Lão công là zombie vương

Chương 119 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 119: KINH HÃI Edit: Lan Anh Cô bé cứ như tráng sĩ chuẩn bị ra chiến trường, thấy vậy Lạc Nhạn hơi ngừng lại, sau đó cười yếu ớt sờ sờ đầu Tinh Tinh, “Yên tâm, có mấy chú Lạc Dật ở đây, họ sẽ bảo vệ tốt cho con.” “Con sẽ ở chỗ này chờ mọi người quay lại.” Tinh Tinh mặt sưng lên như trái trứng, đôi mắt tròn căng biểu hiện không muốn xa rời, đã ở chung một đoạn thời gian, Tinh Tinh rất thích Lạc Nhạn, càng ngày càng thích, cho nên vào thời điểm này cô bé mới đồng ý tách khỏi mẹ, phải biết rằng từ lúc tận thế đến giờ, cô bé chưa bao giờ tách khỏi mẹ của mình. Tinh Tinh đồng ý, lúc này Từ Lỵ mới mang theo hai người chuẩn bị đi vào bên trong. Ba người vừa đi vào bên trong, cây đại thụ chờ nãy giờ cuối cùng cảm giác được có người tiến vào, lập tức có mấy rễ cây xông ra từ bên trong. “Chị, cẩn thận một chút.” Lê Tử nắm chặt tay, nhìn chằm chằm mấy cái rễ cây đó. Mà ngay lúc Lê Tử vừa dứt lời thì cái sân nhỏ vốn tĩnh lặng, bây giờ lại chậm rãi run rẩy. Còn chưa kịp nhìn thì mấy cái rễ cây kia đã phá nát mặt đất, xông đến chỗ đám người Lạc Nhạn. Nhìn mấy cái rễ cây đánh lên mặt đất bốc lên một trận khói bụi, sắc mặt Lạc Nhạn liền khó coi. Mà Từ Lỵ sau khi nhìn một vòng, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền mang theo hai người Lạc Nhạn chạy vào bên trong. Lạc Nhạn quay đầu nhìn cây đại thụ kia, cây đại thụ đó phẫn nộ, tốc độ vung rễ cũng nhanh hơn, nhưng rễ cây của nó không với tới đây, căn bản không thể chạm vào họ, không, cái rễ cây kia có thể kéo dài hơn, vì nó có tinh hạch, nó muốn tiến đến đây cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mà Lạc Dật hiển nhiên cũng biết điều này, sau khi thấy đám Lạc Nhạn tiến vào phòng thì hắn mới đặt ánh mắt lên cây đại thụ này, nếu như không thể diệt trừ cái cây này thì lát nữa đám Lạc Nhạn đi ra sẽ phải đối đầu với nó. Hắn nghĩ một chút liền ngưng tụ lửa trong tay. Mà Kim Ngọc cũng tiến lên mấy bước, trên mặt đất cũng xuất hiện không ít gai nhọn làm bằng đất, nó chạy thẳng về phía cây đại thụ. Hoàng Lượng thì đứng tại chỗ bảo vệ Tinh Tinh. Hai mắt Tinh Tinh lấp lóe, tay nắm chặt búp bê vải, trong mắt lộ ra chút ánh sáng hồng, từng đạo năng lượng không ngừng phát ra từ cơ thể của cô bé. Cảm thấy nguồn năng lượng này, cây đại thụ càng thêm điên cuồng, chỉ có một chút thời gian mà rễ của nó đã mọc dài hơn, bắt đầu dây dưa với đám người Lạc Dật. Lạc Dật khẽ động tay, lửa bén đến rễ cây, nó cảm giác được đau đớn liền nhanh chóng rút lại. Mà sau khi nó rút lui thì Lạc Dật lại tiến lên, bắt được một cái rễ cây, lửa cũng theo cái rễ cây cháy vào bên trong. Cây đại thụ phản ứng lại rất nhanh, thân cây khẽ động, lá cây liền bay xuống, giống như lưỡi dao phóng tới người Lạc Dật. Lạc Dật muốn né tránh, mà ngay lúc này Kim Ngọc đặt tay trên mặt đất, lập tức có một vách tường bằng đất mọc lên chắn cho Lạc Dật. Nhưng vách tường đất kia lại bị rễ cây dễ dàng đâm xuyên qua, hai người lập tức tránh qua một bên. Bên Lạc Nhạn lúc này đã tiến vào trong phòng, cô nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng cực kỳ đơn giản, không hề có cái gì đặc biệt, chỉ có mỗi cái bàn và cái giường. “Trong này có một cái đường hầm, nhưng tôi không biết cơ quan để mở nó.” Từ Lỵ mím môi, tuy cô có thể nhìn thấy đồ bên dưới, nhưng cơ quan để mở cửa thì vẫn phải đi tìm. “Cơ quan gì?” “Tôi cũng không biết, nhưng khẳng định là nó nằm ở cái bàn này.” Từ Lỵ đặt tay trên bàn, nhưng cái bàn không động, cô có thể nhìn thấy dưới cái bàn này có rất nhiều máy móc, khẳng định mở được cái bàn này ra là có thể đi xuống dưới. “Cơ quan a, tôi có cảm giác cái kho hàng này thật cao cấp.” Lê Tử nói xong liền đặt tay lên bàn, đẩy một cái, nào biết cái bàn này nhìn bình thường vậy mà cô lại không thể đẩy nổi. Lạc Nhạn cũng nhìn xung quanh cái bàn mấy lần, rồi cô chú ý đến bộ bàn trà trên bàn. Bộ bàn trà này rất tinh xảo, bên trên ấm trà là hình ảnh người nông dân trồng trà. Lạc Nhạn khẽ động tâm, đưa tay đặt lên ấm trà. Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì ấm trà bất thình lình động một chút, Lạc Nhạn hơi ngừng lại, qua một lúc mới phản ứng lại, ấm trà trong tay thật sự là hơi động đậy? Ánh mắt cô hoang mang, tay đặt lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve, sau mấy giây hoang mang thì phần đất dưới chân bỗng nhiên biến mất, cả người không thể khống chế mà rơi xuống. Cơ hồ một giây sau, Lạc Nhạn đã có thể bình tĩnh lại, lúc đang rơi xuống, cô ngưng tụ băng dưới chân mình, lúc băng trụ chạm tới mặt đất cô mới dừng rơi. Nhẹ nhàng thở ra sau đó mới chậm rãi thu hồi trụ băng, cuối cùng cô cũng tiếp đất an toàn, mắt lập tức nhìn bốn phía. “Chị, chị không sao chứ?” Cơ hồ ngay lúc Lạc Nhạn vừa rơi xuống, Lê Tử đã chạy đến đứng ngay chỗ Lạc Nhạn vừa biến mất. Nhưng hiện tại sàn nhà đã khôi phục nguyên dạng khiến Lê Tử hơi lo lắng. Tay không ngừng vuốt lên sàn nha, nhưng không hề có tác dụng. Từ Lỵ đứng một bên cau mày, mắt hơi phát sáng nhìn xuống phía dưới lòng đất, thân thể hơi ngừng lại, cô có thể nhìn thấy Lạc Nhạn đang đứng dưới đó, “Lạc Nhạn không sao.” “Có chuyện gì vậy? Sao chị ấy lại rơi xuống?” “Chắc chắn cô ấy đã đụng trúng cơ quan.” Từ Lỵ nói xong thì nhìn về phía bàn trà, ở trên bàn trà không có đồ vật gì dính cứng như cơ quan, Từ Lỵ đụng vào thì không hề có tác dụng gì. Thấy Từ Lỵ thay đổi sắc mặt, Lê Tử gấp không chờ nổi, “Không được, em không tin là em không đánh thủng được cái sàn này.” Nói xong cô liền vung tay lên, sợi dằng trong tay nhanh chóng đâm xuống mặt sàn. Mà lúc này Lạc Nhạn đã thích ứng được với bóng tối phía dưới này. Trong này tối như mực khiến người ta không thấy rõ phía trước, cộng thêm lúc nãy cô đứng ngoài sáng, liền cảm thấy nơi này tối càng thêm tối, Lạc Nhạn phải híp mắt hồi lâu mới thích ứng được. Nơi này hẳn là một cái nhà kho, hơn nữa kho hàng này rất lớn, hiện tại chỗ cô đứng là cửa của nhà kho, từ nơi này nhìn qua, là hai cánh cửa phi thường lớn, cao chừng ba bốn mét. Lạc Nhạn thở dài đi tới. Trước cửa có một đồ án đơn giản, trong lòng Lạc Nhạn hơi động một chút, xem ra đây đúng là chỗ cất đồ mà Ôn Băng Vũ nói. Tay cô đặt lên cửa muốn đẩy nó ra, thì đúng lúc này cánh cửa chậm rãi mở ra. Cửa này chạy tự động? Lạc Nhạn không hiểu, nhưng cơ thể lại căng thẳng, cảnh giác đi vào trong. Chờ đến lúc Lạc Nhạn đi vào thì đèn ở bốn phía sáng lên, chiếu sáng toàn bộ chỗ này, Lạc Nhạn không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, đành phải híp mắt lại thành một đường nhỏ. Chờ đến lúc nhìn rõ được xung quanh, Lạc Nhạn không thể nói ra được cảm giác lúc này của mình. Nơi này xác thực là một kho hàng lớn, hơn nữa kho hàng này lớn đến mức khiến người ta phải kinh hãi.