Lão công là zombie vương

Chương 84 : ♦ Chương 84

CHƯƠNG 84: CỰ HỔ Edit: Lan Anh Lúc này vây bên người Lạc Nhạn chỉ là zombie bình thường. Nhưng vây công mấy người Lạc Dật, lại không phải là zombie bình thường, rõ ràng là zombie đã tăng cấp. Ở chỗ này đã xuất hiện zombie cấp cao, mà những zombie này còn có thể điều khiển những zombie bình thường khác, khó trách tại sao đám zombie bình thường này lại tự động tránh ra, để bọn chúng có thể đối phó với đám Lạc Dật. Mà ngay khi Lạc Nhạn lên tiếng thì đám Lạc Dật hơi ngừng lại, sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì hai mắt sáng lên, “Chúng ta không có việc gì.” “Mọi người cẩn thận một chút, em qua tới đây.” “Em không được qua đây.” Lạc Dật kêu lên, trong tay không ngừng tạo ra hỏa diễm ném qua đám zombie bên ngoài, khiến bọn chúng không thể tiến lên, nhưng đám zombie này đã có trí thông minh cơ bản, cho nên dù Lạc Dật ném không ít cầu lửa ra ngoài nhưng đều bị chúng tránh thoát. Phía ngoài vách tường là sợi đằng, không ngừng cản trở động tác của zombie, khiến bọn chúng không có cách nào tiến lên. Mà tên zombie đứng phía trước, thân thể của nó to lớn gấp hai lần zombie bình thường, tay không ngừng đánh vào vách tường, sau khi nó đánh vào thì vách tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt như tơ nhện. Con zombie này có năng lực giống Hoàng Lượng, là zombie cường hóa thân thể, mỗi một quyền mà nó đánh ra, có thể thấy rõ vách tường đang nhanh chóng nứt ra. Mà ngoại trừ con zombie này thì mấy con bên cạnh cũng không kém bao nhiêu. Lạc Nhạn cắn môi, hiện tại bất quá chỉ mới bắt đầu tận thế, vậy mà có thể gặp được năm con zombie biến dị, hơn nữa còn từ cấp hai trở lên, không biết bên trong có con nào còn ẩn nấp hay không, nhưng chỉ riêng đám zombie trước mắt này cũng đã khiến bọn họ thua thiệt. Cho dù Lạc Dật không cho cô đi qua, nhưng nhìn thấy vách tường bảo hộ của bọn họ đang dần thu nhỏ lại, Lạc Nhạn cũng có chút đứng ngồi không yên. Hiện tại chỗ cô đứng lại cách khá xa, muốn đi qua cũng mất khá nhiều thời gián, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh. Ngay lúc Lạc Nhạn đang không biết làm sao thì zombie bốn phía đã phá được tường băng, vọt tới bên người cô. Bỗng nhiên lúc này có một con cự hổ xuất hiện từ trên trời, rơi xuống bên cạnh Lạc Nhạn, răng nanh nhe ra, bàn chân to vung lên, zombie bốn phía đang leo lên trụ băng liền rơi xuống. Thân thể nó to lớn, mấy con zombie đứng bên người còn không cao bằng chân của nó. Cự hổ nhìn về phía Lạc Nhạn, trên khuôn mặt nó còn biểu lộ ra chút nhân tính hóa, ra hiệu cho Lạc Nhạn leo lên người, Lạc Nhạn nhìn qua có chút ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại. Thấy trên mặt cự hổ có chút vội vàng cùng với xao động, cô hơi do dự một lát, sau đó không suy nghĩ nhiều mà nhảy qua, rơi xuống lưng của cự hổ. Lưng nó rộng lớn, khiến cô cảm thấy an toàn, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cự hổ đã mang cô nhảy lên một cái, chạy tới phương hướng của Lạc Dật. Có cự hổ hỗ trợ, ngược lại mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Vốn là mấy trăm mét, nhưng chỉ cần dùng vài bước chân của cự hổ là có thể đến bên cạnh đám Lạc Dật. Mà ngay lúc này có một xúc tu thật dài duỗi tới, cuốn lấy eo Lê Tử, kéo cô ấy ra bên ngoài. Thể lực của Lê Tử vốn đã tiêu hao khá nhiều, lúc này lại bị kéo mạnh một cái, cả người đều bị kéo bay ra ngoài. Lạc Dật thấy cảnh này lập tức duỗi tay bắt được chân của Lê Tử, muốn kéo cô ấy trở về, mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy một con quái vật bất thình lình xuất hiện. Quái vật kia cao ước chừng bốn mét, trên người đầy xúc tu, nhìn từ xa giống như bị đàn rắn quấn khắp người, nếu như Lê Tử bị kéo ra ngoài chắc chắn sẽ bị con quái vật này giết chết. Lê Tử tất nhiên cũng biết rõ chuyện này, thân thể vừa giãy dụa vừa nhìn về phía Lạc Dật, “Lạc Dật, anh đừng buông tay!” Nói xong nắm chặt lấy chủy thủ trong tay mà chém tới. Nhưng cái xúc tu này cứng như sắt, tuy Lê Tử đã dùng hết sức nhưng vẫn không hủy được nửa phần, ngược lại cái xúc tu càng cố sức kéo cô ra ngoài. Nó vừa kéo một cái, sắc mặt Lê Tử liền tái nhợt. Kim Ngọc với Hoàng Lượng đứng ở đằng xa cũng muốn chạy tới, nhưng đám zombie trước người đang dây dưa không cho bọn họ thoát thân, khiến bọn họ không thể chạy đến ngay được. Mà bởi vì lo lắng nên chân tay cũng có chút hoảng loạn, chỉ có một chút thời gian mà hai người họ toàn là máu. Tay Lạc Dật hơi run, giống như là sắp không cầm cự được, đúng lúc này có một con zombie đã trèo qua được vách tường, nó đang chạy tới chỗ Lạc Dật bên này, trên cơ thể nó có dịch nhờn, theo động tác chạy của nó thì dịch nhờn cũng liên tục nhiễu xuống mặt đất, khi dịch nhờn chạm vào chỗ nào thì chỗ đó bắt đầu cháy lên. Nhìn bộ dáng của nó có lẽ là zombie hệ hỏa. Lạc Dật hiển nhiên cũng phát hiện ra, thấy nó tới gần, mắt lại nhìn về phía Lê Tử, trong mắt mang theo kiên định, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ, nắm chặt cây gậy trong tay chuẩn bị đối phó với con zombie kia. Zombie hệ hỏa này đã chạy đến trước người, miệng mở rộng ra, muốn táp vào bụng Lạc Dật. Lạc Dật hơi lùi lại một chút, cảm thấy thân thể của Lê Tử lại bị kéo lên một cái, lập tức đứng lại, đạp một cước vào con zombie  kia. Nhưng vừa đụng tới thì lòng bàn chân cũng bị dính dịch nhờn mà bốc cháy, ngọc lửa kia không giống với lửa của Lạc Dật, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Thân thể Lê Tử treo giữa không trung, cô cố gắng chặt cái xúc tu nhưng vẫn không có tác dụng, mắt nhìn qua Lạc Dật, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh bên dưới của Lạc Dật thì trong lòng cảm thấy đau xót, “Lạc Dật, anh thả em ra đi.” “Anh sẽ không buông tay.” Lê Tử hơi ngừng lại, nhìn về phía Lạc Dật, mà lúc này hắn với con zombie kia lại lần nữa va chạm, khuôn mặt kiên định kia khiến tâm Lê Tử hơi rung động, khóe miệng cười yếu ớt, nhưng còn chưa kịp nói gì, con quái vật kia cũng không còn kiên nhẫn nữa, lúc này nó vươn thêm mấy cái xúc tu vây Lê Tử lại, cố kéo cô về phía nó. Lạc Dật chỉ vừa mới không quan sát một chút, tay cũng hơi buông lỏng, Lê Tử liền bị con quái vật kia kéo đi. “Không.” Lạc Dật rống lên một tiếng, nhưng lúc này con zombie hệ hỏa kia lại đánh tới bụng hắn lần nữa, khiến thân thể của hắn bay ra ngoài. Lê Tử cũng sững sờ, ngây ngốc nhìn Lạc Dật, đầu trống rỗng, trong lòng thầm nói, lần này sợ là mình chết chắc. Nhưng đúng lúc này Lạc Nhạn lại tới kịp, thân thể nhảy lên một cái, tay ôm lấy eo của Lê Tử, một tay khác tạo ra thanh băng đâm vào xúc tu của con quái vật kia. Sau khi băng chạm vào xúc tu thì cũng bắt đầu đông cứng xúc tu của quái vật. Quái vật bị đau liền buông ra. Lạc Nhạn ôm Lê Tử rơi xuống mặt đất, còn chưa kịp thở thì con quái vật kia phẫn nộ mà chạy tới chỗ của họ. Mà ngay lúc con quái vật đó sắp tới gần thì cự hổ trực tiếp đáp xuống trước mặt nó, cùng nó quấn lấy một chỗ. Lạc Nhạn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy không biết cự hổ này đến cùng là có ý gì, nhưng không thể không nói, nó đã giúp cô. Lê Tử còn chưa kịp tỉnh hồn mà ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, qua một hồi lâu mới khóc lên tiếng, tay ôm eo Lạc Nhạn, “Chị, thật tốt là chị đã đến, nếu chị không đến thì chắc hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau.” “Thật ngốc.” Lạc Nhạn nói xong, tay tạo lên một bức tường băng, những địa phương vừa rồi bị tổn hại lúc này lại được tường băng tu bổ vào, có thể giúp bọn họ an toàn được một lúc. Mà Lạc Dật bởi vì không cần che chở Lê Tử, hai tay đều có thể dùng thì ngay lập tức có thể phát huy được hết sức mạnh của mình. Lạc Dật ngưng tụ hỏa diễm, để cho chúng không ngừng lưu động trước người, nhìn con zombie hệ hỏa kia tới gần, hai bên đều có dị năng hệ hỏa, lúc này va chạm vào nhau liền bắn tia lửa ra khắp nơi.