Lão công là zombie vương

Chương 124 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 124: SỮNG SỜ Edit: Lan Anh “Được.” Khóe miệng Lâm Mông cong lên, nhìn khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ non nớt, bây giờ nở nụ cười chỉ khiến người khác muốn bảo hộ hắn. Lạc Nhạn nhìn thoáng qua rồi kêu hắn lên xe Lạc Dật, nói hắn ngoan ngoãn đợi cô, vốn cho rằng Lâm Mông sẽ phản kháng, nào biết hắn lại gật đầu ngay lập tức, ngược lại Lạc Nhạn lại không phản ứng kịp. Bất quá nếu hắn tự nguyện thì tốt. Chờ đến lúc xe của Lạc Dật rời đi, Từ Lỵ mới khởi động xe. Đoạn thời gian này, Lôi Nặc mang theo đám động vật biến dị chạy một vòng bên ngoài, cho nên rất khó để tìm hắn. Sau khi Lạc Nhạn tìm được Lôi Nặc, thì phía sau hắn đã có một số lượng lớn động vật chạy theo, sơ sơ cũng phải hơn một vạn, lít nhít nhìn rất khủng bố, nhìn từ xa thì Lôi Nặc trông rất nhỏ bé trong đám động vật đó, nhưng khí chất quanh thân lại là thứ có thể khiến người khác nhận ra hắn dù chỉ là một cái liếc mắt. Sau khi cảm giác được Lạc Nhạn đến đây, Lôi Nặc cười một tiếng, tay cầm cái áo dính máu ném ra phía sau, sau đó liền tăng nhanh tốc độ. Vốn tốc độ của Lôi Nặc đã nhanh kinh người, hiện tại còn nhanh hơn như vậy. Nghĩ đến vừa rồi có lẽ Lôi Nặc muốn đám động vật kia đuổi kịp, mà hiện tại mới là tốc độ thực sự của hắn. Rất nhanh Lôi Nặc đã chạy tới bên này. Từ Lỵ lập tức quay đầu xe, xuất phát đến địa điểm đã ước định với đám Lạc Dật. Có Từ Lỵ ở đây, thời gian để đến điểm chỉ định đã được rút ngắn hơn rất nhiều. Sau khi mọi người tụ hợp với nhau, cũng không vội vã rời đi, dù sao nơi này cũng không còn thuộc S Châu, khoảng cách từ đây tới chỗ bọn Ôn Băng Vũ rất xa, cho nên mọi người lập tức buông lỏng. Một ngày căng thẳng thần kinh, lúc này rất phù hợp để nghỉ ngơi, vừa vặn trời cũng dần tối, liền tìm một chỗ để ngủ nghỉ. Lạc Nhạn quay trở lại, Lâm Mông liền quấn lấy cô, đi theo phía sau Lạc Nhạn, hai mắt cứ nhìn cô chằm chằm, cô không nói ra được cảm giác lúc này như thế nào. Nhìn thấy Lâm Mông, hai mắt Lôi Nặc híp lại, không biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy phải cảnh giác, dù chỉ một cái liếc mắt, hắn vẫn cảm thấy tên Lâm Mông này có gì đó quỷ dị, “Hắn là ai?” Nói đến Lâm Mông, Lạc Nhạn cảm thấy phải nói rõ cho Lôi Nặc biết, cô kể hết mọi chuyện, từ chuyện bắt gặp Lâm Mông trong ống thí nghiệm chỗ tới tài liệu mà cô đã đọc, đương nhiên cô bỏ qua một màn bất tỉnh kia, vừa sợ hắn lo lắng vừa sợ chuyện cô kể hắn sẽ không tin. Kỳ thật một màn trong mộng đó, cô cũng không biết là mình nằm mơ về kiếp trước hay kiếp này mới là giấc mơ nữa? Nhưng rất nhanh Lạc Nhạn liền vứt chuyện này ra sau đầu, lần trước cô có nghe một chút về việc Lôi Nặc trở thành zombie cũng là vì cái thí nghiệm này, mà Lâm Mông cũng là người bị thí nghiệm giống anh. Còn có một nguyên do nữa, là từ trên người Lâm Mông, cô có thể tìm được ký ức mà mình lãng quên. “Cho nên liền để hắn đi theo?” Giọng Lôi Nặc hơi khó chịu, chau mày oán niệm nhìn cô. “Hắn vẫn là đứa trẻ mà thôi.” Lạc Nhạn cười lấy lòng, vừa rồi cô không dám kể mình đã nhìn thấy Lâm Mông không mặc quần áo, nếu không cô tin chắc Lôi Nặc sẽ cho cô tự cảm thụ hắn không mặc quần áo là như thế nào. “Em có gặp qua đứa trẻ nào lớn như vậy không?” Lôi Nặc hừ lạnh, bất mãn nhìn Lạc Nhạn, “Chỉ mới không nhìn em một chút, là đã câu tam đáp tứ, thật muốn trói em trên người.” “Làm sao lại thành em câu tam đáp tứ? Chuyện này không thể trách em a.” Lạc Nhạn lên án, cô cũng không muốn mà, làm sao cô biết tên Lâm Mông kia sẽ đi theo? Lôi Nặc quay đầu nhìn Lâm Mông, hắn đang mím môi nhìn chằm chằm hai người bọn họ, dù biểu hiện lạnh nhạt nhưng Lôi Nặc nhìn thế nào cũng thấy hắn không hề vừa mắt, hừ lạnh một tiếng với Lâm Mông, sau đó kéo tay Lạc Nhạn qua, hôn lên môi cô. Tuyên bố chủ quyền xong lại bắt đầu gặm cắn. Mấy người Lạc Dật ngồi một bên cũng không thấy có gì kinh ngạc, Từ Lỵ lấy tay che mắt Tinh Tinh, không cho bé nhìn thấy cảnh này. Mà Lê Tử, nhịn không được mà hâm mộ hai người, lại nhìn qua Lạc Dật, mở to hai mắt nhìn hắn, “Anh Lạc Dật, em...” Thấy Lê Tử đang đỏ mặt, Lạc Dật cười khẽ, sau đó móc mấy khối tinh hạch trong túi quần ra, đưa cho Lê Tử, “Cái này lúc nãy anh lấy trong cây đại thụ, em có dị năng hệ mộc, anh nghĩ em dùng là tốt nhất.” Lê Tử hơi ngừng lại, ngây ngốc nhìn viên tinh hạch trong tay, miệng cười yếu ớt nói, “Cám ơn anh, Lạc Dật.” Quả nhiên, anh Lạc Dật đối với cô thật tốt, so với Kim Ngọc thì tốt hơn vạn lần, nghĩ đến thì cô nhìn qua Kim Ngọc, lại thấy hắn mặt mày sa sút, cũng không biết tại sao hắn lại như vậy?! Chờ đến sáng hôm sau, bọn họ lại khởi động xe rời đi. Lâm Mông ngoan ngoãn đi bên người Lạc Dật, rồi yên tĩnh ngồi trong xe. Sau khi chứng kiến một màn trong phòng thí nghiệm kia, Lạc Nhạn đã có sự hiểu biết sơ về hắn. Đương nhiên, đối với sự đùa giỡn hôm qua của Lôi Nặc, Lạc Nhạn cảm thấy hơi bất mãn, ngồi ở trên xe không muốn đụng vào Lôi Nặc một chút nào. Lôi Nặc mím môi, cố tình tăng tốc độ xe lên. Thẳng đến lúc khiến Lạc Nhạn không chịu nổi, phải ôm hắn thì hắn mới thôi. Lạc Nhạn mềm mại, khiến Lôi Nặc thầm vui vẻ, nhưng rất nhanh sự vui vẻ đó đã biến mất vì hắn lại nhớ thêm được một chút. Mặt hắn lộ ra chút khát máu, thí nghiệm... tuy hắn đã mất ký ức, nhưng ngày đó sau khi nghe Lâm Húc nói, hắn đã nhớ lại một chút, đó là hình ảnh hắn bị giam dưới tầng hầm. Hắn nhớ Từ tiến sĩ, nhớ khuôn mặt hưng phấn đó, hắn nhất định sẽ đi tìm tên Từ tiến sĩ đó. Đoạn đường này vô cùng suôn sẻ, không một gợn sóng, mãi cho đến đoạn đầu cầu kia. Nghĩ đến một màn lần trước, mọi người đều thay đổi sắc mặt nhìn dòng sông kia, lo lắng sẽ lại có thêm thứ gì nhảy ra, nếu thật sự gặp thì chắc bọn họ chỉ có đường chết. Lạc Dật xuống xe, nhìn về phía hai người Lạc Nhạn đi phía sau. Hắn muốn nói gì đó, thì lúc này dòng nước bắt đầu chuyển động. Lạc Dật hơi sững sờ, nhanh chóng quay trở lại xe, mắt nhìn chằm chằm mặt nước. So sánh với mọi người đang lo lắng, thì Lôi Nặc với Lạc Nhạn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Đặc biệt là Lôi Nặc, tay đặt lên người Lạc Nhạn, thỉnh thoảng trêu chọc cô một chút, hắn cảm thấy Lạc Nhạn thật mềm, loại mềm mại này khiến hắn muốn bổ nhào vào cô, sau đó ăn xong lau sạch, nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc, chí ít cũng phải đợi đến lúc quay về căn cứ. Nhưng vừa nghĩ tới Lạc Nhạn sẽ nằm dưới thân mình, hai mắt Lôi Nặc liền thâm trầm. Khóe miệng cong lên, bộ dáng đó khiến Lạc Nhạn hơi sững sờ, sau đó hung dữ nhìn hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn.” Cái biểu lộ xấu xa đó, dù không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng cô biết đó không phải là chuyện tốt. “Nhìn em.” Lôi Nặc rất nghiêm túc trả lời. Nhìn hắn như vậy, Lạc Nhạn liền đưa tay che mặt hắn lại, nếu như có thể, cô thật muốn coi như không quen biết hắn, nhưng lại không được a, Lạc Nhạn hò hét trong lòng, qua một lúc mới bình tĩnh lại nói, “Hiện tại nên nói những lời này? Anh không thấy mặt nước đang có biến hóa sao?”