Lão công là zombie vương

Chương 128 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 128: DO DỰ Edit: Lan Anh Nhìn vẻ mặt của hắn lại khiến Lạc Nhạn cảm thấy sự yêu thương con trẻ phát ra từ trong tâm của mình. Gắp cho hắn ít đồ ăn, chỉ hắn có thể ăn như thế nào, lúc này Lâm Mông đã hiểu, học theo cách Lạc Nhạn chỉ, ăn vài miếng thì hai mắt sáng lên. Mà Lạc Dật ngồi một bên cảm thấy hoang mang, tên Lâm Mông này nhìn thế nào cũng có chút quỷ dị, nói hắn là zombie cũng không phải, nhưng so với lúc Lôi Nặc mới biến thành zombie thì không khác nhau mấy. Nhưng bọn họ tin tưởng, Lạc Nhạn sẽ không hại họ, nên mọi người mới yên tâm thưởng thức đồ ăn. Ngược lại Lôi Nặc vô cùng đố kỵ ngồi bên cạnh Lạc Nhạn, hắn không cần ăn đồ ăn, cho nên hắn đành phải nghiến răng ngồi nhìn cảnh Lạc Nhạn gắp đồ ăn cho tên kia. Sau đó móc trong ngực ra một túi tinh hạch, trực tiếp nhét vào tay Lạc Nhạn. Lạc Nhạn không hiểu, vừa muốn hỏi thì thấy Lôi Nặc há miệng ra, một bộ muốn cô đút hắn ăn, Lạc Nhạn liền nghĩ đến hình ảnh hai người vừa rồi ở trong phòng, cô thì mệt muốn chết còn hắn thì sung sướng, cô có một mong muốn mãnh liệt đó là vứt cái túi tinh hạch này vào mặt hắn. Nhưng vừa nghĩ tới hậu quả, Lạc Nhạn chỉ có thể lấy một viên tinh hạch trong túi ra, nhét vào trong miệng Lôi Nặc, nhìn cái biểu lộ hạnh phúc kia liền khiến Lạc Nhạn đang giận cũng buồn cười. “Chị, hai người ân ái như vậy làm em đố kỵ a!” Lê Tử vừa ăn cơm, vừa lộ ra biểu hiện ai oán, sau đó nhìn về phía Lạc Dật, thấy hắn đang cúi đầu đoạt đồ ăn với Kim Ngọc và Hoàng Lượng, cô chỉ có thể cười khổ. “Đố kỵ?” Lạc Nhạn cười ha ha hai tiếng, cô còn đang đố kỵ với bọn họ a, cái tên Lôi Nặc này không khác gì đứa bé, muốn làm gì thì làm đó, cô cũng biết xấu hổ vậy? “Chị, chừng nào chị viên mãn rồi thì cũng nên giúp em một chút a!” Lê Tử nói xong liền chu miệng với Lạc Dật. Lạc Nhạn nhìn Lê Tử mà mắc cười, đuôi mắt cô nhìn về phía Lạc Dật, thấy anh hai như có như không nhìn lén Lê Tử, cô cười khẽ, cũng có chút hiểu rõ tình huống. Xem ra là anh hai đã biết, Lê Tử biểu hiện rõ như vậy, nếu anh hai không biết thì mới kỳ lạ, hơn nữa lúc trước ở thành zombie, hình ảnh Lạc Dật liều mạng khi Lê Tử bị con quái vật kia kéo ra ngoài, cũng làm Lạc Nhạn phải suy nghĩ a. Khả năng Lê Tử trở thành chị dâu của mình không nhỏ a. Nên để họ tự đến với nhau, cô mà hỗ trợ thì sợ lại không hay. Cô đáp qua loa với Lê Tử, sau đó mới nói tới vấn đề chính. “Lần này chúng ta đã hành động thành công, không chỉ tìm được thuốc mà còn có đồ ăn, hơn nữa tôi còn biết được một sự kiện.” Lạc Nhạn nghiêm túc nói, nhìn khuôn mặt mọi người đang tươi cười đồng loạt cứng lại, cô khẽ cau mày, những lời vừa nãy cô nói Lôi Nặc, cô nói lại một lần nữa. Nhìn sắc mặt mọi người đại biến, khóe miệng Lạc Nhạn hơi nhếch lên. Ai cũng mang vẻ mặt khó coi chăm chú nhìn Lạc Nhạn, giống như muốn tìm đáp án trên mặt cô, “Cho nên, phòng thí nghiệm nằm rải rác ở khắp mọi nơi?” Lạc Nhạn gật đầu, “Không sai.” Lạc Dật với mấy người Hoàng Lượng đều đen mặt, tay nắm chặt thành quyền, Hoàng Lượng nghiến răng: “Nếu như dựa theo lời Lạc Nhạn nói, cái phòng thí nghiệm này vẫn còn được duy trì thì lúc này chúng ta nên tìm nó để phá hủy, nếu không những thứ được nghiên cứu bên trong chạy ra ngoài thì lúc đó lại thêm phiền phức.” Mọi người đồng loạt tán thành. So với bọn họ, Kim Ngọc với Lê Tử lại có biểu hiện bình tĩnh, đặc biệt là Lê Tử, cô nàng vốn là người cực kỳ nhiệt tình hoạt bát, nhưng lúc này lại tỏ vẻ không quan tâm, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay của mình, bộ dáng đó khiến Lạc Nhạn cảm thấy nghi ngờ. “Lê Tử, em cảm thấy thế nào?” Lê Tử gượng cười, sau đó nhìn về phía Kim Ngọc, quả nhiên thấy được sự ngưng trọng trên mặt hắn, nụ cười gượng cũng nhanh chóng biến mất. Lạc Dật nhíu mày, hắn không quen biểu lộ này của Lê Tử, nhưng khi thấy hai anh em họ dị thường thì Lạc Dật cũng nhanh cảm giác được có gì đó không đúng, nghĩ đến câu chuyện lần trước Kim Ngọc kể, sắc mặt hắn ngưng trọng, “Hai người như thế nào?” Lê Tử nhìn Lạc Dật thật sâu, thấy hắn nghiêm túc nhìn mình thì lời đến miệng lại không biết nói thế nào, chỉ có thể ngồi bên cạnh nói với Kim Ngọc, “Ngươi mau nói với họ.” “Ta không biết nên nói thế nào.” “Nhưng hôm đó ngươi đã nói qua một lần rồi.” Không thể không nói, lời này của Lê Tử quả nhiên có lực sát thương rất mạnh, chí ít là đối với Kim Ngọc, không khác gì một nhát dao đâm vào tim hắn, khóe miệng hắn run rẩy, im lặng hồi lâu để tâm mình bình tĩnh lại, “Ngươi muốn ăn đòn?” Lần trước là vì hắn tưởng mình sắp chết, nên mới nói ra những lời dặn dò đó, nếu không bắt hắn khơi khơi nói ra, thì đúng là khó mà mở lời. Lê Tử co rút khóe miệng, “Thử xem.” Kim Ngọc cau mày, hai mắt mang theo tức giận nhìn Lê Tử, giống như muốn đánh cô tại chỗ, thẳng đến khi Lê Tử muốn co rút người lại, “Ngươi muốn đánh ta?” “Ta không phải muốn đánh ngươi...” Kim Ngọc dừng lại, sau đó lại nghiêm túc nói với Lê Tử, “Ta thật sự muốn đánh ngươi.” Được, câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lê Tử đại biến, trực tiếp đứng lên, tay chỉ vào mặt Kim Ngọc, “Có gan thì ngươi lặp lại lần nữa, đừng tưởng ngươi là anh thì có thể ăn hiếp ta, ngươi thử chọc tới ta xem, ta liền xử ngươi như thường.” “Đến a, ai sợ ai!” Đã lâu rồi hắn không có động thủ với Lê Tử, tất nhiên nếu cô đã muốn vậy thì hắn cũng không muốn yếu thế. Thấy bộ dạng của hai người, khóe miệng Lạc Dật co rút, nhìn qua Lạc Nhạn, hai người đều bất đắc dĩ. Lạc Nhạn mới đầu cũng không để ý đến chuyện họ định nói, cho nên cô cũng không thất vọng, chỉ cười cười nhìn hai người, không biết tại sao mỗi lần thấy hai người này cãi nhau, cô cảm thấy không khí náo nhiệt hơn rất nhiều, khiến tâm tình của cô cũng tốt lên theo. “Hai người đừng ồn ào nữa, coi như không muốn nói cũng không cần nói sang chuyện khác.” Lạc Nhạn nói xong thì nhìn hai người họ, thấy biểu hiện của họ cứng nhắc thì mới nói tiếp, “Hai người không muốn nói, chúng tôi cũng không bắt buộc, chuyện này liền dừng ở đây thôi.” Lê Tử có hơi ngập ngừng, nhìn Lạc Nhạn thật sâu, có chút bất đắc dĩ, không phải cô không muốn nói, mà cô sợ là sau khi mình nói thì họ sẽ để ý, thậm chí sẽ đuổi hai anh em họ đi, cũng vì như vậy nên cô mới không muốn nói ra. Nhưng thấy Lạc Nhạn như vậy, Lê Tử có chút không xác định. “Chị, kỳ thật...” “Lạc Nhạn, chúng tôi...” Hai người cơ hồ mở miệng cùng lúc, Lê Tử nhìn Kim Ngọc, thấy hắn do dự thì cô liền biết, hơi nhếch khóe môi, nói với Kim Ngọc, “Ngươi nói đi.” Lần này Kim Ngọc cũng không dây dưa nữa, ngược lại gật gật đầu, nói với Lạc Nhạn, “Kỳ thật tôi với Lê Tử, lúc trước bảo hộ cho những nhân viên nghiên cứu này.”