Lão công là zombie vương

Chương 126 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 126: DỊ THƯỜNG Edit: Lan Anh “Ở đâu?” Từ Lỵ chỉ căn cứ Băng Vũ, “Cô ta đã quay về căn cứ Băng Vũ.” Cô có thể xác định, trước đó Lam Tiếu Tiếu không có ở căn cứ, bọn họ rời đi một đoạn thời gian, vậy mà cô ta lại quay về. Lạc Nhạn nhắm hai mắt lại, khóe miệng cười yếu ớt, lúc sau mới gật gật đầu, giờ cô ta mới quay lại căn cứ Băng Vũ? Đúng là quá tốt. “Lạc Nhạn, chúng ta có quay lại căn cứ Băng Vũ không?” Từ Lỵ nghi hoặc nhìn nụ cười trên mặt Lạc Nhạn, trong lúc nhất thời không xác định được. “Không đi.” Cô vừa nói xong, mọi người ở đây đồng loạt sững sờ, hiển nhiên  là do họ không ngờ Lạc Nhạn sẽ không đi, dù sao lúc trước Lạc Nhạn biểu hiện rằng đây là tình huống bắt buộc a. Mọi người nghĩ gì Lạc Nhạn cũng đoán được mấy phần, Không cần nói Từ Lỵ, ngay cả Lê Tử cũng không hiểu, cau mày đi tới bên người Lạc Nhạn, “Chị, vậy giờ chúng ta làm gì?” Lạc Nhạn nhìn về phía Lôi Nặc, thấy hắn cười với mình vô cùng dịu dàng, cô nói, “Trước tiên chúng ta tới căn cứ của Lôi Nặc, còn lại thì sau này nói.” Hai mắt Lôi Nặc lóe sáng, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, cô nguyện ý? Đây có phải đại biểu là cô đã tiếp nhận hắn. Nghĩ như vậy Lôi Nặc cười còn ngốc hơn ban nãy, hắn nắm lấy tay Lạc Nhạn, bắt đầu đặt lên miệng gặm, “Đó không phải là căn cứ của anh, là của chúng ta.” Căn cứ đó vốn là làm cho cô. Lạc Nhạn co rút khóe miệng, cô rút tay về, đây là tay của cô chứ không phải móng heo, hơn nữa có nhiều người ở đây như vậy, cứ ân ái thế này, cô sợ mình sẽ chết sớm. Nhưng có lẽ do cô đã quen mấy hành động này của Lôi Nặc, nên rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn về phía mấy người Lạc Dật. “Anh hai, chúng ta đi thôi.” Nơi đó nói thế nào cũng do zombie xây dựng, bọn chúng chỉ thích hợp làm những bước căn bản, giờ họ đi qua đó, vừa vặn có thể bổ sung những chỗ cần dùng đầu óc. Trong lòng cô nghĩ như vậy, lập tức kêu mọi người xuất phát. Lê Tử và mấy người Từ Lỵ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự bất đắc dĩ, bất quá vừa nghĩ tới hình ảnh lần trước nhìn thấy, họ lại nhịn không được mà hưng phấn. Chờ đến căn cứ lần nữa, mấy người Lê Tử mới biết rõ, ngày đó nhìn thấy chỉ là mặt nổi mà thôi. Đương nhiên, ngày hôm đó họ đã được chứng kiến sự khổng lồ của căn cứ, mà bây giờ quan trọng là những chi tiết bên trong căn cứ khổng lồ này mới khiến họ ngỡ ngàng. Cũng không biết Lôi Nặc dùng biện pháp gì, có thể làm ra những thứ này. Một vùng đất không khác gì một vùng nông thôn bình thường, hơn nữa bên trong còn có ruộng nước, hẳn là dùng để trồng trọt. Nhưng cũng không đúng, với thân phận và địa vị trước kia của Lôi Nặc, làm sao có thể hiểu rõ cách sinh hoạt của nông dân như vậy? Nhìn bốn phía không khác gì một vùng nông thôn điển hình. Mà ở tận thế, nơi này không khác gì thế ngoại đào nguyên. Còn những căn nhà kia nữa, tất cả đều khiến cô kinh diễm không thôi. Đó là dãy nhà hai tầng, những căn nhà lầu xa hoa đẹp mắt, Lạc Nhạn đi vào một căn, đi một vòng bên trong. Mà lúc này, ở đằng sau truyền đến tiếng hô, khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại, quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy Lâm Mông ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm chặt đầu, cả người run nhè nhẹ, gân xanh nổi đầy mặt, vốn da thịt trắng nõn, lúc này lại càng thêm tái nhợt. Bộ dáng của hắn khiến Lạc Nhạn giật mình. “Thế nào?” Lạc Dật với bọn Lê Tử lắc đầu, vừa rồi bọn họ cũng đi tham quan xung quanh, không có để ý tới hắn, chỉ biết bỗng nhiên hắn bị như vậy. Ngược lại Tinh Tinh cau mày, cô bé lộ ra mấy phần do dự, nhìn về phía Lạc Nhạn, “Chị, đại não của anh ấy rất hỗn loạn, giống như có thứ gì đó kích thích anh ấy.” Đại não hỗn loạn? Chẳng lẽ là hắn nhớ ra cái gì? Nghĩ như vậy, Lạc Nhạn lập tức cau mày, đặt tay lên người Lâm Mông. Tử Ngọc không ngừng đập cánh, hấp thu năng lượng trên người hắn, nhưng năng lượng kia quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể hấp thu hết. “Chủ nhân, hắn thật kỳ quái, không phải quái vật, nhưng lại có năng lượng không khác gì chúng, hơn nữa so với chúng còn mạnh hơn rất nhiều.” Tử Ngọc một bên hấp thu, một bên nghi hoặc, “Hơn nữa càng làm em cảm thấy kỳ quái là trên người hắn không có nhiễm virus zombie.” Hai mắt Lạc Nhạn lóe lên. Đúng lúc này, Lâm Mông lại nhìn về phía Lạc Nhạn, đôi mắt màu đỏ kia, giống như muốn hút Lạc Nhạn vào trong đôi mắt đó, không biết tại sao, một lần nữa nhìn thấy ánh mắt này, đầu cô lại tiếp tục truyền đến sự choáng váng như trong phòng thí nghiệm, cả người cô lắc lư, hai mắt mơ hồ, giống như sắp ngã tới nơi. Cũng may trong nháy mắt Lạc Nhạn đã tỉnh táo lại, Lâm Mông nhảy lên một cái, đè ngã Lạc Nhạn xuống đất, cả người bổ nhào lên người cô, đầu hắn vô thức tới gần cô. Mà Lôi Nặc đứng một bên sao có thể nhìn Lạc Nhạn bị người ta ăn đậu hũ? Ngay lúc cô bị bổ nhào vào, Lôi Nặc đã đưa tay túm lấy Lâm Mông vứt sang một bên. Thấy hắn nhu nhu nhược nhược, không có lực sát thương gì, bỗng nhiên Lâm Mông điểm mũi chân một cái, đứng vững trên đất, sau đó lại chạy tới chỗ Lạc Nhạn. Nhìn tư thế kia, lại muốn bổ nhào lên người Lạc Nhạn. Lôi Nặc tức giận, hai mắt lộ ra mấy phần sát ý, ra tay càng thêm tàn nhẫn. Lâm Mông liên tục bị Lôi Nặc đánh lui ra sau, nhưng vết thương trên người hắn có bao nhiêu thì trên người Lôi Nặc cũng có bấy nhiêu. Nhìn hai người đánh nhau, tay Lâm Mông hóa thành móng vuốt quần ẩu với Lôi Nặc, dường như cảm giác được trong không khí có một tia dao động khác lạ. Lạc Nhạn sợ ngây người, nhìn một màn bất thình lình xảy ra này khiến cô có chút sững sờ nhất thời. Mà lúc này thân thể Lôi Nặc di chuyển rất nhanh, trong tay còn có lôi điện, theo sự di chuyển của hắn, lôi điện cũng nhanh chóng trói Lâm Mông lại. Lâm Mông muốn né ra nhưng lôi điện dính vào người khiến hắn tê dại, không thể nhấc nổi chân. Lôi Nặc bắt trúng thời cơ, một cước đạp vào Lâm Mông, thấy thân thể hắn ngã ầm xuống đất, Lôi Nặc lập tức tiến lên bóp cổ hắn. “Lôi Nặc, không được giết hắn.” Vốn Lôi Nặc đã động sát tâm, lúc này thân thể hơi ngừng lại, sững sờ nhìn Lạc Nhạn. Mà Lâm Mông bỗng thấy có cơ hội, cả người nhảy lên rơi xuống một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm Lôi Nặc, sau đó chạy tới bên người Lạc Nhạn, cả khuôn mặt đều là sự hoảng hốt. “Lạc Nhạn, đầu ta đau quá.” Nói xong lại đưa tay che đầu, mặt đầy sự ẩn nhẫn. Thấy vậy Lạc Nhạn khẽ động, muốn đưa tay đỡ hắn, chỉ là mới tiến lên một bước thì bị Lôi Nặc ngăn lại, nhìn thấy biểu hiện không vui của Lôi Nặc, Lạc Nhạn bất đắc dĩ nói, “Ngươi thế nào rồi?” “Ta khó chịu.” Lâm Mông ôm đầu. Lạc Nhạn như có điều suy nghĩ, lúc nãy bản thân mình bị choáng, tâm ngược lại hơi động một chút. Nếu như lại bị choáng lần nữa, có thể khiến mình thấy lại kiếp trước hay không? Không thể không nói, chuyện này khiến Lạc Nhạn có chút vội vàng. Cô muốn biết rằng kiếp trước của mình cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thi thể của cô cuối cùng ở đâu. Cảm giác thấy Lạc Nhạn vội vàng chuyện gì đó, Lôi Nặc lại càng không nguyện ý, sắc mặt trầm xuống, bất mãn nhìn cô.