Lão công là zombie vương

Chương 129 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 129: TÁNG TẬN LƯƠNG TÂM Edit: Lan Anh Những người này đều không còn là con người nữa rồi, dùng từ táng tận lương tâm cũng không đủ để nói về bọn chúng, nhưng bọn họ chỉ có thể bảo vệ những người đó, rồi cuối cùng thì sao? Người trong gia tộc chết hết, chỉ còn mỗi hắn và Lê Tử... Nghĩ đến những chuyện mà hắn và Lê Tử đã trải qua, Kim Ngọc cảm thấy lòng mình ngột ngạt, cố gắng giữ bình tĩnh, hắn cũng kể giản lược quá khứ của mình và Lê Tử. Kỳ thật chuyện này bọn họ cũng dính dáng rất nhiều. Lúc mới đầu, chuyện này bắt đầu từ khi Đế Đô đồn ra ngoài, sau đó có không ít người gia nhập vào, thí nghiệm này vô cùng khổng lồ, cũng rất khủng bố, ngay từ đầu đã có người đưa ra kháng nghị nhưng không có hiệu quả, đến lúc cơn ác mộng khủng bố này chậm rãi bị phát tán ra ngoài, cuối cùng thì.... tận thế. Nghĩ đến đây khiến sắc mặt Kim Ngọc tái nhợt. “Nói như vậy, chuyện này là do một tay Từ tiến sĩ thúc đẩy?” Lạc Nhạn chau mày, thấy sắc mặt Kim Ngọc khó coi nhưng vẫn gật đầu, cô thở dài nói, “Nếu chúng ta đối đầu với Từ tiến sĩ, phần thắng có lớn không?” “Không, lúc đó hắn ta đã có quyền lực, cho dù bây giờ là tận thế, thì tôi tin chắc hắn vẫn được bảo vệ gắt gao.” Hoặc có thể nói cho dù có bất kỳ nhà nghiên cứu nào bị giết, thì chỉ duy nhất mỗi mình hắn là không bị. Lạc Nhạn lộ ra sự tàn khốc trong đáy mắt, nguyên lai tất cả bất hạnh đều từ Từ tiến sĩ mà ra, Lạc Nhạn vô cùng khó chịu, hai đời bất hạnh đều là hắn ta ban cho. Nói như vậy, hắn mới là người nên bị mọi người đuổi giết. Thấy biểu lộ của Lạc Nhạn, Kim Ngọc với Lê Tử nhìn thoáng qua nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự bất đắc dĩ, sau đó nói, “Kỳ thật chúng tôi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng có thể mặc kệ, nhưng chúng tôi sống sót chỉ vì một mục đích, đó là giết chết tên Từ tiến sĩ kia.” Đến mức cái gì gọi là đạo lý, bọn họ cũng không cần. Nói bọn họ ích kỷ cũng được, miễn sao có thể giết được Từ tiến sĩ báo thù cho gia tộc. “Nói như vậy, trước mắt chúng ta cần phải mạnh hơn.” Lạc Dật mở miệng, thấy Lạc Nhạn biểu hiện ngưng trọng, lập tức có chút sủng nịch mà điểm điểm cái trán của cô, “Hiện tại chúng ta phải mạnh hơn mới là vấn đề quan trọng.” “Em biết rõ.” Lạc Nhạn cười gượng, “Em không làm bậy đâu, anh hai yên tâm.” Cô chỉ muốn tiêu diệt hai người Ôn Băng Vũ, còn những người khác thì để nói sau. Ngược lại Lôi Nặc thì sắc mặt vô cùng khó coi, lúc nghe bọn họ nói hắn cũng không tỏ ra thái độ gì, mà lại ngồi im nhìn về phía trước, không biết là hắn đang suy nghĩ gì. So sánh với bọn họ thì Lâm Mông lại khó mà bình tĩnh, nghe thấy cái tên Từ tiến sĩ, thì cả người hắn đều nổi gân xanh, thân thể run nhè nhẹ, giống như là sát ý tỏa ra theo bản năng, nhìn qua là thấy không thích hợp. Nhưng hiện tại mọi người đều đang suy nghĩ chuyện của mình nên không có chú ý tới. Mà Lâm Mông đã rất nhanh khôi phục lại nguyên dạng. Mắt thấy trời cũng không còn sớm, mọi người đều về phòng của mình nghỉ ngơi, thật vất vả mới có căn phòng riêng cho mình, bọn họ tự nhiên sẽ không ngốc đến mức lãng phí thời gian, dù sao đoạn thời gian này bọn họ đều căng thẳng, mệt mỏi, hiện tại có thể nghỉ ngơi một ngày thì họ cũng đã mãn nguyện rồi. Đặc biệt là sau khi ăn no. Chờ đến lúc mọi người rời đi hết, Lạc Nhạn quay qua hỏi Lôi Nặc, “Có phải anh đã nhớ ra gì rồi không?” Vừa rồi cô cảm giác được sát khí trên người Lôi Nặc. “Về sau anh sẽ nói cho em biết.” Lạc Nhạn mím môi nhìn Lôi Nặc, thấy hắn nghiêm túc thì cô mới thở dài, “Được rồi, đợi đến lúc anh muốn nói thì em sẽ nghe.” Cô nghĩ nghĩ rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi. Chỉ là mới quay người thì sau lưng liền xuất hiện một cái đuôi, cô quay lại nói với Lôi Nặc, “Anh làm gì?” “Đi cùng em.” “Không cần.” Cả người Lạc Nhạn lộ ra sự lạnh lùng, cô thầm nhổ trong lòng, cái tên Lôi Nặc này sao lại biểu hiện như đương nhiên? Vừa rồi hắn đã phát tiết một lần, chẳng lẽ vẫn còn dục cầu bất mãn, bây giờ muốn nữa? “Vậy anh đi theo giúp em?” Lôi Nặc ủy khuất bặm môi, bộ dáng giống như là trẻ nhỏ bị cha mẹ đuổi ra khỏi phòng. Nhưng có trời mới biết vừa nãy hắn có bao nhiêu thành thục, nghĩ đến một màn vừa nãy, Lạc Nhạn hừ lạnh, “Không cần.” Nói xong liền đẩy Lôi Nặc ra ngoài, dùng sức đóng cửa lại. Chỉ là vừa đóng cửa lại thì cô cảm thấy có gì đó khác thường. Lỗ tai cô dựng thẳng lên, thận trọng nghe âm thanh ngoài cửa, chỉ là hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động gì, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại có cảm giác không nói nên lời. Trong một lúc cô không biết bản thân mình muốn gì, rõ ràng hắn không ở đây thì cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng hiện tại hắn rời đi thì cô lại cảm thấy không thoải mái. Bây giờ cô mới có tâm tình mà nhìn xung quanh gian phòng của mình, trước đó chẳng qua chỉ thấy hơi thích, nhưng nhìn kỹ thì mới thấy nơi này được trang trí rất đẹp mắt. Cái khác không nói, chỉ riêng cái giường này, không phải làm từ đất mà được làm từ gỗ, ở trên còn có một tấm đệm, nhìn rất thoải mái, Lạc Nhạn lấy tay đè lên, ấn xuống thì sắc mặt lập tức thay đổi. Cái giường này đúng là mềm mại, cô nghĩ nghĩ, sau đó nằm xuống, hai mắt liền nhìn lên trên. Nơi này không khác gì phòng công chúa, mặc kệ bốn phía được trang trí bằng hoa hồng, hay bất kỳ đồ vật gì, đều được làm theo phong cách của công chúa. Chỉ cần nhìn thoáng qua, là biết được căn phòng này được dụng tâm thiết kế. Lạc Nhạn lại cảm thấy không thoải mái trong lòng, mặc dù phí tâm tư thiết kế, hơn nữa vật liệu cũng rất tốt, nhưng cô lại không thích, bởi vì đây không phải là phong cách của cô, cô không thích phòng công chúa, càng không thích màu sắc ngọt ngào như thế này, cô thích màu đơn sắc, gọn gàng. Mà nguyên nhân Lôi Nặc làm như vậy, có lẽ là trong trí nhớ của hắn, lão bà của hắn thích như vậy. Nghĩ như vậy lại khiến Lạc Nhạn có chút thất lạc, thở dài nhìn bốn phía, càng nhìn tâm càng phiền, dứt khoát nhắm mắt lại, ôm chăn mền vào lòng. Ở bốn góc phòng được đặt bốn khối băng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhiệt độ mát lạnh này so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt. Cô muốn đi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại thì lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chóp mũi truyền đến một mùi khiến cô chau mày, cơ hồ cô vô thức mở mắt ra, muốn đứng lên nhưng còn chưa đứng vững thì trên đầu truyền đến một hồi đau đớn. Hai cái đầu va vào nhau, nhưng cảm giác đau trên đầu lại lan tràn khắp toàn thân, Lôi Nặc hít một hơi khí lạnh, đương nhiên không phải vì đau mà là lo lắng. “Em thế nào rồi?”