Lão công là zombie vương

Chương 57 : ♦ Chương 57

CHƯƠNG 57: SỤP ĐỔ Edit: Lan Anh “Ngươi muốn đi đâu?” “Không cần cô quan tâm.” Lam Tiếu Tiểu đỏ mắt, lúc trước như vậy, hiện tại cũng vậy, Lạc Nhạn cái gì cũng không cần làm, mà có thể có được những người bạn như vậy, mà cô rõ ràng không hề thua kém cô ta, lại không có một ai nguyện ý giúp. “Ta không muốn quản ngươi, nhưng ngươi đừng có quên, bên ngoài đều là zombie, nếu ngươi cứ như vậy mà chạy ra ngoài, chưa đến chân núi thì đã bị ăn sạch.” Lạc Nhạn cười nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh lùng. Còn chưa gặp được Ôn Băng Vũ, cô sẽ không cho cô ta rời đi dễ dàng như vậy, cô muốn tận mắt nhìn hai tên gian phu dâm phụ này có thể cẩu thả đến mức nào, cũng muốn để Ôn Băng Vũ nhìn cho tốt, xem loại nữ nhân mà hắn thích là dạng gì. Nếu không cô không có cách nào hóa giải cơn giận này. Mà trong mắt bọn Lê Tử hiển nhiên không rõ ý tứ của Lạc Nhạn, mọi người đều hoang mang nhìn cô. Những lời này cũng khiến Lam Tiếu Tiếu tỉnh táo lại, ngay từ đầu cô cũng không có ý định chạy ra ngoài một mình, chỉ là làm mình làm mẩy muốn mọi người cho cô một bậc thang, bây giờ Lạc Nhạn nói như vậy khiến cô do dự, “Không phải tôi muốn chạy ra ngoài, là các người bức tôi, tôi đã nói lần đó tôi thật không có cố ý.” “Ta biết ngươi không phải cố ý.” Chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, đối với Lam Tiếu Tiếu mà nói, đoán chắc không có ai quan trọng hơn bản thân cô ta. Chân mày Kim Ngọc nhíu lại, toàn thân lộ ra khí tức lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn Lạc Nhạn, dường như muốn hỏi Lạc Nhạn đang có ý gì. Tất nhiên Lạc Nhạn cũng phát giác được ánh mắt của Kim Ngọc, “Ngoại trừ để cho cô ta rời đi rồi chết ngoài đó, còn lại mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm.” “Tại sao?” Kim Ngọc không hiểu, nếu như nói là do Lạc Nhạn niệm tình từng là bạn bè thì cũng sẽ không nói như vậy, nhưng nếu không phải là bạn bè thì cần gì xen vào việc sống chết của ả ta? “Cái thế giới này làm gì có nhiều cái ‘tại sao’ như vậy.”Lạc Nhạn nói xong đi tới trước mặt Lam Tiếu Tiếu, rút chủy thủ ra, cắt qua mặt Lam Tiếu Tiếu. Lam Tiếu Tiếu vô thức che mặt, thấy trên tay ướt máu mới khiến cô tỉnh táo lại, sững sờ nhìn tay mình, miệng há lớn, mặt cô? Sao lại như thế này, Lạc Nhạn cái con nhỏ khốn kiếp này, lại dám làm mặt mình bị thương, “Tiện nhân, ngươi đi chết đi.” Lam Tiếu Tiếu nói xong đưa tay móc súng ngắn đeo bên hông ra, hướng Lạc Nhạn mà bắn. Chỉ là mới móc ra đã bị Lạc Nhạn nhanh tay lẹ mắt cướp mất, cả người cô ta sững sờ nhìn Lạc Nhạn. “Chỉ mới là cảnh cáo ngươi mà thôi, coi như là lời nhắc nhở để ngươi không bao giờ quên, ngươi đã tính toán bọn ta như thế nào.” Cái mà cô ta thiếu, bây giờ cô chưa muốn cô ta trả lại, nhưng vừa rồi một dao kia, có thể khiến cô nguôi ngoai cơn tức giận. “Lúc nào thì ta tính toán các ngươi, ngươi đúng là đồ ngậm máu phun người.” “Có hay không thì tự trong lòng ngươi hiểu rõ.” Lạc Nhạn đáp trả. Lam Tiếu Tiếu cười lạnh, nhanh chóng lấy tay bụm mặt, hiện tại cô chỉ còn có khuôn mặt này, bây giờ lại bị Lạc Nhạn hủy, như vậy Ôn Băng Vũ còn muốn cô sao? Nghĩ một chút, cả thân thể liền run rẩy, nếu như Băng Vũ không cần mình nữa, vậy cô có thể trông cậy vào ai đây? Ánh mắt lập tức lộ ra sát ý, “Lạc Nhạn, ta hận ngươi.” “Vậy là tốt rồi.” Lam Tiếu Tiếu hơi ngừng lại, nhìn nụ cười của Lạc Nhạn, cả người như bị đóng băng, lúc trước cảm thấy Lạc Nhạn là người dễ bị khi dễ, lúc này lại hoàn toàn khác, giống như Tu La dưới địa ngục. Lạc Nhạn giả bộ như đang lấy một sợi dây thừng từ trong balo ra, bắt được cánh tay của Lam Tiếu Tiếu, không quan tâm cô ta giãy dụa, cưỡng chế trói tay cô ta lại, “Dù sao ngươi cũng đã hận ta, ta không ngại ngươi hận nhiều hơn một chút.” “Ngươi điên rồi, Lạc Nhạn, tại sao?” Rõ ràng lúc trước còn rất tốt, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy, Lạc Nhạn của hiện tại có khác gì đám zombie kia đâu? Lạc Nhạn không nói nhiều, sau khi trói chặt cô ta mới đẩy cô ta về hướng Kim Ngọc, “Ngươi muốn xả giận như thế nào thì tùy, tôi chỉ cần cô ta còn thở là được.” Lạc Nhạn nói xong, thừa dịp bọn họ không để ý mới đi vào tầng hầm, đem súng ống đạn dược còn dư lại bỏ vào trong Tử Ngọc, xác định không bỏ sót thứ gì mới hài lòng rời đi. Thời điểm đi ra mọi người đều nhìn qua, Lạc Nhạn cũng mặc kệ, lúc nãy sau khi mọi người đến thì Lôi Nặc cũng rời đi, nhìn vẻ mặt đó có chút không thích hợp, cô muốn đi nhìn anh ấy một chút. Lôi Nặc cũng không có đi xa, chỉ đứng ngay cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ bóng lưng thì rất khó đoán anh là zombie. “Chúng ta cần phải đi.” Lạc Nhạn còn chưa tới gần thì nghe được giọng của Lôi Nặc vang lên, Lạc Nhạn hơi ngừng lại, có chút không hiểu mà nhìn anh, không phải vừa mới tới đây sao, sao lại muốn đi? “Xảy ra chuyện gì à?” “Có thứ gì đó đang chạy qua bên này.” Lạc Nhạn nhíu mày, nhìn thấy Lôi Nặc đang nghiêm túc, nếu như là thứ bình thường thì Lôi Nặc sẽ không biểu hiện như thế, có lẽ thứ đang chạy đến đây không dễ đối phó, “Để tôi kêu mọi người chuẩn bị.” Lôi Nặc ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, trong mắt chỉ có sự âm tàn, những mảnh vụn ký ức đã được hoàn chỉnh sau khi nghe mấy câu nói của Lâm Húc. Nếu như không phải do hắn may mắn trốn thoát, sợ rằng hắn đã biến thành những con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ kia. Người ở sở nghiên cứu hắn sẽ không buông tha cho một ai, còn có mấy tên phản bội kia nữa. Chỉ là không biết tại sao càng nghĩ càng có chút mơ hồ, chỉ có thể chậm rãi chờ đến khi khôi phục hoàn toàn mới biết được. Mấy người Lạc Dật hoàn toàn tín nhiệm Lạc Nhạn, cho nên khi cô đưa ra thông báo chuẩn bị rời đi, thì mọi người cũng đã đứng dậy, dù sao ở trong mạt thế, quái vật rất nhiều, bọn họ khó lòng mà phòng bị, nên khi biết có thứ gì đó đang chạy đến, đều quyết định không nán lại đây nữa. Kim Ngọc còn chưa kịp giáo huấn Lam Tiếu Tiếu thì nghe được tin này, cũng chỉ có thể nhịn xuống, quay người đi chuẩn bị. Chỗ này quân đội đã lập thành quy mô nên có không ít đồ vật, giống như ở phía đằng sau tòa nhà có không ít xe vũ trang, đương nhiên còn có xe tăng, chỉ là xe tăng này không thích hợp cho bọn họ nên cuối cùng vẫn chọn hai chiếc xe được vũ trang đầy đủ. Bởi vì người hơi nhiều nên Hoàng Lượng, Kim Ngọc, Lê Tử với Lâm Húc một chiếc, còn lại mấy người Lạc Nhạn một chiếc, tám người vừa đủ hai xe. Cơ hồ sau khi vừa leo lên xe thì liền xuất phát. Trước mắt là đến Kiến Châu. Kiến Châu là nơi có nhiều căn cứ nhất, nghe nói ở đó có rất nhiều người tài ba, Dị năng giả cường đại cũng tập trung ở Kiến Châu. Đoạn đường này không có người ở nên cũng không có zombie, cho nên một đường không có chút trở ngại nào, kỳ thật cũng có thể nói do có Lôi Nặc ngồi trên xe nên zombie ở bốn phía vô thức mà né họ ra. Mà khi Lạc Nhạn đang suy nghĩ lung tung. Một tiếng ầm ầm không lớn không nhỏ truyền đến, khiến mọi người đang ngồi trên xe cũng run lên, đồng loạt nhìn về phía sau. Bọn họ chỉ mới chạy ra khỏi đó được tầm trăm mét, mà chỗ tòa nhà không nhỏ phía sau lúc này lại sụp xuống, nhìn thấy một màn này, sắc mặt ai cũng khó coi. Lạc Dật tăng tốc, khẳng định ở phía sau có đồ vật, nếu như không có làm sao có thể bất thình lình sụp xuống như vậy, sắc mặt hắn hơi xanh, vừa rồi nếu như bọn họ không nghe lời Lạc Nhạn mà nấn ná lại, lúc này sợ rằng bọn họ đã bị chôn dưới đó, trong lòng không nhịn được cảm thấy may mắn. Mà sau khi tòa nhà sụp xuống không lâu thì trên mặt đất xuất hiện vết nứt, vết nứt kia không nhỏ, bắt đầu chạy theo xe bọn họ.