹ sự e ngại trên mặt chúng. Ở đây không bị đông cứng cũng chỉ có mỗi con quái vật kia đang đấu với cự hổ và Lê Tử. Sau khi con quái vật kia nhìn thấy Lôi Nặc liền rống lên một tiếng, giống như muốn triệu hồi hết tất cả zombie ở đây. Mà mấy đám zombie sau khi nghe tiếng rống thì liền lắc lư, thấy cảnh này Lạc Nhạn đã đoán ra được, con quái vật này hẳn là boss của đám zombie này, cũng là vương của thành zombie. Lôi Nặc cũng vô cùng phẫn nộ, sau khi con quái vật kia rống lên, thân thể của hắn đã nhảy lên, trực tiếp đứng trên đầu cự hổ. Cự hổ hơi ngừng lại, muốn ngẩng đầu hất cái thứ trên đầu xuống nhưng cảm giác được một cỗ khí tức thô bạo xông tới thì cần cổ liền co lại, “Meo?” P/S: Mọi người thông cảm, dạo này mình có chút việc riêng nên tiến độ ra chương hơi chậm, nhưng sẽ không drop.