Lão công là zombie vương
Chương 58 : ♦ Chương 58
CHƯƠNG 58: ỦNG HỘ
Edit: Lan Anh
Sau khi Lạc Dật nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt đại biến, bắt đầu tăng tốc hết mức có thể, mà chiếc xe của Kim Ngọc chạy phía trước chưa biết gì, đợi đến khi cảm giác được mặt đất run lên mới biết rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào, sắc mặt ai cũng khó coi, vội vàng chạy về phía trước.
May mắn đường núi này cũng không dài, mắt thấy chạy thêm 2000-3000 mét là có thể xông ra ngoài, chờ đến lúc ra đường lớn xe sẽ chạy nhanh hơn.
Bất quá bọn Kim Ngọc cũng không để ý đến phía ngoài, có khá nhiều đồ vật chặn đường.
Lạc Dật nắm chặt tay lái, cảm giác được đường núi xóc nảy, xe hơi nhấp nhô, khuôn mặt cũng biến hóa theo đường đi, lúc này nếu như dừng xe hoặc đi chậm lại khẳng định sẽ rơi vào vết nứt đó.
Quan trọng hơn là, trong vết nứt đó nhất định có thứ gì rất khủng khiếp.
Thấy vết nứt phía sau ngày càng lớn, cách bọn họ cũng ngày càng gần, Lạc Dật nhìn ra bên ngoài, chỉ kém một chút, thêm một chút nữa là có thể rời khỏi đây.
Vết nứt phía sau chỉ cách họ còn khoảng hai ba trăm mét, phía trước Kim Ngọc đã chạy ra khỏi đường núi, Lạc Dật mím chặt môi, nhìn mấy trăm mét đường núi còn lại, tâm tình căng thẳng.
Sắc mặt Lam Tiếu Tiếu đã biến thành màu tím than, chỉ biết ngây ngốc ngồi nhìn ra phía sau, cảm thấy cả thân thể đều cứng ngắc, ngay cả động tác run rẩy cũng không làm được.
Lạc Nhạn cau mày, cái đồ vật trong lòng đất này, trừ khi dùng đại pháo chứ những loại súng ống khác không có chỗ hữu dụng, đại pháo? Mắt Lạc Nhạn sáng lên, một tay bổ về phía Lam Tiếu Tiếu.
Lam Tiếu Tiếu đang ngẩn ngơ, không dám tin nhìn Lạc Nhạn, sau đó xụi lơ ở trên xe.
Thấy Lam Tiếu Tiếu đã bị đánh ngất, Lạc Nhạn mới lấy một cây súng đạn đạo mini ở trong Tử Ngọc ra.
Cây súng đạn đạo này vừa rồi khi cô nhìn thấy đã thấy nó thuận tay, hơn nữa thao tác súng cũng đơn giản, nên Lạc Nhạn mới lựa chọn nó đối phó với cái đồ vật trong lòng đất kia.
Mắt chăm chú nhìn vết nứt khiến đất đai xung quanh bị sụp xuống, lúc này ở trên xe nhìn xuống có thể thấy được thân ảnh trong lòng đất, vừa khổng lồ mà còn rất khủng bố khiến Lạc Nhạn căng thẳng, cuối cùng cắn răng một cái, bắn một viên đạn vào vết nứt.
Mà sau khi đạn bắn ra, thân thể Lạc Nhạn không thể khống chế bị ngã ra đằng sau, Lôi Nặc vội vàng duỗi tay ra ôm lấy Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn nhìn chằm chằm vào vết nứt, cô không thể sử dụng đạn đạo nữa, không thể không nói đạn đạo này có phạm vi nổ rất lớn, dù không hoàn toàn tiến vào trong vết nứt nhưng cũng không lệch lắm, đã rơi vào trong.
Một tiếng ầm vang lên, đạn đạo trong nháy mắt nổ tung, mà theo tiếng nổ mạnh thì vết nứt đang cách họ mấy chục mét cuối cùng cũng dừng lại, tim Lạc Nhạn nhảy loạn.
Lạc Dật nhẹ nhàng thở ra đồng thời xe cũng chầm chậm chạy ra khỏi đường núi, sờ lên trán thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, trái tim vẫn còn đang đập bang bang.
“Có lẽ đã chết a?” Nhìn qua kính chiếu hậu thấy mặt đất bị sụt xuống, cảm giác như đang coi phim khoa học viễn tưởng, chỉ là hiện tại họ là người lâm vào tình cảnh này, so với phim khoa học viễn tưởng càng thêm kích thích.
“Không chết.”
Lạc Nhạn hơi ngừng lại, nhìn về phía Lôi Nặc, đối với dấu hiệu của sinh mệnh thì Lôi Nặc là người có cảm giác mạnh nhất, đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi anh ấy phát hiện có quái vật chạy đến, cho nên lúc này anh ấy nói không chết, Lạc Nhạn tin, nhìn tràng cảnh phía sau mà con quái vật này tạo ra, nếu như nó không chết thì thật quá kinh khủng.
“Anh hai, chúng ta đi nhanh đi, đợi đến lúc con quái vật kia tỉnh táo lại nhất định sẽ đuổi theo.”
Lạc Dật tất nhiên là đáp ứng, thật vất vả mới có cơ hội thoát đi, hắn cũng không ngốc đến nỗi đứng lại xem.
Ở bên ngoài mấy người Kim Ngọc còn chưa tỉnh hồn, sau khi nhìn thấy Lạc Dật đi ra, Lê Tử đứng lên ghế, nửa người trên nhoài ra cửa sổ trời của xe, hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Không có việc gì, chúng ta mau đi.”
Lạc Nhạn trả lời, nhìn Kim Ngọc lần nữa khởi động xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà khi bọn họ vừa rời đi, dưới nền đất con quái vật kia chậm rãi vươn đầu lên, trong mắt còn chứa cái bóng của Lạc Nhạn, nó giương miệng lộ ra răng nanh thật dài, chỉ nhìn thôi cũng biết là nó đang nổi giận.
Xe bình tĩnh đi qua đường núi, cuối cùng tiến vào nội thành.
Sau khi vừa vào nội thành thì Lôi Nặc liền đứng lên, nhìn quanh bốn phía, có hắn ở đây, vốn zombie nghe được động tĩnh định tới gần thì trong nháy mắt lại lui về phía sau.
Bọn họ vốn định giẫm chân ga chạy xuyên qua mấy con zombie này, nhưng nhờ Lôi Nặc thì chỉ cần chút thời gian là có thể chạy ra xa khỏi đây.
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, trời cũng sắp tối, xe chạy cả ngày cũng gần hết xăng, dù muốn đi đâu cũng phải có nhiên liệu mới được, cho nên họ chỉ có thể đi tìm trạm xăng.
Cũng may ở đây trạm xăng không ít, nhưng sau khi đi vào kiểm tra thì lại không còn chút nào.
Chạy liên tiếp đến mấy trạm xăng, sắc mặt mọi người đều khó coi, Lạc Nhạn nhíu mày, nếu như tới trạm xăng nhưng lại không còn thì cô cũng chỉ có thể lấy trong không gian ra, dù sao lúc này xe cũng sắp không chạy được nữa rồi.
Trong lòng đang tính toán thì phía trước không xa xuất hiện một trạm xăng, Kim Ngọc ở phía trước chuẩn bị đỗ lại, Lạc Dật theo sát phía sau, nhìn bên trong trạm xăng dầu lộn xộn, chau mày.
Khi xe tới gần thì zombie bốn phía cũng bắt đầu tới gần, nhưng khi Lôi Nặc vừa bước xuống thì chúng dừng ngay tại chỗ, chỉ đứng đó gào thét với bọn họ, nhìn bộ dáng làm càn đó thấy không được đúng cho lắm.
Cũng có thể nơi này bất đồng, zombie ở đây rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Mà sau khi xuống xe thì sắc mặt Lôi Nặc đã khó coi mấy phần, mắt nhìn quanh, chau mày, xem ra có chút bực bội.
Lạc Nhạn nhìn bọn Lạc Dật đi vào tìm xăng, lúc này mới nhìn về phía Lôi Nặc, “Có chuyện gì sao?”
“Có một zombie rất mạnh.”
Có thể khiến Lôi Nặc nói ra như vậy, xem ra năng lực của zombie kia không tệ, lại nhìn zombie ở xung quanh đang giãy dụa, Lạc Nhạn đang mơ hồ cũng có chút rõ ràng, đám zombie này đang do dự giữa Lôi Nặc và con zombie trong tối kia, Lạc Nhạn giảm âm thanh, “Nó có địch ý với chúng ta sao?”
“Có.” Zombie đối với con người vốn là có địch ý, có thể nói zombie là kẻ đi săn, còn con người là con mồi, mà zombie này có phẩm cấp không thấp, cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, tự nhiên sẽ không bị khí thế trên người hắn áp chế.
Lạc Nhạn cắn cắn môi, xem ra nơi này không thể ở lâu, sau khi đổ xăng xong liền phải rời đi ngay lập tức, càng sớm càng tốt.
Chỉ tiếc chưa kịp đợi Lạc Dật đi ra thì zombie bốn phía bắt đầu lắc lư ngày càng lợi hại, Lạc Nhạn nhíu mày, mắt nhìn về phía trước thì thấy một thân ảnh đang đi lại đây.
Đó là một nữ nhân, tóc của cô ra đã che nửa khuôn mặt, mà nửa khuôn mặt còn lại vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc một cái quần dài màu đỏ, trên tay cầm túi xách, bước chân chậm rãi đi lại đây, Lạc Nhạn nheo mắt nhìn, muốn nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
Nữ nhân mắt khép hờ, đôi mắt cùng chân mày điểm xuyến cho nhau, đôi mắt dài nhỏ thật đẹp.
Nếu như không phải zombie bốn phía sau khi nhìn thấy cô ta thì tự động thối lui, có lẽ Lạc Nhạn thật sự cho rằng đó là con người.
“Nhạn nhi, bên trong có xăng.”
Âm thanh của Lạc Dật khiến Lạc Nhạn hơi dừng lại, sau đó quay lại nhìn thì thấy nụ cười trên mặt Lạc Dật, còn có Kim Ngọc đang tập trung đổ xăng.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
261 chương
3 chương
61 chương
12 chương
26 chương
260 chương