Lão công là zombie vương

Chương 127 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 127: NÃO BỊ Ô NHIỄM Edit: Lan Anh Lạc Nhạn cũng chỉ bất đắc dĩ nhéo nhéo tay Lôi Nặc, trấn an hắn một phen. Biểu tình kia lại khiến tâm tình của Lôi Nặc tốt hơn một chút, sau đó hắn khiêu khích nhìn về phía Lâm Mông, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Mông, hắn ôm chặt Lạc Nhạn, tràn đầy ủy khuất nói, “Cả người anh chỗ nào cũng khó chịu.” Thật đúng là như vậy, nhìn cái khuôn mặt của tên Lâm Mông kia, hắn đã cảm thấy toàn thân không thoải mái. Đặc biệt là hắn ta lại dám câu dẫn Lạc Nhạn, nghĩ đến cảnh hắn ta nhào lên người cô, Lôi Nặc không vui, càng nghĩ càng khó chịu, hắn lại muốn động thủ. Mà Lâm Mông đứng một bên, khuôn mặt lộ ra sự mờ mịt, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, một lúc lâu sau mới hoảng hốt mà cúi đầu xuống, bộ dáng kia không khác gì lúc Tinh Tinh sợ hãi, cô cũng hơi lo lắng cho hắn. Lâm Mông vốn lớn lên có vẻ ngoài rất tốt, khuôn mặt thanh tú, bây giờ hắn lại biểu lộ mình muốn khóc, thật sự rất dễ dàng kích thích sự yêu thương của phái nữ. Thân thể Lạc Nhạn hơi động một chút, muốn đi qua, nhưng khi ánh mặt chạm vào biểu lộ trên khuôn mặt Lôi Nặc, cô đành thôi. Ngược lại Tinh Tinh tiến lên mấy bước, đi tới bên người Lâm Mông, một khuôn mặt bánh bao tròn tròn lo lắng hỏi, “Anh không sao chứ?” Lâm Mông dời ánh mắt lên người Tinh Tinh, hắn nhắm mắt lại, khôi phục sự lạnh nhạt như lúc đầu, sau đó lại ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, thật khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt kia khiến tâm Lạc Nhạn co lại, nhưng rất nhanh tầm nhìn của cô đã bị Lôi Nặc chặn lại. “Thời gian không còn sớm, để anh dẫn em về phòng.” “Nhưng mà...” “Không có nhưng mà.” Lôi Nặc nói xong liền trực tiếp ôm lấy Lạc Nhạn, mang cô đi lên lầu. Nhìn thấy màn này khiến Lâm Mông đứng tại chỗ lộ ra mấy phần u ám, cúi đầu che đi đôi mắt mang đầy lãnh ý, vừa rồi có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, khiến cả người hắn như mất khống chế, chỉ đến khi nhìn thấy Lạc Nhạn, hắn mới có thể cưỡng ép nhịn xuống. Mà bây giờ Lạc Nhạn đã bị người ta đoạt, trong lòng hắn nhất thời có chút xao động, tay hơi động một chút, sát ý trong lòng không ngừng tăng lên. “Lâm Mông, trước tiên ngươi cứ đi theo bọn Lê Tử, để họ tìm chỗ ở cho ngươi, ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi.” Lạc Nhạn nói với Lâm Mông đang cúi đầu. Dù lúc này Lâm Mông mang hình hài của người trưởng thành, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn thì hắn chỉ là một đứa trẻ, nên cô vô thức vẫn coi hắn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Dù sao mười năm này, hắn đều bị bắt nhốt làm thí nghiệm, chắc chắn thời gian hắn tỉnh thì ít, hôn mê thì nhiều. Nếu như không phải có tận thế, Lôi Nặc cũng sẽ bị giống như hắn, bị bắt đi làm thí nghiệm a? Nghĩ như vậy cô cảm thấy có chút đồng tình. Nhưng Lạc Nhạn không biết, nhờ câu nói này mà khiến sát khí trên người Lâm Mông tiêu tan hết, hắn cười ngây ngô nhìn Lạc Nhạn. Ngược lại điều này khiến Lôi Nặc bất mãn. Ôm Lạc Nhạn trở về phòng liền vứt cô xuống giường, trực tiếp đè lên người cô, nhìn tư thế này khiến Lạc Nhạn muốn nhảy dựng lên, cô chống tay trước ngực Lôi Nặc. “Anh muốn gì?” “Em.” Lạc Nhạn đỏ mặt, “Lăn ngay.” “Lăn cùng một chỗ.” Lời này vừa nói ra Lạc Nhạn liền muốn phun, lăn cùng một chỗ? Cái tên Lôi Nặc này thật là, càng ngày càng không đứng đắn, “Được rồi, hôm nay em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi.” “Khiến anh tức giận, còn muốn nghỉ ngơi?” Lôi Nặc nói xong liền cúi đầu cắn cổ Lạc Nhạn. Lạc Nhạn rên khẽ một tiếng, sau đó lập tức lấy tay che miệng lại. Thân thể Lôi Nặc sau khi nghe được tiếng rên của Lạc Nhạn thì lập tức nóng lên, càng thêm cố sức tạo dấu ô mai trên cổ cô. Cảm giác tê dại làm cho Lạc Nhạn muốn xù lông, cô lộn một vòng tại chỗ. Lôi Nặc đang ý loạn tình mê, không có phòng bị nên mới để Lạc Nhạn tránh được, hắn không hiểu đưa tay với tới chỗ cô. Lạc Nhạn giật mình, ngồi dậy lộ ra biểu lộ ai oán, “Em đói.” Lời này lập tức đình chỉ động tác của Lôi Nặc, hắn mím môi, lúc lâu sau mới thở dài, thân thể nhất thời căng cứng khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Nhạn làm cô rùng cả mình, tay vô thức đặt một bên, muốn chạy ra ngoài. Nhưng làm sao Lôi Nặc có thể bỏ qua cho cô? Mắt thấy sắp rơi vào tay Lôi Nặc, Lạc Nhạn muốn la lên thì... “Anh cũng đói bụng, Lạc Nhạn, anh nhẫn thật khó chịu.” Trong giọng nói của Lôi Nặc đầy sự ủy khuất, thấy Lạc Nhạn sững sờ không kịp phản ứng, thì Lôi Nặc lập tức bắt lấy tay cô, đặt lên anh em của hắn... ... Động tác này khiến hai má Lạc Nhạn đỏ lựng. Nhưng so với chuyện kia thì dường như chuyện này có thể chấp nhận được, nghĩ như vậy Lạc Nhạn cũng vô thức nhắm mắt lại mặc hắn muốn làm gì tay cô thì làm, nhưng anh em của Lôi Nặc cũng không thua gì Lâm Mông... Chờ chút, cô bị thứ gì nhập a? Tại sao lại đi so sánh anh em của hai tên này? Lạc Nhạn run rẩy, tại sao cô lại gặp được hai cái tên cuồng khoe hàng thế này, cô vốn là người thuần khiết lúc này não đã bị hai người họ làm ô nhiễm mất rồi. ... Đến lúc trời tối mịt, Lôi Nặc mới chịu buông Lạc Nhạn ra. Cảm giác tay mình như muốn rút gân, sắc mặt Lạc Nhạn hơi run rẩy, nhanh chóng tẩy sạch cái mùi dính trên người, sau đó nổi nóng đi ra khỏi phòng. Còn Lôi Nặc được thỏa mãn, mặt mũi tràn đầy sự đắc ý, đặc biệt sau khi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Mông đứng một bên, hắn cười một tiếng ra hiệu Lâm Mông nhìn về phía cổ của Lạc Nhạn. Sau khi Lâm Mông thấy dấu ô mai trên cổ cô, hắn lại hoang mang, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, vốn Lôi Nặc đang đắc chí thì bây giờ lại bất mãn. So sánh với Lạc Nhạn thì lúc này đám người Lê Tử có chút không thỏa mãn. Mấy người họ đi tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một phen, đợi đến lúc Lạc Nhạn gọi họ mới đi ra ngoài. Ở đại sảnh có hai ngọn đèn, điều này càng khiến họ kinh ngạc. Phải biết ở tận thế đã không còn điện, không có điện thì tất nhiên cũng không có đèn, nhưng Lôi Nặc lại có thể làm được. Nghĩ đến Lôi Nặc có dị năng hệ lôi, muốn có điện là chuyện dễ như trở bàn tay. Mọi người tụ lại một chỗ, Lạc Nhạn tự nhiên sẽ muốn làm một bữa tiệc, cơm nước no nê mới bắt đầu bàn kế hoạch. Đại Miêu và Tiểu Xà cùng nhau đi tới, ngược lại chúng đã thu hoạch rất nhiều, cũng tiến bộ hơn không ít, đặc biệt là Tiểu Xà, chẳng qua là nó đã biến nhỏ nên nhìn có vẻ vô hại, Lạc Nhạn trực tiếp cho chúng một ít đồ ăn, sau đó đuổi ra ngoài chơi. Biến nhỏ nên sức ăn cũng nhỏ, điều này cũng khá tiện, không có làm Lạc Nhạn phá sản. Mà Lâm Mông, ngồi một bên Lạc Nhạn, hai mắt tràn đầy sự ỷ lại, tay hắn cầm đũa, ngây ngốc nhìn một bàn đồ ăn, hiển nhiên không rõ những thứ trên bàn này là gì.