Lão công là zombie vương

Chương 59 : ♦ Chương 59

CHƯƠNG 59: DỮ TỢN Edit: Lan Anh Lạc Nhạn gật đầu, thân thể căng cứng: “Nhanh lên, lên xe.” Nữ nhân này không đơn giản, zombie bốn phía đều e ngại cô ta, nếu như cô không nhìn lầm thì bên trong đám zombie đã có con thăng lên cấp một, đang chuẩn bị vào cấp hai. Phải biết rằng khi Lạc Nhạn nhờ có Tử Ngọc hấp thu rất nhiều tinh hạch, mới có thể tùy lúc bộc phát ra năng lực của cấp ba, bình thường coi như chỉ có cấp một. Mà đoạn thời gian này gặp nhiều chuyện, cô lại đem chuyện tập luyện vứt ra sau đầu, chờ đến được Kiến Châu, cô nhất định phải luyện tập cho tốt. Lạc Dật vốn đang vui mừng thì khi nhìn đến bộ dáng nghiêm túc của Lạc Nhạn, hơi dừng lại nhìn về phía thân ảnh đang đứng đằng kia, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, gọi Kim Ngọc nhanh lên. Kim Ngọc tất nhiên cũng phát hiện ra, một bên kêu Hoàng Lượng với Lê Tử mau chóng chuyển xăng lên xe, một bên hỗ trợ. Mà Lâm Húc đang trốn trong góc, mắt híp lại, thân thể run rẩy, cơn đau từ chỗ cánh tay bị đạn bắn xuyên qua kia lan ra ngoài, có không ít máu đen đang chảy ra, coi như hắn có ngốc thì cũng biết rõ là mình đã bị cảm nhiễm. Trên mặt lộ ra sự tức giận cùng ghen ghét, hung hăng nhìn Lôi Nặc, nhưng hắn lại không làm gì được. Hồng y nữ nhân kia tới ngày càng gần, Lạc Nhạn có thể nghe được âm thanh vụn vặt phát ra từ trên người cô ta, giống như đang gặm cắn cái gì đó, nhưng cả khuôn miệng của cô ta lại bị mái tóc dài che lại, chỉ thấy được miệng cô ta động đậy, lại nhìn không rõ cô ta đang nhai cái gì. “Mọi người đi mau.” Lôi Nặc chau mày, mắt đầy sự lạnh lẽo, chấm đen của con ngươi trong nháy mắt biến mất, cả người như biến thành zombie hoàn toàn. “Vậy còn anh?” “Anh ở trong lòng em yếu như vậy sao?” Lôi Nặc nói xong thì trên người bắt đầu truyền ra khí tức áp chế. Chấm đen trong mắt như một cái phong ấn, phong ấn đó kiềm chế lại bản năng zombie, lúc này nó vừa biến mất thì da thịt của anh tái nhợt hẳn, thậm chí có thể nhìn thấy màu tím xanh. “Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi!” Lôi Nặc nếu coi là yếu thì không có ai mạnh cả, nhưng cô vẫn không yên lòng, mắt nhìn về phía nữ nhân trước mặt, còn chưa nói xong thì nữ nhân kia chậm rãi chuyển hướng về phía bọn cô. Theo từng bước chân của cô ta, tóc trên mặt cũng tản ra, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đó là khuôn mặt thật sự dọa người, phân nửa bên trái hoàn mỹ vô cùng, nửa bên phải lại như Tu La, máu thấm đẫm cả nửa mặt, toàn bộ mắt, má và nửa khuôn miệng giống như bị quện vào một chỗ, miệng của cô ta rất lớn, hoàn toàn chiếm hết toàn bộ cái cằm, trong miệng cô ta vẫn còn đang nhai xương cốt, có thể thấy lờ mờ trong chỗ xương đó còn có máu thịt. Nếu như zombie làm hành động như vậy, cô cũng không đến mức cảm thấy kinh dị, vấn đề là nữ nhân trước mắt này có hoàn toàn không khác gì con người, chỉ trừ nửa khuôn mặt quái thai kia, Lạc Nhạn cảm thấy cả người không ổn, sắp sửa nôn ra tới nơi. Mà lúc này nữ nhân kia cũng dừng bước. Cô ta há miệng gào lên một tiếng, xương cốt trong miệng cũng rơi ra rớt xuống đất, miệng cô ta hơi nứt ra, từ từ mở lớn, cơ hồ lớn bằng cả cái đầu, qua một lúc lâu, trong cái miệng khổng lồ đó có một con vật giống như chuột, từ trong miệng cô ta bò ra, mà sau khi chúng rơi xuống liền giương đôi mắt tròn lên nhìn, trong miệng toàn là răng nanh mọc lởm chởm, vừa nhìn thấy họ liền tấn công. Khi nó chạy cảm giác như cơ thể của nó cũng ngày càng to ra, sau đó nhào lên trên người hai người họ. Ánh mắt Lôi Nặc lộ ra sát ý, thân thể thoáng động, nhìn con chuột không ngừng chạy lại kia, chân nhảy lên, một tay bắt được nó, một tay khác đánh về phía đầu, nhưng đầu nó cứng như sắt, trong lúc nhất thời không thể nào đánh xuyên qua, Lôi Nặc híp mắt thành một đường thẳng. Lúc này con chuột kia cũng quay đầu lại, cắn vào tay Lôi Nặc, máu trong nháy mắt chảy xuống, cảm giác nhói nhói truyền đến khiến Lôi Nặc nổi giận, tay hơi dùng lực, trực tiếp rút đầu nó ra vứt xuống đất, lại dùng chân hung hăng đạp lên. Máu văng khắp nơi, con chuột vốn còn đang giãy dụa, ăn một đạp này lập tức đình chỉ hoạt động. Nhưng chưa kịp nghĩ cách đối phó thì trên đất lại xuất hiện thêm hai ba con, chuyện này không nói, thân thể nữ nhân kia cũng bắt đầu phình to ra, chậm rãi đi tới. Lạc Nhạn cầm lấy súng ngắn trên đùi, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, bóp cò, cô cảm nhận được đạn phá không bay ra. Cơ hồ ngay lúc đạn bay ra thì thân thể nữ nhân kia biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn biến mất, một màn này khiến Lạc Nhạn không nhịn được mà hút khí lạnh, nữ nhân đáng chết này, vậy mà lại biến mất ngay trước mắt cô? Không, không có khả năng, mắt cô nhìn quanh bốn phía, mũi khẽ động, nhưng chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Lôi Nặc ôm lấy, từ chỗ này lui về sau. Mà ngay lúc hai người thối lui thì chỗ lúc nãy cô đang đứng trong nháy mắt sụp xuống, nữ nhân kia rơi xuống đất đứng ngay vị trí lúc nãy cô đứng, trong miệng gào thét lên, lại chạy qua hướng của họ. Lôi Nặc nhanh chóng nhét Lạc Nhạn cho Lạc Dật, “Đi mau, ngay lập tức.” Nói xong nhìn Lạc Nhạn một cái, cúi đầu hôn vào môi mỏng của cô, dù ánh mắt của anh lúc này toàn là chết chóc, nhưng khi nhìn Lạc Nhạn thì vẫn như cũ lộ ra ôn nhu, “Anh sẽ đi Kiến Châu tìm em.” Vừa dứt lời đã phóng qua chỗ nữ nhân kia. Lạc Nhạn ngây ngốc nhìn bóng lưng của anh, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến lúc lên xe thì mới lo lắng nhìn ra bên ngoài, Lôi Nặc đang đánh lên người nữ nhân kia, chân hung hăng đá cô ta một cước, trong nháy mắt cả cơ thể cô ta bay ra ngoài, đập vào chỗ xe ô tô, xe ô tô bị hõm vào bên trong. Nhưng nữ nhân kia không hề có cảm giác đau đớn, rất nhanh đã phản ứng lại, mắt nhìn về phía Lạc Nhạn, nhìn hai chiếc xe đang chuẩn bị rời đi, miệng há lớn, chạy tới chỗ bọn hắn. Tốc độ của cô ta rất nhanh, thậm chí có thể nói giống như là thuấn di, khiến người khác không thấy rõ tàn ảnh thì đã xuất hiện trước người. Lạc Nhạn cảm thấy hoa mắt, nữ nhân kia cách họ không tới 10 mét, lông mày cô nhíu lại, tốc độ này hẳn là của Dị năng giả, nhưng có lẽ lúc sau gặp được zombie nên bị cảm nhiễm, nên mới biến thành một zombie có dị năng. Mà zombie như vậy không thể nghi ngờ là càng khủng bố hơn. Trước kia cô như ếch ngồi đáy giếng, cho nên không biết bên ngoài tàn khốc như thế nào, thế giới biến hóa có bao nhiêu đáng sợ, bây giờ thật sự đối mặt mới biết rõ chúng khủng bố. Xe bất thình lình bị chấn động, cảm giác như cả xe đều bị lật lại, Lạc Nhạn nhìn thấy nữ nhân kia đã ghé vào cửa sổ, tay cô nắm chặt chuỷ thủ. Ngay lúc này, Lam Tiếu Tiếu vốn đang ngất xỉu cũng tỉnh dậy, ánh mắt mông lung nhìn về phía Lạc Nhạn, cái nhìn này khiến cô trong nháy mắt nhớ ra tại sao mình bị ngất, trong lòng nổi nóng, vừa mới chuẩn bị chất vấn thì mắt lại chuyển qua nhìn cửa sổ. Nhìn con zombie kia đang há to miệng với mình, giống như muốn nuốt sống cô vào, nhịn không được hét lên một tiếng. Tiếng kêu kia khiến Lạc Nhạn chau mày, muốn đập cho cô ta một cái thì không nghĩ đến cô vừa mới đưa tay ra thì Lam Tiếu Tiếu đã tự mình ngã xuống, bộ dáng kia giống như là bị dọa ngất.