Lão công là zombie vương

Chương 125 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 125: HÒA HỢP Edit: Lan Anh Lôi Nặc không nói gì, lần trước những gì nên giết hắn đã giết hết, coi như có thứ gì khác thì hắn cũng không sợ. Vừa muốn giải thích một chút thì bỗng đúng lúc này có một cái đầu xông lên từ dưới nước. Mấy người Lạc Dật vô thức căng cứng thân thể. Nhưng sau khi nhìn rõ cái đầu kia lại sững sốt, đây không phải là bạch tuộc mà là cự mãng a. Lại nhìn kĩ cự mãng một hồi, mấy người Lạc Dật kinh hô một tiếng, ký ức lần trước giáp mặt với nó bọn họ không hề quên, từng người lấy vũ khí ra chuẩn bị công kích. Lạc Nhạn há miệng sững sờ, đoạn thời gian này cô với Tiểu Xà ở chung cũng không tệ, nhưng hiện tại nó đã khôi phục lại hình thể khổng lồ lúc trước, rất có thể sẽ động thủ với cô, cho nên cô cũng theo bản năng mà cảnh giác nhìn nó. Ngay lúc Lạc Nhạn đang nghĩ cách đối phó, cự mãng đã lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà thu nhỏ lại. Chỉ trong thời gian nháy mắt, nó đã quay lại là Tiểu Xà dài một mét, sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì nhanh chóng bò đến bên chân cô, nhìn cô một cái. Thấy Lạc Nhạn không có cự tuyệt, nó vội vàng bò lên quấn quanh chân cô. Cái bộ dạng lấy lòng này khiến Lạc Nhận hơi ngơ ra, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, cô không nghĩ rằng nó đã khôi phục mà vẫn còn quấn lấy mình, đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, nhưng cô cũng không ném nó ra. Ngược lại đám người Lạc Dật đứng một bên sợ ngây người, chỉ biết sững sờ đứng nhìn xuống chân Lạc Nhạn, đợi đến lúc xác định con cự mãng không làm gì thì lại muốn tới gần. Nhưng đi được một nửa thì Tiểu Xà ngóc đầu lên, khè cảnh cáo với đám người Lạc Dật, khiến bọn họ phải dừng chân. Lạc Dật chau mày nhìn Lạc Nhạn, “Nhạn nhi, đây là có chuyện gì?” Lạc Nhạn sắp xếp lại câu chuyện, rồi mới kể cho mọi người nghe chuyện phát sinh ngày hôm đó, từ đầu chí cuối nói rõ cho Lạc Dật biết, dù sao bọn họ cũng từng biết Tiểu Xà lúc nó ở hình thể khổng lồ, đúng là không đánh thì không quen, có thể nói là đã từng gặp mặt nha. “Tuy là như vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” “Em đã biết.” Lạc Nhạn cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Lôi Nặc, “Có phải ngay từ đầu anh đã biết là nó?” Vốn cô có chút bận tâm trong lòng là không biết Tiểu Xà như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy nó đã khôi phục, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Kỳ thật lần khôi phục này, so với lần trước còn mạnh hơn, không những tăng cấp mà còn tăng đến tận hai cấp. “Anh chỉ đoán thôi.” Lôi Nặc cong môi, đối với sống chết của Tiểu Xà, hắn không để ý chút nào, có thể được như vậy hoàn toàn dựa vào năng lực của nó, nếu như con rắn này ngoan ngoãn lưu bên người Lạc Nhạn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như nó dám làm tổn thương cô, thì hắn sẽ thay cô động thủ. Đương nhiên nếu như là trước kia thì những lời này không khác gì hắn đang khoe khoang, nhưng hắn của hiện tại, hoàn toàn có thể trấn áp con rắn ngốc này. Kỳ thật sau khi hấp thu năng lượng ở khoảng thời gian trước, hắn đã cảm thấy bản thân mình có chỗ khác biệt. Có thể nói, đồng dạng cùng hấp thu một vật, người khác thì chỉ có thể lên một cấp, nhưng hắn lại có thể lên tới hai cấp thậm chí ba cấp... Lôi Nặc đang suy nghĩ thì lúc này Lạc Nhạn đã nhận định là Lôi Nặc hoàn toàn biết rõ, nên độ hảo cảm của cô với Lôi Nặc tăng thêm mấy phần. Đại Miêu cũng nhìn thấy Lạc Nhạn, hé miệng kêu một tiếng, cái thân hình khổng lồ kia cũng chạy về phía Lạc Nhạn. Khi Lạc Nhạn nhìn thấy nó, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại Lâm Mông ngồi trên xe chau mày, không biết tại sao tay hắn lại nắm thành quyền, ánh mắt chuyển sang màu đỏ, năng lượng trên người cũng tăng vọt, mọi người ngồi trên xe cảm thấy ngột ngạt, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng dị thường này rất nhanh đã  biến mất, khi hắn nhắm mắt lại thì có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu. Chờ đến lúc Đại Miêu chạy đến xe thì Lôi Nặc cũng đã đi qua cây cầu này, dựa theo lộ tuyến ban đầu, một đường phong trần mệt mỏi quay về Kiến Châu. So với thời điểm mới xuất phát, tốc độ nhanh hơn một nửa. Đến lúc về tới nơi, Lôi Nặc cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn cho lắm. Đoạn đường này cùng nhau đi, toàn bộ hành trình Lạc Nhạn đều ôm hắn, cảm giác rất tốt, bây giờ cô lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng lúc trước, Lôi Nặc mang theo biểu hiện đáng thương, giống như đang cầu xin được vuốt ve, nhìn Lạc Nhạn đến mức khiến lòng cô mềm nhũn. “Lạc Nhạn, theo anh về căn cứ đi?!” Lôi Nặc siết chặt lưng của cô, đầu tựa lên cổ khẽ cắn. Hành động này của hắn khiến Lạc Nhạn trầm mặc, cô mở miệng muốn cự tuyệt, bỗng khóe mắt nhìn thấy Lâm Mông. Nếu quả thật quay lại căn cứ Băng Vũ, muốn từ trong miệng Lâm Mông biết rõ mọi chuyện thì chắc chắn sẽ không có khả năng, nhưng nếu như ở căn cứ của Lôi Nặc, chí ít bọn họ có tự do, có phòng riêng, đến lúc đó muốn làm gì cũng dễ dàng hơn. Nghĩ tới đây Lạc Nhạn liền dao động. Có lẽ cảm giác được Lạc Nhạn do dự, hai mắt Lôi Nặc chớp chớp, sau đó nói, “Em yên tâm, anh sẽ không trói buộc em, em cứ coi như đó là một nơi để trở về.” Lạc Nhạn cắn cắn môi, suy nghĩ lời Lôi Nặc nói, sau đó nhìn về phía Lạc Dật và bọn Lê Tử, không thể không nói, căn cứ Băng Vũ so với căn cứ Lôi Nặc, hoàn toàn là khác biệt của ngày và đêm, chỉ vì cô mà mọi người phải đi theo chịu khổ, xác thực là không nên như vậy. Lạc Nhạn thở dài, “Được.” Một tiếng được này khiến Lôi Nặc sững sờ ngay tại chỗ, nhìn Lạc Nhạn thật lâu, lúc này mới đưa tay ra đặt lên mặt cô. Có phải cô đồng ý, tức là cô ấy không còn tức giận? Tuy hắn không rõ cô tức giận chuyện gì, nhưng cô sinh khí cũng phải có nguyên do, cho nên Lôi Nặc nghĩ rằng cô vẫn sẽ không đồng ý. Nhưng hắn không muốn buông cô ra, cho nên cứ mãi quấn lấy. Cũng vì điểm ấy, cho dù hắn có không ít chuyện muốn làm, nhưng lại như cũ vẫn ở bên người Lạc Nhạn. Những người kia, hắn đã sớm muốn đối phó với bọn chúng, nhưng cũng không thể vì chúng mà làm Lạc Nhạn không vui, nếu như cô không vui, thì cho dù hắn có báo thù được cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lạc Nhạn nhìn Lôi Nặc đang cười ngây ngô, cô lắc đầu nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ. Bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, mọi người ở bên lộ ra chút hâm mộ. Từ Lỵ mím môi, cô lúc trước cũng có thời điểm như vậy a, sau đó cô nhìn về một phía khác, mà đúng lúc này có một thân ảnh quen thuộc khiến cô phải dừng lại, cắn môi quan sát một hồi lâu, lúc này mới xác định, mắt nhìn qua Lạc Nhạn, “Lạc Nhạn, chị tìm được nữ nhân kia rồi.” Lạc Nhạn sững sờ nhìn Từ Lỵ, nữ nhân mà cô muốn tìm chỉ có một người, không ai khác chính là Lam Tiếu Tiếu.