Lão công là zombie vương

Chương 55 : ♦ Chương 55

CHƯƠNG 55: THU THẬP Edit: Lan Anh Còn có, nhìn thấy súng trong tay hai người họ cô liền yên tâm, có súng liền chứng minh nơi này vẫn còn súng ống đạn dược, “Nói, súng để ở đâu, nói thì ta có thể cân nhắc buông tha cho ngươi.” Lạc Nhạn cong khóe miệng, tay như có như không vuốt ve chủy thủ, vừa rồi một súng kia nếu không Lôi Nặc, có lẽ cô đã chết. Khoản nợ này, tất nhiên cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nghĩ đến địa phương tiếp theo muốn đi, tâm Lạc Nhạn khẽ động, trong mắt ý cười nhiều hơn khi nhìn Lam Tiếu Tiếu. Lam Tiếu Tiếu tròng mắt xoay lộng, nếu như nói cho bọn họ biết ở đó có súng, chắc chắn sẽ bị lấy đi, không, nơi đó nhiều súng như vậy, bọn chúng cũng không có khả năng lấy hết, đến thời điểm đó, chỉ cần cô quay lại đây, suy nghĩ một chút, trên mặt Lam Tiếu Tiếu vui vẻ hơn hẳn. “Tốt, để tôi mang cô đi, nhưng Lạc Nhạn, tôi muốn nói với cô là cô đã thật sự hiểu lầm tôi rồi, nghĩ một chút hồi chúng ta học chung đại học, khi đó tốt bao nhiêu a, tại sao vừa tận thế thì cô liền thay đổi?” Cho dù đến hiện tại, Lam Tiếu Tiếu vẫn không quên giảo biện cho chính mình, nghĩ đến Ôn Băng Vũ thời thời khắc khắc ôn nhu với mình, lại nhìn dáng dấp của Lam Tiếu Tiếu hiện tại, không thể không nói, tra nam xứng tiện nữ, quả thật là tuyệt phối, vậy mà lúc trước cô còn xem Ôn Băng Vũ là người hiền lành thật thà, thật sự quá buồn cười. “Mặc kệ có hiểu lầm hay không, ngươi vẫn nên dẫn đường đi.” Lam Tiếu Tiếu há miệng muốn nói, cuối cùng cũng không nói gì, sâu trong mắt là hận ý, lúc trước chỉ cần cô mở miệng nhẹ nhàng nói vài câu thì Lạc Nhạn sẽ nghe theo, bây giờ cô ta lại khiến cô cảm thấy lạ lẫm, cũng khiến cô cảnh giác thêm vài phần. Lam Tiếu Tiếu đi phía trước, dẫn theo Lạc Nhạn đi vào bên trong. Nhìn thấy hành động của Lam Tiếu Tiếu, mắt Lâm Húc nhắm lại, tiện nhân này quả nhiên không thể tin tưởng, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể mang theo lãnh ý mà nhìn hai người họ chậm rãi rời đi. Mắt chớp chớp, tay đè chặt lấy vết thương, cảm giác đau nhói ở vết thương khiến biểu hiện trên mặt hắn càng thêm khó coi. Lúc là con người cũng luôn áp chế hắn, bây giờ biến thành zombie cũng còn dám đối với hắn như vậy, đợi đến lúc hắn rời khỏi đây được, nhất định sẽ khiến tên Lôi Nặc này đẹp mắt. Súng ống đạn dược tất nhiên sẽ không để ở bên ngoài, Lạc Nhạn đi phía sau Lam Tiếu Tiếu, đến một căn phòng nằm sâu trong cùng, căn phòng nhìn qua cũng không thấy gì khác thường, giống như những căn phòng bình thường khác, nếu chỉ có một mình Lạc Nhạn đi vào thì có lẽ cô sẽ bỏ qua, nhưng sau khi thấy Lam Tiếu Tiếu đưa tay đẩy cái bàn ra, trong nháy mắt cô bị kinh ngạc. Ở phía dưới cái bàn là một hành lang, nhìn  vào bên trong chỉ thấy một màu đen thăm thẳm. Lam Tiếu Tiếu cầm đèn pin chiếu vào bên trong, “Đều ở bên trong.” Lạc Nhạn hơi nhíu mày, ra hiệu cho cô ta đi trước, sau khi nhìn cô ta đi vào thì cô mới đi theo sau. Chờ đến lúc không còn nghe thấy âm thanh của Lạc Nhạn, Lôi Nặc lúc này mới trừng Lâm Húc, cái mũi hơi động một chút, mùi máu khiến cả cơ thể hắn sôi trào, hận không thể tiến tới nhai từng miếng thịt của Lâm Húc, nhưng hắn vẫn còn sót lại chút ý thức để tự kiềm chế bản thân, hắn đứng tại chỗ nói, “Đem những điều mà ngươi biết, nói cho ta nghe.” “Cái gì tôi cũng không biết.” Ánh mắt Lâm Húc hơi đổi, thân thể lui về sau một bước, nhưng trên tay truyền đến cảm giác đau nhói khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Lôi Nặc nhắm mắt lại, tiến lên mấy bước, tay bấm cổ Lâm Húc, bắt đầu siết lại. Lâm Húc đưa tay đẩy Lôi Nặc ra nhưng tay Lôi Nặc giống như làm bằng đồng bắng sắt, căn bản không nhúc nhích được chút nào, ngược lại còn làm cho bản thân hô hấp ngày càng khó khăn, qua một hồi lâu mới duỗi chân ra đá về phía ngực của Lôi Nặc. Một cước này khiến Lôi Nặc nhíu mày, một tay khác bắt được chân hắn, hơi dùng sức thì cảm giác được sự cứng rắn, Lôi Nặc phản ứng lại, đây là cường hóa thân thể. Coi như là Dị năng giả thì như thế nào? Lôi Nặc cười cười, viên đạn kia dính máu của hắn, coi như Lâm Húc này có là Dị năng giả thì cấp độ cũng không cao hơn hắn, cho nên Lâm Húc không tránh được việc bị virus của hắn cảm nhiễm. Chỉ tiếc Lâm Húc không biết, thân thể vùng vẫy một chút đã không còn khí lực. Lôi Nặc tay khẽ buông lỏng, nhìn biểu hiện trên mặt Lâm Húc. “Nói chưa?” “Tôi nói.” Sắc mặt Lâm Húc như người chết, ngây ngốc nhìn Lôi Nặc, “Ngươi muốn biết cái gì?” “Ta.” Mỗi câu mỗi chữ giống như đang mài lấy yết hầu, khiến Lôi Nặc khó chịu mà nhíu mày. Lâm Húc nhìn lên sau đó cúi đầu ho khan hai tiếng, hiện tại Lâm Húc nói chuyện cũng không thoải mái hơn Lôi Nặc bao nhiêu, ngược lại càng thêm khó chịu, đưa tay sờ lấy cái cổ bị bầm tím, rõ ràng hắn đã cường hóa, nhưng vẫn như cũ không có hữu dụng trước mặt Lôi Nặc. “Trước tận thế, sở nghiên cứu Hoằng Dương có làm một hạng mục nghiên cứu, nghe nói có thể cải biến cả thế giới, có thể giúp người ta trường sinh bất lão.” Đi theo sau Lam Tiếu Tiếu, xuyên qua một thông đạo thật dài, cuối cùng cũng thấy kho vũ khí. Chỉ nằm vỏn vẹn trong một cái phòng, nhưng vũ khí mới cũng có không ít, mắt Lạc Nhạn sáng lên, tiện tay cầm lấy một cây, dùng tay ước lượng một chút. Cây súng này không dùng đạn, mà dùng tia hồng ngoại, thao tác cũng tương đối đơn giản, Lạc Nhạn nhìn bức tường trước mặt, trong nháy mắt đã vạch trên bức tường một đường dài. Lam Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ngay từ đầu cô cũng muốn sử dụng cây này, nhưng nó quá nặng, cô cầm lên lại không nhắm chuẩn được, kỳ lạ là trước kia khí lực của Lạc Nhạn còn không bằng cô, sao bây giờ lại có thể cầm được vũ khí hạng nặng? Trong lòng hoài nghi nhưng Lam Tiếu Tiếu vẫn thức thời không hỏi ra miệng, ngược lại cười yếu ớt mà nhìn Lạc Nhạn, “Lạc Nhạn, chỉ cần cô nói tôi làm cái gì, tôi sẽ xông pha khói lửa, đó là vì tôi không muốn mất đi người bạn này, nếu cô có hiểu lầm gì hoặc tôi có làm gì không đúng, cô cứ nói, tôi sẽ đổi.” Lạc Nhạn nói: “Ta với ngươi thì làm gì có hiểu làm, ngươi hiện tại đi ra ngoài đi.” Nụ cười trên mặt Lam Tiếu Tiếu trong nháy mắt bị đông cứng, có thời điểm nào mà cô phải đi nịnh nọt như vậy chưa? Hết lần này đến lần khác Lạc Nhạn dầu muối đều không vô, mắt hơi chuyển nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ đi ra ngoài. Chờ đến khi cô ta rời đi, Lạc Nhạn liền đóng cửa lại, cô nhìn xung quanh xác định không có ai cũng như không có camera giám sát, lúc này mới yên tâm mà lấy gần hết vũ khí bỏ vào trong Tử Ngọc, nhưng có những cái cô không động vào, dù sao Lam Tiếu Tiếu cũng đã nhìn thấy chúng. Cô không muốn bại lộ Tử Ngọc trước mặt Lam Tiếu Tiếu. Sau khi thu hơn phân nửa số vũ khí, cô mới tìm một số vũ khí thích hợp đeo lên người, mang tốt từng cái rồi mới rời khỏi phòng. Lam Tiếu Tiếu lúc này vẫn còn đang đứng bên ngoài, nhìn thấy trên người Lạc Nhạn treo đầy súng, ánh mắt khẽ động sau đó nhìn vào bên trong, thấy trong kho vẫn còn khá nhiều thì mới cười cười đưa Lạc Nhạn ra ngoài, trong mắt vẫn không quên lộ ra vẻ khinh miệt. Vừa đi ra ngoài liền cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, Lạc Nhạn theo bản năng đặt tay lên thanh chủy thủ được gắn bên chân, nhưng khi chạm tới khuôn mặt băng lãnh của Lôi Nặc thì có chút hiểu rõ, trước mặt Lôi Nặc là Lâm Húc đang ngồi thở hổn hển trong góc phòng, sắc mặt trắng bệch, nhìn cũng không dám nhìn Lôi Nặc. “Xảy ra chuyện gì?” Lạc Nhạn đặt tay lên người Lôi Nặc, nhìn biểu hiện trên mặt hắn khiến cô cảm thấy lo lắng.