Lão công là zombie vương
Chương 118 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 118: XOẮN XUÝT
Edit: Lan Anh
Đương nhiên để cảm nhận được động vật biến dị và zombie là nhờ tinh hạch trong người chúng.
Bất quá Lạc Dật chỉ suy nghĩ một chút liền ném ra sau đầu.
Tuy Từ Lỵ không rõ tại sao mấy người họ lại không bận tâm, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, ngược lại cô tập trung vào đường đi hơn.
Dù sao chỉ cần mất tập trung một chút, rất có khả năng sẽ bị động vật biến dị bao vây.
Sau khi cô nhìn một vòng mới nghiêm túc nói ra, “Mọi người cẩn thận một chút, ngoại trừ động vật biến dị còn có rất nhiều thực vật biến dị.”
“Thực vật?” Lạc Dật phát hiện có Từ Lỵ ở đây đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.
“Đó là thực vật gì?” Kim Ngọc nghiêm túc hỏi Từ Lỵ.
“Không biết.”
Tất cả các loài thực vật khi biến dị đều thay đổi hình dáng, cô thật sự không nhìn ra chủng loại của chúng.
Nghĩ đến lần trước gặp được một cây thực vật biến dị, sắc mặt Lạc Dật liền khó coi, mà Kim Ngọc ngồi một bên liền lộ ra sát khí.
Hắn không quên chuyện phát sinh lần trước, lần trước mặc dù bị Lam Tiếu Tiếu tính toán, nhưng cũng kém chút nữa là hắn đã bị cái cây đó giết chết, nếu như lần này gặp lai chúng, hắn nhất định sẽ chém chúng nó nát như tương, “Ở đâu? Chúng ta có cần phải đối đầu không?”
“Để tôi coi một chút.”
Từ Lỵ xem xét, Kim Ngọc mím môi nhìn về một phía.
Ngược lại Lê Tử không nhịn được mà cười haha, trong mắt là sự khinh miệt ông anh mình, “Coi như có đối đầu, thì năng lực này của ông cũng chỉ có thể bị giết thôi a!”
“Im miệng.” Kim Ngọc phiền muộn quát.
“Không phải vậy sao? Lần trước không nhờ chị Lạc Nhạn và Hoàng Lượng, ông đã sớm bị cái cây giết chết.” Lê Tử hừ hừ một tiếng, “Có một câu nói rất hay, tai họa ngàn năm không chết, ông là cái tai họa, coi như có đối đầu trực diện với nó thì chắc chắn sẽ không chết.”
Lời này vừa xong liền khiến mặt Kim Ngọc trướng đỏ lên, mấy người ngồi bên cạnh thấy vậy bật cười.
Mà Hoàng Lượng cũng lắc đầu cười khẽ.
Nhưng rất nhanh bọn họ không thể cười nổi nữa.
Từ Lỵ dừng xe trước một tòa cao ốc.
Lúc cô dừng xe mọi người cũng đã đoán được, sắc mặt lập túc nghiêm túc lại.
Lạc Nhạn đi phía sau cũng xuống xe đi tới.
“Chúng ta đi thôi.” Từ Lỵ nói xong liền dẫn đầu xuống xe.
“Dừng xe ở đây?” Lạc Dật không hiểu nhìn xung quanh, thật không nhìn ra nơi này có gì đặc biệt, không cần nói có đồ hay không, cái sân viện này tuy không nhỏ nhưng cũng không lớn, nhìn qua thì chỉ là một cái sân viện nhỏ.
Nhưng Từ Lỵ không nói gì mà đẩy cánh cổng của cái sân ra, đi vào bên trong.
Tinh Tinh sau khi xuống xe liền đi sát bên cạnh Từ Lỵ, giống như đang tìm cảm giác an toàn.
Từ Lỵ vỗ vỗ lưng Tinh Tinh an ủi, “Không có việc gì, có mẹ ở đây, sẽ không để cho con xảy ra chuyện.”
Nhưng càng trấn an thì cô bé lại càng bất an, bởi vì cơ thể cô bé run rẩy càng mạnh.
Thấy Tinh Tinh như vậy, trong mắt Kim Ngọc hiện lên một tia nghi hoặc, hắn đi tới bên người Tinh Tinh, nhìn đôi mắt vô thần của cô bé hỏi, “Có chuyện gì hả Tinh Tinh?”
“Chú, con sợ, ở trong đó có thứ gì đó rất khủng bố.”
“Có thứ gì?” Lạc Dật biết rõ năng lực của Tinh Tinh, cho nên mới tin tưởng lời cô bé.
“Có một cái cây, nhưng ở dưới cái cây đó có rất nhiều người.” Tinh Tinh nói xong liền cúi đầu, sau đó ôm chặt Từ Lỵ.
Một khi trẻ con cảm nhận được thứ gì đó khiến chúng sợ hãi, chúng sẽ vô thức tìm kiếm cảm giác an toàn trên người thân, mà bây giờ cô bé nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, cho nên lúc này mới cần sự trấn an của cha mẹ.
Dưới cái cây có người? Lê Tử mím môi, nhìn xuống dưới đất hồi lâu, lúc này mới không xác nhận mà nhìn về phía Lạc Nhạn, “Những người kia có thể là chất dinh dưỡng để nuôi cái cây đó.”
Hấp thu dinh dưỡng từ con người, để chúng có thể phát triển.
Lạc Nhạn nhìn mọi người, không nói ra được suy nghĩ lúc này của mình, cô không phải thánh mẫu, cũng không thích đóng vai Mary Sue, hiện tại chính bản thân mình còn khó bảo đảm, cô sẽ không ngốc đến mức muốn đi cứu người khác.
Cô nhìn Từ Lỵ nói, “Chỗ chứa đồ ở đâu? Chúng ta ưu tiên tìm đồ trước.”
Từ Lỵ mím môi, gật gật đầu, mắt quét xuống dưới, tìm góc chết của cây để né nó ra.
Nhưng bộ rễ của cái cây biến dị này không ít, cơ hồ chiếm hết phân nửa chỗ này, nhưng vì cái cây này không thể di chuyển nên bộ rễ của nó cũng không thể vươn ra quá xa, mà vị trí cây biến dị này lại chắn phía trước lối vào.
Những người ở dưới đất kia, nghĩ đến chỗ này không có zombie nên mới đi vào, nào biết sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nó.
“Lối đi ở bên kia, ở ngay trong căn phòng đó, đến lúc chúng ta đi vào sẽ đi thẳng vào một cái thông đạo, rất nhanh sẽ đến chỗ chứa đồ.” Từ Lỵ nói xong nhìn mọi người một cái rồi mới nói tiếp, “Nhưng muốn đi vào thì phải đi qua cái cây biến dị này, rễ cây của nó trải rộng khắp nơi, mọi người cẩn thận nghe tôi chỉ huy.”
Từ Lỵ chỉ chỉ cửa phòng, cây này là cây đại thụ, cây đại thụ này có lẽ đã được trồng từ rất lâu, bộ rễ cũng khổng lồ, hơn nữa mỗi nhánh rễ đều quấn lấy một người, những người đó là chất dinh dưỡng của nó, cây đại thụ này so với những loài thực vật biến dị khác cô đã từng thấy, nó mạnh hơn rất nhiều.
Mấy người Lạc Dật đồng ý rồi nghiêm túc nhìn Từ Lỵ chỉ huy.
Mắt Từ Lỵ lóe sáng, sau đó bắt đầu nói kế hoạch của mình.
Vì muốn thử nghiệm nên Từ Lỵ cố ý đi gần tới rễ cây, cách khoảng một mét thì cô cảm giác được chúng bắt đầu xao động, nhưng lại không hề lộ ra chút động tĩnh nào, giống như đang lặng lẽ chờ thời cơ, Từ Lỵ biết ý nghĩ của cô là đúng.
“Như thế này, chúng ta chia làm hai đội, một đội đi vào trong chuyển đồ, một đội khác thì ở chỗ này, cây đại thụ này không có cách nào giải quyết, chỉ có thể lưu người ở bên ngoài trông coi.”
Từ Lỵ nói xong thì Lạc Nhạn gật đầu, nhìn thấy trời đã sắp tối, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này, dù sao ai cũng không biết Lôi Nặc có thể cầm cự được bao lâu.
Cho dù là bị cái cây đại thụ kia tập kích cũng phải đi, mấy con động vật biến dị kia mà quay lại thì đối với bọn họ chỉ có thêm phiền phức, “Như vậy đi, nữ chúng ta đi vào, còn mấy người đàn ông thì ở ngoài trông chừng.”
“Chỉ có mỗi chúng ta thì khi chuyển đồ có chút khó khăn.”
Lạc Nhạn hơi ngừng lại, thấy Từ Lỵ có chút xoắn xuýt, cô cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Lê Tử, hai người nhìn nhau cười rồi sau đó kéo Từ Lỵ đi.
Tinh Tinh tuy muốn đi theo nhưng đi được hai bước liền bị Từ Lỵ bắt phải ở lại, dù sao Tinh Tinh cảm giác được cái rễ cây ở dưới đất, ở lại sẽ có thể giúp được bọn Lạc Dật.
Cho nên hai mẹ con họ tách ra, cũng là cách tốt nhất, hơn nữa có Lạc Dật và Kim Ngọc ở đó, Từ Lỵ cũng không cần quá lo lắng cho Tinh Tinh.
Mà Tinh Tinh lại vô cùng khổ sở nhìn mẹ mình, cô bé ôm chặt búp bê trong lòng, lúc chạm tới ánh mắt của Lạc Dật và Kim Ngọc, cô bé mới nghiêm túc gật gật đầu.
Dù bình thường bé trầm mặc đã quen, nhưng phàm là người đã trải qua mấy tháng tận thế này, dù có là con nít cũng sẽ hiểu chuyện hơn.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương