Lão công là zombie vương

Chương 83 : ♦ Chương 83

CHƯƠNG 83: HỖN CHIẾN Edit: Lan Anh Vừa dứt lời thì người cũng đã ngồi vào trong xe. Mà Ôn Băng Vũ ngồi bên kia đang trừng mắt, nhịn không được chửi ra miệng, Lạc Nhạn đáng chết, nói chuyện khó nghe như vậy, cho dù bây giờ đã là tận thế mà vẫn khiến người ta chán ghét, chán ghét đến mức muốn kéo cái khuôn mặt giả tạo này xuống, mắt nhìn Lam Tiếu Tiếu bên người, tâm bỗng nhu hòa thành nước. “Băng Vũ, em không phải người như thế, làm sao em có thể giết người được.” Lam Tiếu Tiếu nói xong đôi mắt cũng ửng đỏ, tay nắm lấy Ôn Băng Vũ, giống như thật sự sợ hãi hắn sẽ bỏ rơi cô ta. “Anh biết.” Nếu như không phải như vậy thì làm thế nào Lam Tiếu Tiếu lại có thể tới đây? Dù sao nơi này cách J thị bao xa hắn vẫn biết rõ. Cho nên khi thấy Lam Tiếu Tiếu xuất hiện trước mặt hắn, hắn vui mừng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn rằng trên đời này vẫn còn người yêu hắn, quan tâm hắn, như vậy càng khiến hắn hạ quyết tâm phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Vào tới trong xe, vẻ mặt Lạc Nhạn khó coi tới cực điểm. Một bên Từ Lỵ đang mở mắt nhìn về phía trước, “Chúng ta đi thôi!” Cô không chỉ nhìn xa mà còn có thể nghe được âm thanh từ xa, cho nên những lời Lạc Nhạn nói, cô nghe không sót một chữ. “Ừ.” Lạc Nhạn mím môi nhìn Từ Lỵ với Tinh Tinh, nơi đó không phải là địa phương bình thường, trong lòng cô hơi do dự, từ trong balo lấy bánh mì và nước, nhiêu đây đủ cho bọn họ có thể tiến vào một căn cứ khác, hơn nữa sẽ không bị đói bụng trong vòng hai ba ngày. Vốn cô muốn đảm bảo an toàn cho họ, nhưng hiện tại sợ rằng không làm được. Mắt nhìn phía trước, có Từ Lỵ ở đây, muốn tìm được thành zombie cũng không khó. Sau khi Từ Lỵ xác định phương hướng liền khởi động xe, đợi đến lúc gần tới nơi thì khung cảnh trước mắt cũng rõ ràng. Thành zombie thực ra là một thành thị, nhưng bên trong cũ kỹ hơn các thành thị khác, lúc trước mọi người chỉ dựng những phòng ốc đơn giản để người đi ngang có nơi để dừng chân. Nhưng hiện tại nhìn qua bên ngoài tường thành có vẻ rất mới, hẳn là trước đó có dị năng hệ thổ kiến tạo ra, nhưng còn chưa kịp trở thành nơi cứu người thì đã trở thành địa bàn của zombie. Từ Lỵ đến trước tường thành liền dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào thành zombie, sau khi nhìn vào bên trong thì sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Em thật sự muốn đi vào sao?” “Chị có nhìn thấy anh hai của em không?” Từ Lỵ hơi do dự, coi lại lần nữa, lúc này mới gật đầu. Thật sự ở bên trong? Lạc Nhạn cắn môi, “Bọn họ thế nào rồi?” “Bọn họ được vây quanh trong nhiều vách tường, nhưng mấy vách tường đó không ngừng sụp xuống, mặc dù bên trong những vách tường đó có trộn lẫn sợi đằng nhưng vẫn không cầm cự được lâu, cứ tiếp tục như vậy thì những bức tường đó rất nhanh sẽ bị phá hủy hết.” Từ Lỵ nhìn tràng cảnh kia, nói đại khái tình hình, đương nhiên nói ra sẽ không rung động bằng khi nhìn thấy. Chí ít hiện tại Từ Lỵ mới có nhận biết đơn giản về zombie, chưa bao giờ bị zombie vây công như vậy. Lạc Nhạn hỏi một chút về địa điểm cụ thể, còn có đường đi như thế nào, lúc này mới mở cửa nhảy xuống xe. Từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy được hoàn cảnh bên trong thành zombie, bởi vì ở bên ngoài một con zombie cũng không có, so với các địa phương khác còn có cảm giác an toàn hơn, bất cứ ai đi ngang qua cũng sẽ cho rằng đây là địa phương an toàn nhất. “Hai người ở đây chờ em, nếu như một tiếng nữa em không đi ra thì hai người cũng nên rời khỏi đây.” “Chị, chị muốn làm gì?” Tinh Tinh mang theo lo lắng hỏi. Từ lúc lên xe đến giờ, đây là lần đầu tiên Tinh Tinh mở miệng, khiến Lạc Nhạn cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu với cô bé, “Chị không có việc gì! Từ Lỵ, ở chỗ ngồi phía sau em có lưu lại ít đồ, nếu như đợi không được thì hai người cứ lấy chỗ đồ đó tìm một căn cứ khác, em tin tưởng chị có thể tìm được một địa phương an toàn.” Nếu như không phải tại cô thì họ đã ở trong căn cứ đầu tiên mà nghỉ ngơi, cần gì phải bôn ba như thế. Từ Lỵ cũng không phải đồ đần, càng không phải thánh mẫu, cộng thêm có một đứa bé đi bên cạnh thì sẽ càng không cự tuyệt lời nói của Lạc Nhạn. Vốn Từ Lỵ muốn tìm chút chỗ tốt trên người Lạc Nhạn, nhưng bây giờ cô ấy lại xem mình là người nhà, hơn nữa cô ấy lại sắp đi vào cái địa phương đáng sợ kia, trong lòng nhịn không được khẽ động, trong mạt thế người như vậy thật sự không còn nhiều lắm, đôi mắt Từ Lỵ ảm đạm, một lát sau mới nghiêm túc nói, “Em yên tâm, chị sẽ ở chỗ này chờ em, một mực chờ em.” Lạc Nhạn sững sờ, thấy trên người cô ấy có sự kiên định, cô cũng không nói thêm, nếu như thật sự gặp chuyện thì chắc chắn hai người họ sẽ rời đi, coi như bây giờ có nói nhiều thì cũng không có ý nghĩa gì. Hít một hơi thật sâu, dựa theo lộ tuyến mà Từ Lỵ đã nói, cô đi vào bên trong. Tốc độ của cô rất nhanh, cơ hồ không vì bất cứ thứ gì mà dừng lại. Sau khi tiến vào thành zombie, trước tiên cô cầm chặt một thanh băng, chạy chậm vào trong. Ở bên ngoài vốn đã cảm thấy nơi này khủng bố, nhưng sau khi tiến vào mới biết mình không ở trong hoàn cảnh này, căn bản sẽ không biết rõ cảm giác đó. Thấy trong thành zombie, lít nha lít nhít đứng đầy zombie, bọn chúng ở trong thành không ngừng đi lại, thân thể thì bốc mùi quái dị, sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì đôi mắt chúng đồng loạt biến đỏ, vọt tới chỗ Lạc Nhạn. Thấy cảnh này, Lạc Nhạn lộ ra sát ý. Mà cự mãng vốn đang dây dưa trên người cô, lúc này đã không thể hình dung được sự run rẩy của nó, hận không thể tự cắn đuôi mình, tại sao lúc trước lại muốn đi theo Lạc Nhạn, cái này không phải là tự tìm chết sao? “Chủ nhân, nơi này có thật nhiều năng lượng.” So với bọn họ thì Tử Ngọc vô cùng hưng phấn, sau khi reo hò thì nhịn không được mà muốn nhào tới. Bất quá nó thì vô cùng vô cùng muốn nhào tới, còn Lạc Nhạn nửa điểm cũng không muốn. Đống zombie lít nha lít nhít này, cô cảm thấy mình ăn không tiêu. Trong lòng còn đang suy nghĩ thì đám zombie kia đã mở miệng, rống lên với Lạc Nhạn, sau đó nhanh chóng đánh tới chỗ cô. Lạc Nhạn không suy nghĩ nhiều, ngưng tụ sương mù dày đặc trong tay, bổ tới trước người. Hai đạo hàn khí mạnh mẽ đánh từ trên xuống, hóa thành hai bức tường băng, ở giữa đám zombie tạo ra một con đường. Băng trùy trong tay phóng ra, đâm vào mấy con zombie bị vây bên trong tường băng, zombie đang đứng trong tường băng trong nháy mắt bị đông cứng. Tảng băng sau khi đâm vào cơ thể chúng thì Tử Ngọc bắt đầu hấp thu năng lượng. Trong thời gian nháy mắt, năng lượng của zombie đã bị Tử Ngọc hút khô, thậm chí tinh hạch trong đầu sau khi bị Tử Ngọc hấp thu hết thì vỡ vụn trong nháy mắt. Thấy thân thể của chúng ngã xuống, Lạc Nhạn trực tiếp đi xuyên qua, sau đó cô vẫn dùng phương pháp vừa nãy đi thẳng vào bên trong, cứ như vậy vừa thanh lý zombie vừa tạo thêm lối đi, mặc dù phương pháp này an toàn nhưng lại rất chậm. Lạc Nhạn hơi do dự một chút, qua một lúc mới cắn răng, đưa tay đặt lên đất. Một tảng băng xuất hiện dưới chân Lạc Nhạn, sau đó bắt đầu dâng cao lên, lúc này cô đã đứng giữa không trung. Lần này so với lần trước cao hơn rất nhiều, hơn nữa trụ băng cũng cứng rắn hơn. Lạc Nhạn đứng phía trên nhìn xung quanh, cuối cùng ngừng ở mấy thân ảnh bên kia, “Anh hai, Lê Tử, mọi người không sao chứ?” Cách Lạc Nhạn hai ba trăm mét, mấy người Lạc Dật đang đứng trên mặt đất, lúc này trên người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều dính máu, ở xung quanh bọn họ là tường đất, mà ở ngoài mấy bức tường đất đó là zombie, nhưng đám zombie đó lại không giống đám zombie đang tấn công cô.