Lão công là zombie vương
Chương 120 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 120: NHÀ KHO
Edit: Lan Anh
Trước mắt cô có rất nhiều kệ hàng, có một tầng nằm ở trên nữa, cô thấy trên đó có không ít thuốc, Lạc Nhạn đi qua đi lại tìm đường đi lên trên, phòng thuốc bên trên hình như vẫn được giữ lạnh.
Lúc Lạc Nhạn đến gần, có thể thấy được những đồ vật ở đây không hề có chút tổn hại nào, trong lòng cô thoáng động.
Dù đã trải qua mấy tháng, nhưng nơi này vẫn còn hơi lạnh, những thứ thuốc kia còn có máu trữ đông cũng được bảo quản rất tốt.
Xem ra nơi này là nơi xưởng chứa thuốc, so với những tiệm thuốc ở ngoài kia thì lớn hơn rất nhiều.
Nếu chỗ thuốc này có thể mang đi, thì sau này chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng.
Coi như sau này con người có thể áp chế được zombie, nhưng không thể quên một việc, đó là đất cũng có vấn đề, đất ở đây không hợp để gieo trồng, có trồng thì cũng chỉ trồng ra đám thực vật biến dị.
Mà dưới tình huống không thể gieo trồng được, cho dù là Trung y hay Tây y, hay bản thân có là bác sĩ, cũng không dùng được.
Cho nên chỗ thuốc này ở thời điểm tận thế như hiện tại rất quan trọng, đặc biệt là thuốc tiêu viêm.
Hiện tại con người bị thương rất nhiều, nếu không xử lý thỏa đáng thì chắc chắn sẽ sinh mủ, thậm chí có thể sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.
Ở tận thế, có rất nhiều người sẽ chết vì cảm mạo.
Ngay từ đầu Lạc Nhạn luôn để tâm đến chuyện này, nên bây giờ không lấy thì để khi nào a?! Lạc Nhạn bắt đầu góp nhặt thuốc.
Nhất định phải lấy hết trước khi bọn Ôn Băng Vũ đến, vừa nghĩ tới sau khi hắn ta tới đây, nhìn thấy cái nhà kho rỗng tuếch không còn gì, cô liền thấy hưng phấn.
Nghĩ như vậy Lạc Nhạn càng thu thập nhanh hơn, không hề có một tí áp lực nào, đặc biệt là những bịch máu trữ đông kia, nhất định phải giữ lạnh.
Đồ vật đặt bên trong Tử Ngọc được bảo quản rất tốt, cho nên cô không hề lo lắng gì mà ném hết vào, mấy bịch máu trữ đông kia nếu không có gì giữ lạnh thì sẽ bị hư mất, nên nó đối với đám người Ôn Băng Vũ cũng không hề có tác dụng gì, đương nhiên ngoại trừ việc dùng nó làm nước uống.
Sau khi thu gom không sai biệt lắm, Lạc Nhạn liền rời đi, đi xuống chỗ để kệ hàng lúc cô vừa mới bước vào.
Những kệ hàng ở dưới có chứa đồ ăn, gạo và bột mì, cùng với một chút lương khô có thể giữ được lâu mà không bị hư.
Lạc Nhạn không hề khách khí mà gom lấy, ngoại trừ lưu cho bọn hắn mấy trăm cân gạo thì tất cả mọi thứ cô đều lấy.
Bất quá sau khi thu thập hết mọi thứ, thì ở phía sau chỗ kệ hàng liền xuất hiện một cái cửa phòng nhỏ, cô hơi ngừng lại, chậm rãi bước tới, gian phòng kia bị che chắn kĩ như vậy, xem ra giống như là phòng chứa đồ quý.
Lạc Nhạn vừa có suy nghĩ này thì chân đã bước tới trước cửa, cô nhìn qua tấm kiếng nhìn vào bên trong.
Cô chậm rãi mở cửa ra, một cỗ khí lạnh nhanh chóng tràn ra ngoài, Lạc Nhạn nhíu mày, cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống nhanh chóng.
Xem ra căn phòng này chắc chắn chứa đồ tươi.
Đợi đến lúc cánh cửa hoàn toàn mở ra, Lạc Nhạn đi vào trong thì đèn bên trong liền sáng lên, cũng khiến Lạc Nhạn nhìn thấy mọi thứ trước mắt, sắc mặt cô thay đổi trong nháy mắt, chau mày bước nhanh vào bên trong.
Cô vốn cho rằng đây là phòng chứa đồ, nào ngờ đi tới mới biết mình suy nghĩ quá đơn giản, nơi này nghiễm nhiên lại là một phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm này rất lớn, phía trên có rất nhiều dụng cụ.
Bên trong không có ai vận hành, bởi vì vẫn còn điện mà máy móc ở đây hoàn toàn tự động, nên mọi thứ cũng tự hoạt động như bình thường.
Lạc Nhạn sững sờ nhìn bốn phía, cuối cùng đứng trước một ống pha lê, bên trong ống pha lê đó là một đứa bé.
Đứa bé có lẽ chỉ khoảng bảy tám tuổi, cả người đều bị ngâm trong nước, hai mắt đóng chặt, thân thể co lại như một đứa trẻ nằm trong bào thai, da thịt trắng như tuyết, nhìn có chút quỷ dị, trên người đứa bé bị dây nhợ đâm chằng chịt, dịch dinh dưỡng được truyền không ngừng vào người, mà đỉnh đầu lại đeo một cái mũ sắt, những máy móc trên cái mũ đang kích thích đại não của đứa bé.
Theo đạo lý mà nói, con người ngâm mình trong nước, coi như không chết thì da thịt như thế kia cũng không đúng, đứa bé trai này ngoại trừ có màu da tái nhợt thì không có gì khác người bình thường.
Lạc Nhạn tinh tế quan sát một hồi mới dời ánh mắt đi, nhìn vào một cái thí nghiệm khác bên cạnh, trong đó cũng có một người, người này không phải con nít, mà là một người trưởng thành, cho dù là người trưởng thành thì tư thế nằm trong ống nghiệm cũng không khác gì đứa bé kia.
Xem ra người ở đây đang nghiên cứu cái gì đó.
Nhưng những người bị thí nghiệm này nếu không chết, thì chắc chắn cơ thể vẫn còn hoàn hảo rồi bị bắt làm thí nghiệm, sau đó thì bị ném vào trong đó, nếu không màu da cũng không bị như vậy.
“Chủ nhân, chị nhìn ra cái gì sao?”
Tử Ngọc nghi hoặc hỏi Lạc Nhạn, nó cảm giác được tâm tình của Lạc Nhạn sa sút đi.
Lạc Nhạn lắc đầu, “Trên người bọn họ có năng lượng không?”
Tử Ngọc nhắm mắt lại, cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó nó liền mở mắt ra ngay lập tức, “Chủ nhân, cẩn thận phía sau.”
Cơ hồ ngay lúc Tử Ngọc vừa dứt lời, Lạc Nhạn lập tức tránh sang một bên.
Mà sau khi Lạc Nhạn né tránh thì lại có một thân ảnh chớp lóe lên, rơi xuống chỗ ống pha lê có chứa đứa bé trai kia, cái ống vốn cứng rắn lúc này lại vỡ vụn trong nháy mắt, đứa bé kia cũng theo nước mà rớt xuống mặt đất.
Lạc Nhạn trừng lớn hai mắt, “Đến cùng có chuyện gì vậy?”
“Nơi này có năng lượng của tinh hạch.” Phàm là có tinh hạch, Tử Ngọc đều có thể cảm giác được.
Có năng lượng của tinh hạch? Chẳng phải là có zombie sao? Lạc Nhạn nhìn bốn phía, cơ thể căng thẳng nhìn xung quanh, lại không thấy cái gì, chân mày nhíu chặt.
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
Đối phương trốn trong một góc tùy thời động, mà cô ngay cả đối phương như thế nào cũng không biết, cô có chút lo lắng cho tình huống của mình hiện tại.
Vừa nghĩ tới nhất cử nhất động của bản thân đều bị giám sát, cô căng thẳng muốn tìm đường lui, nơi này không thích hợp ở lâu.
Cô từ từ lui ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước, không biết thế nào lại đá phải một cái thùng, cái thùng đó lộn một vòng rớt văn kiện bên trong ra.
Vốn cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng sau khi nhìn thấy mấy dòng chữ trên đó liền khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại, cô hứng thú cầm lấy một phần tài liệu lên.
Bên trong cái thùng này có một vài ghi chép liên quan đến thí nghiệm.
Lạc Nhạn chau mày, nhưng sau khi đọc qua quá trình thí nghiệm, khuôn mặt cô liền sa sầm, tay nắm chặt tài liệu, cẩn thận nhìn xung quanh, lo lắng con zombie kia lại đột nhiên xuất hiện.
Nhìn ghi chép bên trong, cô so sánh kỹ càng, mỗi một thí nghiệm bên trong đều có tên tuổi và ký hiệu rõ ràng.
Nếu như cô không lầm, những người bị thí nghiệm được ghi trong đây, có không ít người nằm trong danh sách mất tích được đăng trên mạng, Lạc Nhạn nhìn bảng danh sách từ trên xuống dưới, hơi dừng lại ở một tấm hình.
Nhìn tấm hình rồi nhìn qua đứa bé đang nằm trên sàn kia.
Ống pha lê bị vỡ nên cả người đứa bé bị rớt xuống đất, cơ thể hơi co quắp.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương