Lão công là zombie vương

Chương 114 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 114: HẤP DẪN Edit: Lan Anh “Tại sao không cần?” “Bởi vì hai người Lạc Nhạn đã dẫn con bạch tuộc đi chỗ khác.” “Chị nói cái gì?” Lạc Dật hy vọng mình đã nghe nhầm, Lạc Nhạn sao cứ làm việc khiến hắn không bớt lo thế này, còn dám dẫn bạch tuộc rời đi? “Không được, tôi muốn xuống xe.” “Bộ dáng của cậu như vậy, thật sự muốn đi?” Lời này thành công khiến Lạc Dật phải dừng lại, lúc này bọn họ đã đi lên cầu, là thời điểm bị mọi người quan sát, hơn nữa ở trên cầu còn bị con bạch tuộc kia nhìn chằm chằm. “Có Lôi Nặc ở đó, hẳn sẽ không có việc gì.” Không thể không nói lời này làm Lạc Dật bình tĩnh xuống, mắt nhìn chằm chằm về phía sau, lúc nhìn đến con bạch tuộc kia thì sắc mặt khó coi mấy phần. Từ Lỵ cũng cảnh giác nhìn phía trước, nếu như con bạch tuộc không chịu rời đi thì thật không biết làm sao để lái qua. Lúc này Lạc Nhạn và Lôi Nặc cũng đã xuất phát. Lôi Nặc đi đằng trước, nơi này cách cây cầu khá xa, khoảng cách lúc đầu bọn họ đứng sợ rằng sẽ bị Ôn Băng Vũ phát hiện nếu muốn dẫn dụ con bạch tuộc, nên Lạc Nhạn mới phải tìm bờ sông cách xa chỗ đó. Tuy cách khá xa nhưng như vậy mới có thể nhìn rõ một màn kinh dị trước mắt. Thân thể của con bạch tuộc rất lớn, nó quấn quanh cây cầu, nhìn rất khủng bố, tựa như nếu bọn Lạc Dật vừa động thì nó sẽ nuốt chửng cả người lẫn xe. Lạc Nhạn nhìn thoáng qua rồi nhìn Lôi Nặc: “Chúng ta cách nó xa như vậy, làm sao dẫn dụ nó tới đây được?” Lôi Nặc hé miệng cười một tiếng, sau đó tới gần Lạc Nhạn rồi lại nhìn con bạch tuộc ở phía xa kia, do hắn biến thành zombie nên tầm mắt của hắn có thể nhìn xa hơn Lạc Nhạn, có thể thấy được vẻ mặt của con bạch tuộc đang không còn kiên nhẫn cùng với vẻ giận dữ. Đầu nó nghiêng qua bên này nhìn một cái, Lôi Nặc thấy vậy có chút động tâm. “Có thể có hơi đau một chút, em kiên nhẫn.” Lôi Nặc nghiêm túc nhìn Lạc Nhạn. Đau? Lạc Nhạn không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Lôi Nặc cầm tay của Lạc Nhạn, nhìn làn da trắng nõn khiến hắn hơi không nỡ, mang theo sự trịnh trọng mà đưa ngón tay lên chậm rãi rạch một đường trên đầu ngón tay của cô, mắt vẫn không rời khuôn mặt của Lạc Nhạn, thấy cô nhíu mày khiến hắn cũng có chút không thoải mái. “Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Lôi Nặc nói xong, nhìn về phía vết thương của Lạc Nhạn, không sâu nhưng vẫn có máu chảy ra. Dòng máu đỏ tươi đó khiến hai mắt Lôi Nặc đỏ lên, có chút ham muốn muốn liếm lấy nó, nhưng vừa nghĩ tới đây là máu của Lạc Nhạn, hắn liền nhịn được, hơn nữa còn nghiêm túc thu hồi ánh mắt. “Làm như vậy để làm gì?” Lạc Nhạn nhíu mày, cũng không phải bởi vì đau, chút đau đớn đó cô cũng không thèm để ý, cô chỉ không hiểu Lôi Nặc làm như vậy là có ý gì. Lôi Nặc không nói, tiếp đó nâng tay Lạc Nhạn lên, nhìn máu trên tay cô chậm rãi nhỏ xuống nước. Cơ hồ sau đó một giây, con bạch tuộc vốn đang quấn trên cầu liền nhảy xuống nước, trong nháy mắt không thấy bóng dáng nó đâu. “Có chuyện gì vậy?” Lạc Nhạn mím môi hỏi, mà lúc này Lôi Nặc lập tức lôi kéo cô thối lui về phía sau, ngay lúc bọn họ lui được mấy chục mét thì chỗ bờ sông bọn họ vừa đứng lại bắt đầu xuất hiện dòng nước xoáy. Lạc Nhạn hít vào một hơi lạnh, nhìn con bạch tuộc chui lên từ xoáy nước, cảm giác như đang coi phim kinh dị, mà bộ phim này lại không hề biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Cô nghĩ mà khóe miệng không khỏi co quắp. Con bạch tuộc kia lập tức lao ra khỏi mặt nước. Cơ hồ sau khi nó rời khỏi mặt nước liền bò qua hướng Lạc Nhạn, mở to cái miệng đầy răng nhỏ gào thét với cô, xúc tu không ngừng uốn lượn bò trên đất, khuôn mặt dữ tợn lại xấu xí thật khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là con bạch tuộc kia đã chạy qua đây, thì xe của Lạc Dật cũng có thể đi qua cầu. Lạc Nhạn nhìn thoáng qua liền nhẹ nhàng thở ra, lúc này bên tai truyền đến giọng nói của Lôi Nặc. “Anh chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới con bạch tuộc này thật sự bị máu của em hấp dẫn.” Thanh âm của Lôi Nặc trầm thấp, hai mắt Lạc Nhạn mở to ngây ngốc nhìn hắn. Bị máu của cô hấp dẫn? Cô nhìn về phía con bạch tuộc khổng lồ kia, cơ hàm nghiến chặt, tại sao cô có cảm giác con quái vật này chỉ có địch ý với mỗi mình cô? Nhưng cô nhớ đến lần trước đối đầu với Tiểu Xà và Đại Miêu, chúng cũng tràn đầy địch ý với cô. Cô tự nhận mình lớn lên không kém, nhân duyên cũng không sai, tính cách hiền lành, đối đãi với tiểu động vật không nói là tình thương tràn lan, nhưng tuyệt không bao giờ giết hại chúng, tại sao chúng lại nhằm vào cô nhỉ? Nếu một hai con thì cô cũng không có ý kiến gì, nhưng mấy sinh vật biến dị này, luôn luôn vô cớ chán ghét cô, thế là làm sao? Dù sao đám động vật biến dị này, thực lực vô cùng kinh khủng, nếu quả thật phải đối đầu thì có chút phiền phức. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ muốn chạy khỏi đây, thì con bạch tuộc đã tiến lên, lộn một vòng trên mặt đất, dùng mấy cái xúc tu muốn tấn công Lạc Nhạn. Đám người Ôn Băng Vũ đứng ở đằng xa, lúc thấy cảnh này thì nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, bởi vì sau khi con bạch tuộc bò ra, lập tức có một đám bạch tuộc biến dị có kích thước không kém cũng không ngừng bò lên. Nhìn tràng diện này có chút rung động, nhưng đối với bọn hắn thì đây lại là cơ hội tốt. Ôn Băng Vũ chỉ liếc qua hai người không rõ danh tính ở đằng xa, sau đó nghiêm túc nhìn Từ Võ, “Chúng ta đi.” Từ Võ lên tiếng, sau đó khởi động xe. Mà sau khi bọn hắn rời đi thì Lạc Nhạn cũng chính thức đối mặt với bạch tuộc. Xúc tu của nó thật dài, không ngừng đập tới chỗ Lạc Nhạn và Lôi Nặc, cái thân thể khổng lồ này vậy mà vô cùng linh hoạt. Lạc Nhạn vừa tránh né vừa tức giận, cô vốn muốn dùng kế bỏ chạy nhưng đám bạch tuộc này vẫn cứ đuổi theo, lúc này bỏ chạy cái rắm. Cô nghĩ nhưng chân vẫn không ngừng chạy. Lôi Nặc thấy vậy liền ngăn trước mặt con bạch tuộc, quay đầu nhìn Lạc Nhạn, “Cẩn thận một chút.” Hắn chau mày muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã bị mấy con động vật biến dị trước mắt hấp dẫn. Lôi Nặc vốn chỉ muốn hấp dẫn con bạch tuộc quấn trên cầu, nhưng không nghĩ đến sẽ hấp dẫn cả tổ bạch tuộc đến, trong lòng có chút lạnh. Hắn ngưng tụ mấy đạo lôi điện, một tay nắm lấy xúc tu của con bạch tuộc đối diện, lôi điện đi theo xúc tu của con bạch tuộc đi lên khiến thân thể nó run rẩy. Mà ngay lúc Lôi Nặc đang đối đầu với bạch tuộc, thì phía sau có một con khác vượt qua Lôi Nặc, chạy tới chỗ Lạc Nhạn. Lôi Nặc xoay người muốn ngăn cản, nhưng có tới mấy con xông tới, bất đắc dĩ chỉ có thể cùng chúng dây dưa một chỗ, một bên nhìn về phía Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cắn răng, sắc mặt có chút khó coi, híp híp mắt, mang theo sự tức giận mà nhìn con bạch tuộc đang tới gần kia, lúc này nó đã vươn xúc tu ra, thân thể Lạc Nhạn khẽ động, né tránh được công kích của nó, tạo ra một thanh băng đâm vào xúc tu của nó. Thanh băng đâm xuyên qua xúc tu của bạch tuộc trong nháy mắt, cái xúc tu thật dài cũng chậm rãi kết thành băng.