Lão công là zombie vương
Chương 117 : Lão công là zombie vương
CHƯƠNG 117: DẤN DỤ
Edit: Lan Anh
“Tốt.” Lạc Nhạn nhìn sắc mặt Lôi Nặc nghiêm túc, biết rõ lời này của anh không phải nói đùa, trong một lúc cô có chút bất đắc dĩ, do dự một hồi cô duỗi tay ra đặt lên người anh.
“Em không có bất cứ quan hệ gì với hắn ta, coi như có thì đó chỉ có thể là muốn giết hắn, em không thích hắn, thậm chí vô cùng chán ghét hắn.”
Lời này thành công khiến Lôi Nặc hạ hỏa, khi nhìn tới ánh mắt bất đắc dĩ của Lạc Nhạn, nhịn không được mà ủy khuất ôm lấy cô, hôn lên mặt cô, “Vậy còn anh thì sao?”
Lôi Nặc nói xong còn bày ra vẻ mặt đáng thương, hơn nữa trong giọng nói không giấu được sự tủi thân.
Thành công khiến tâm Lạc Nhạn nhói a nhói!
“Anh đừng có hỏi nữa!”
“Em đã nói là em thích anh.” Lôi Nặc nhắm mắt lại nói.
Lạc Nhạn muốn phủ nhận nhưng khi nhìn thấy Lôi Nặc đưa mặt lại gần, cô liền vứt hết danh dự ra sau đầu, nhanh chóng gật đầu, “Anh nói cái gì thì chính là cái đó.”
Chờ chút, anh nói cái gì thì chính là cái đó? Vậy không phải là cô thừa nhận thích anh sao? Dường như bất tri bất giác cô cũng bị anh lừa gạt mà nói hùa theo?
Cô thế mà thừa nhận mình thích Lôi Nặc? Trời ơi, Lạc Nhạn nhịn không được muốn giải thích, mà lúc này xe của Từ Lỵ lại chiếu ánh sáng hai lần, Lạc Nhạn vô thức bắt lấy tay của Lôi Nặc.
“Từ Lỵ đã tìm được.”
Lôi Nặc ừ một tiếng, nhìn xe của Từ Lỵ khởi động, hắn chau mày khó chịu.
“Chúng ta cũng nhanh lên.”
Lôi Nặc đáp ứng, sau đó đi theo sau xe của Từ Lỵ, chậm rãi tiến vào trung tâm S Châu.
Sau khi đi vào S Châu, liền cảm thấy không thích hợp, bởi vì không khí bốn phía không chỉ yên tĩnh mà còn khiến người ta rùng mình.
Đây là một địa phương rất lớn, nhưng ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có.
Trong lòng vừa nghĩ thì thấy Từ Lỵ giảm tốc độ xe, để Lạc Nhạn có thể đuổi theo.
Chờ đến lúc hai chiếc xe song song với nhau, Từ Lỵ mới mở cửa sổ.
“Lạc Nhạn, xung quanh nơi này có rất nhiều động vật biến dị.” Sắc mặt Từ Lỵ rất khó coi, lúc trước chỉ nghe nói, bây giờ tới đây mới cảm thấy lời đồn không thể diễn tả được hết sự khủng bố ở đây, số lượng khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng được, cô liếc mắt qua liền thấy dưới lòng đất có lít nha lít nhít không một khe hở.
Lạc Nhạn cắn cắn môi, “Nơi này cách chỗ Ôn Băng Vũ nói còn xa không?”
“Xa cũng không xa, vấn đề là ở đó có rất nhiều động vật biến dị.” Từ Lỵ nói xong liền nhìn về một phía, qua một lúc lâu cô nói, “Bọn Từ Võ đã lọt vào tầm mắt của bọn động vật, chúng đuổi theo Từ Võ chạy ra khỏi S Châu.”
Cũng có thể nói là Từ Võ lấy bản thân để dẫn dụ đám động vật đi, đó cũng là vì để bọn Ôn Băng Vũ có thể thuận lợi đi vào.
Lạc Nhạn thở dài, mà ngay lúc này đuôi mắt cô bắt được một đống ánh mắt lóe sáng trong đêm, lít nha lít nhít nhìn mà rợn cả người.
Nếu mấy con động vật này vì cô mà tới, có khi nào mình bị ăn đến xương cũng không còn? Lạc Nhạn đang tự giễu thì Lôi Nặc đã cởi áo của mình ra, đặt vào lòng bàn tay của cô.
“Làm gì vậy?” Lạc Nhạn không hiểu nhìn anh.
Lôi Nặc nhìn Lạc Nhạn thật sâu, “Để anh dụ bọn chúng rời đi, em mang theo Từ Lỵ đi tìm chỗ cất đồ kia, sau khi tìm được thì lập tức rời khỏi đây.”
Lạc Nhạn trừng lớn hai mắt, “Không được, quá nguy hiểm.” Nói xong cô muốn rút tay về, nhưng lòng bàn tay đã bị Lôi Nặc nắm lấy rạch một đường, máu chảy ra thấm ướt cái áo của hắn.
“Yên tâm, anh sẽ không sao.” Lôi Nặc nói xong cúi đầu hôn cô một cái, trộm hương xong vẫn nhịn không được mà hôn sâu thêm một chút, sau đó hắn đặt tay lên môi cô chậm rãi ma sát.
Nếu như bình thường thì cô sẽ không chịu thuận theo, quả nhiên chỉ khi có việc nguy hiểm thì cô mới chịu nghe lời.
Kỳ thật hắn mong lúc nào mình cũng gặp nguy hiểm.
Lôi Nặc cười một tiếng, nhìn Tử Ngọc, Tử Ngọc lúc này đã quay lại hình bướm, quơ cánh bay xuống chỗ vết thương của Lạc Nhạn.
Vết thương khép lại trong nháy mắt.
Lôi Nặc xuống xe, giao xe cho Lạc Nhạn, “Ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ không có việc gì.” Nói xong liền cầm cái áo trong tay, tìm phương hướng có nhiều tinh hạch rời đi.
Lôi Nặc là zombie nên hắn rất mẫn cảm với tinh hạch, sau khi cảm giác được một đống tinh hạch trốn trong chỗ tối, hắn liền phất cái áo về hướng đó, ngay lập tức một đám động vật núp trong tối liền lao ra.
Vốn mấy người Lạc Nhạn còn không kịp phản ứng, sau khi thấy mấy con động vật biến dị chạy ra thì rùng mình tỉnh táo lại.
Sau khi Lạc Nhạn hồi thần lại, cô bước về phía trước hai bước muốn gọi Lôi Nặc, nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, cho dù là động vật biến dị hay Lôi Nặc, đều không thấy bóng dáng.
“Lạc Nhạn, đến cùng chuyện gì đang xảy ra?” Lạc Dật không hiểu nhìn Lạc Nhạn.
Tại sao khi Lôi Nặc đi qua, mấy con động vật biến dị kia liền nhào lên, vừa rồi có không ít động vật biến dị phát hiện ra bọn họ, nhưng chỉ chốc lát tất cả bọn chúng liền chạy theo Lôi Nặc.
Lạc Nhạn muốn giải thích nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “Chúng ta nên đi tìm địa phương kia trước đi.”
Cô tin tưởng Lôi Nặc, nếu anh nói không có việc gì vậy thì khẳng định sẽ không có việc gì.
Hơn nữa anh ấy mạnh như vậy, chỉ một chút động vật nhỏ tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho anh ấy được.
Lại nói sau khi Lôi Nặc dẫn đám động vật rời đi, bọn họ cũng không nên lãng phí thời gian.
Từ Lỵ sững sờ một hồi, sau khi tỉnh táo thì gật gật đầu với Lạc Nhạn, so với bọn Lạc Dật, cô càng thêm kinh ngạc đồng thời sợ hãi, vì sau lưng Lôi Nặc lúc này có hơn ngàn con động vật biến dị chạy theo.
Hơn nữa biểu lộ trên mặt chúng hung ác như vậy, nếu như chúng đuổi kịp Lôi Nặc thì chắc chắn hắn sẽ bị xé tan xác.
Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, cảm giác đám tiểu động vật kia đã rời đi, Từ Lỵ mới kiên định nhìn phía trước dẫn đường.
“Từ Lỵ, chị nhìn thấy gì sao?”
“Giống như lời bọn Ôn Băng Vũ nói, đồ vật bên trong quả thật không ít.” Từ Lỵ nghiêm túc nói.
Lạc Dật nghe xong cũng không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài.
Lê Tử hé miệng nhìn Lạc Dật, sau đó đặt ánh mắt lên người Từ Lỵ, mang theo nụ cười ngọt ngào nói, “Nói như vậy cũng không uổng phí một đường chúng ta chạy tới đây.”
“Trọng điểm là đám người chúng ta căn bản không cầm được nhiều đồ như vậy.”
Từ Lỵ bất đắc dĩ nói.
“Không có việc gì.” Lạc Dật cười một tiếng, nhìn Từ Lỵ với Tinh Tinh, lúc này Tinh Tinh đang cầm một con búp bê trong tay, đó là Lạc Nhạn cho cô bé, cô bé ngồi ở đó chơi với búp bê, bộ dáng kia mới giống một cô bé con bình thường chứ.
Chỉ tiếc Tinh Tinh quá mức yên lặng và trầm tĩnh.
Kỳ thật mấy ngày nay Lạc Dật đã biết rõ, Tinh Tinh cũng không đơn giản, bởi vì mỗi lần Từ Lỵ không rõ cái gì sẽ vô thức hỏi Tinh Tinh, nếu như hắn đoán không sai, năng lực của Tinh Tinh cũng khá giống Từ Lỵ.
Lạc Dật quả thật đoán không sai, năng lực của Tinh Tinh chính là hệ tinh thần, khá giống với Thiên Lý Nhãn, nhưng Thiên Lý Nhãn có thể nhìn thấy, còn hệ tinh thần của Tinh Tinh chỉ có thể cảm giác được chỗ nào có người, zombie hoặc động vật.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương