Lão công là zombie vương

Chương 56 : ♦ Chương 56

CHƯƠNG 56: GẶP LẠI Edit: Lan Anh Lôi Nặc lắc đầu tỏ vẻ không sao, duỗi tay ôm lấy Lạc Nhạn, theo thói quen lại cắn cổ cô. Mỗi khi Lôi Nặc làm động tác này đều có dụng ý đặc biệt, anh sẽ không vô duyên vô cớ mà làm vậy, cho nên khi anh khẽ cắn thì ánh mắt của Lạc Nhạn nhìn về phía Lâm Húc, chủy thủ trong tay chỉ vào hắn, “Ngươi đã làm gì Lôi Nặc?” Lôi Nặc vẫn có ký ức của con người, mà cái tên Lâm Húc này lại biết Lôi Nặc, chẳng lẽ hắn nói cái gì đó không nên nói, khiến Lôi Nặc thương tâm? “Cái gì tôi cũng không làm.” Lâm Húc lắc đầu, xin nhờ, là Lôi Nặc làm cái gì hắn mới đúng a? Nghĩ đến thực lực của hai người cách xa vạn dặm, đối với chất vấn của Lạc Nhạn hắn chỉ biết lắc đầu. Nhưng không hiểu sao cơ thể Lâm Húc cứ rét run khiến hắn nhịn không được run lẩy bẩy, cảm giác được chỗ vết thương dường như không còn cảm giác, cả cơ thể cũng có chút cứng ngắc. “Ngươi nói cái gì với anh ấy?” Lạc Nhạn tức giận, đối với Lâm Húc cô luôn không có hảo cảm, sau khi biết rõ hắn không phải là bạn bè của anh hai, cô càng không cần phải kiêng nể, cho dù thân phận hay địa vị hắn có cao hơn bao nhiêu đi nữa, thì lúc tận thế này đây, những thứ đó đều là vô nghĩa. Lâm Húc khiếp đảm khi bị ánh mắt chết chóc của Lôi Nặc bắn tới, miệng hơi nhúc nhích, hắn vốn muốn nói nhưng khi chạm vào mắt Lôi Nặc, trong nháy mắt liền giảm âm thanh. Lạc Nhạn không hiểu nhìn Lôi Nặc, sau đó cô hiểu rõ, nếu Lôi Nặc muốn cho cô biết thì nhất định sẽ nói với cô, bây giờ không nói có lẽ anh có đạo lý của riêng mình, cho nên Lạc Nhạn cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà trở tay ôm lại Lôi Nặc, “Mặc kệ phát sinh cái gì, mọi chuyện đều có tôi ở đây.” Không nghĩ đến bề ngoài Lôi Nặc kiên cường như vậy, nhưng lại có một mặt yếu ớt đến thế, mỗi lần yếu ớt hay nhớ cô, anh sẽ liếm cổ cô, tuy cô không rõ tại sao anh muốn làm như vậy, nhưng cô vẫn vô thức mà đau lòng cho anh. Loại cảm giác này giống như một chú chó nhỏ đang lấy lòng mình, khiến tâm cô trong nháy mắt nhu hòa thành nước. Lôi Nặc lên tiếng, lúc này mới đứng thẳng lên, nhìn ra phía bên ngoài, hơi nhíu mày, “Đã tới.” Lạc Nhạn mím môi, đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này mới hiểu ý của anh nói là gì. Cô vui vẻ hẳn lên, phất phất tay với người bên dưới, “Anh hai, em ở trên này.” Âm thanh Lạc Nhạn phải ém lại, không dám phát ra động tĩnh quá lớn. Mà sau khi Lạc Dật nhìn thấy động tác tay của Lạc Nhạn, hắn cũng vô thức mà phất phất tay, mọi người cùng nhau đi vào bên trong tòa nhà. Một đoàn người tiến nhập vào gian phòng, thấy được Lâm Húc với Lam Tiếu Tiếu, sắc mặt mọi người đều khác nhau, đặc biệt là Kim Ngọc, dù hắn đứng xa Lạc Nhạn nhưng cô vẫn nghe được tiếng hắn đang mài răng. Lạc Nhạn cũng không buồn để ý, ngược lại kêu bọn họ nhanh đi xuống hầm chọn vũ khí. Mặc dù đa số đã bị Lạc Nhạn thu vào Tử Ngọc, nhưng nơi này vẫn còn lại khá nhiều, cộng thêm mấy người Lạc Dật thì cũng chỉ lấy được một phần năm chỗ còn lại này. Nhìn trên người Hoàng Lượng treo đầy súng với đạn, cả người hắn trong nháy mắt tròn lên một vòng, Lê Tử nhịn không được cười phá lên, đưa tay kéo cây súng trường kia, “Ngươi đeo nhiều thứ sau lưng như vậy sẽ chạy được sao? Đừng đợi đến lát nữa gặp zombie, chỉ biết đứng đó ngốc nha.” Hoàng Lượng hừ một tiếng, đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, cơ bắp trên người cường tráng hơn rất nhiều, “Chỉ có mấy cây súng, coi như ta có khiêng thêm hai người vẫn có thể chạy như thường.” Không phải hắn nói phét mà sự thật là như vậy. Vừa rồi trong lúc hắn với Lạc Dật cùng nhau đi tìm vị trí đóng quân, Lạc Dật đã nói hết chuyện liên quan đến dị năng cho hắn biết, dù sao khi hắn nhìn mọi người đều có năng lực cường hãn như vậy, không tránh được đố kỵ với hâm mộ, có được mấy câu nói của Lạc Dật, khiến Hoàng Lượng suy nghĩ sâu xa. Đầu tiên là bị hôn mê, hắn cũng hôn mê rồi, dường như chẳng có gì khác ngoài việc sức lực của hắn tốt hơn trước kia, còn lại cái gì cũng không thay đổi, cái này khiến hắn cảm thấy bất lực, nhưng tập hợp các chi tiết lại thì có dị năng đã là rất tốt rồi, hắn cũng không thể chọn hay thay đổi. Lê Tử với Kim Ngọc khi tìm thấy địa phương này mới cùng hai người bọn họ tụ hợp lại, cho nên cũng không biết sự tình của Hoàng Lượng. Lúc này nhìn thấy bộ dáng này của Hoàng Lượng, mọi người nhịn không được mà kinh ngạc, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn, khoan hãy nói, nhìn Hoàng Lượng khỏe mạnh như vậy, cơ bắp cũng phát triển, khó trách lại có khí lực lớn, “Xem ra sau này không nên gọi Hoàng Lượng, nên gọi là anh đô.” Lời này khiến Lạc Nhạn phốc một tiếng bật cười, nhìn Lê Tử đứng bên cạnh Hoàng Lượng, nếu như so sánh thì nhìn Hoàng Lượng càng thêm nổi bật, cứ như Lê Tử đứng bên cạnh trái dưa hấu khổng lồ. Lê Tử không hiểu nhìn Lạc Nhạn, hiển nhiên không rõ chị ấy đang cười cái gì, ngốc ngốc muốn hỏi thì lúc này cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo, mắt nhìn về phía Kim Ngọc, mồm há to thành chữ O, đây là lần đầu tiên cô thấy Kim Ngọc sinh khí, hơn nữa còn đối với mỹ nữ mà hắn đã nhận định. Lạc Nhạn cũng phát hiện, miệng cười yếu ớt, yên tĩnh mà nhìn Lam Tiếu Tiếu. Sắc mặt Lam Tiếu Tiếu trắng bệch, mới đi về từ cõi chết trong tay Lạc Nhạn, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp Kim Ngọc, khiến thân thể cô không ngừng run rẩy, núp ở trong góc. Cô không nghĩ rằng Kim Ngọc còn sống, dù sao trong hoàn cảnh kia hắn cũng nên bị bông hoa kia ăn thịt, cho nên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. “Khoảng thời gian này cùng nhau đi tới, ta không làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi.” Âm thanh Kim Ngọc vẫn ôn nhu như cũ, giống như là đang hỏi thăm, nhưng cũng không có chút tình cảm nào trong đó. Nhưng Lam Tiếu Tiếu cho rằng Kim Ngọc vẫn còn chút tình cảm gì đó với cô, trong mắt lại bày ra dáng vẻ xin lỗi, “Thật xin lỗi Kim Ngọc, lúc đó là do tôi quá sợ hãi, thật sự không phải tôi cố ý.” Nói xong tiến lên mấy bước, bắt lấy cánh tay của Kim Ngọc, dùng bộ ngực to của mình mà cọ lên tay hắn. Nếu như Kim Ngọc không muốn giết cô thì có thể xem như hắn vẫn còn thích cô, coi như bây giờ hắn có muốn thân thể cô thì cô cũng sẽ nguyện ý cho, dù sao dung mạo của Kim Ngọc cũng không tồi, so với mấy người Lữ Dương thì tốt hơn nhiều. Kim Ngọc cười lạnh, rút tay mình ra, hắn không muốn chấp nhặt với nữ nhân, nhưng không có nghĩa là nữ nhân bò cạp này cũng nằm trong số đó, hắn còn muốn sống thêm mấy chục năm, không muốn chết trong tay ả ta. “Ngươi muốn tự mình động thủ, hay để ta động thủ?” Lam Tiếu Tiếu sợ hãi, khắp khuôn mặt đều là kinh ngạc, nhìn mọi người xung quanh đều mang ánh mắt chán ghét mà nhìn mình, tất cả những người ở đây, đều cùng một phe với Lạc Nhạn. Bọn họ vì Lạc Nhạn, cho nên mới muốn cô lập mình, đây là muốn giết mình sao, sao lúc trước mình lại ngốc như vậy, cứ muốn đi theo mấy người này, khác gì tự đi tìm đường chết. “Kim Ngọc, nếu như anh không muốn tha thứ cho tôi thì tôi đi là được chứ gì?!” Kim Ngọc lạnh lùng nhìn Lam Tiếu Tiếu, trên mặt cô ta còn thể hiện như mình là người bị hại xong lại bị người ta vứt bỏ, người không rõ chuyện sợ rằng sẽ hiểu lầm, là hắn đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lý. Nếu như người cô ta tính toán không phải là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ tin, nhưng Kim Ngọc lại bị hại nặng nề, tất nhiên hắn sẽ không tin tưởng những gì cô ta nói cũng như thể hiện, thậm chí còn cho hắn thêm kiến thức về nữ nhân rắn rết. Lam Tiếu Tiếu thấy mọi người không ai nói gì, ngay cả Lâm Húc cũng tái nhợt ngồi ở góc hẻo lánh kia, không trò chuyện, hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều, rõ ràng hắn không có khả năng giúp cô, Lam Tiếu Tiếu hốt hoảng, giậm chân một cái, đi ra bên ngoài.