Lão công là zombie vương

Chương 113 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 113: KHÔNG THỂ COI THƯỜNG Edit: Lan Anh Lời này vừa ra, đám người lại chăm chú nhìn Ôn Băng Vũ. Trước những ánh mắt này, Ôn Băng Vũ lạnh lùng nhìn những khuôn mặt đang sợ hãi đến tái xanh, nhưng vẫn ráng chống đỡ lấy, khiến hắn có chút động tâm. Bất quá thử hỏi bản thân một chút, nếu hắn là người đi qua, sợ rằng cũng có chút do dự. “Vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải đi qua, nơi này không được thì chúng ta tìm đường khác, ta cũng không tin chỗ khác cũng có bạch tuộc biến dị.” Ôn Băng Vũ nói xong liền vung tay lên, kêu mọi người lên xe rồi đi tìm những cây cầu nhỏ khác. Có một cây cầu cách nơi này không xa, nhưng bọn họ không nghĩ đến, đừng nói cầu nhỏ, không có bạch tuộc biến dị thì cũng không có chỗ tốt, thậm chí cây cầu đó vì gần với mặt nước, nên lúc bọn hắn lên cầu lập tức bị bắt ăn thịt. Chỉ dạo qua một vòng mà bọn hắn lại hy sinh thêm hai chiếc xe. Chờ đến lúc quay lại đây lần nữa, sắc mặt đám người có chút cổ quái. Lạc Nhạn ngay từ đầu cũng không đi theo, ngược lại ở chỗ này chờ, thỉnh thoảng nhìn vào trong nước mà lo lắng, Tiểu Xà sau khi đi vào liền không có tung tích, chẳng lẽ nó thật sự gặp chuyện? Nghĩ như vậy sắc mặt Lạc Nhạn lập tức khó coi, ánh mắt trách cứ một mực đi theo Lôi Nặc. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, mỗi lần Lạc Nhạn nhìn hắn, hắn lại cười nhìn Lạc Nhạn, khiến Lạc Nhạn bực nhưng không có chỗ phát tiết, cũng không giải quyết được gì. Lần này lá gan của đám người kia bị mài mòn không sai biệt lắm, có thể nói những người có gan, đã sớm bị Ôn Băng Vũ đẩy đi ra, cho nên sau một vòng dạo quanh này, những người đắc lực có tài đã giảm đi hơn phân nửa. Ngoại trừ đám người Lạc Dật, đám người Ôn Băng Vũ cũng chỉ còn hơn hai mươi người. Tâm tình Lạc Nhạn liền tốt hơn rất nhiều, lúc trước luôn thấy Ôn Băng Vũ mạnh mẽ không có chuyện gì ngăn cản được, bây giờ mới gặp một con bạch tuộc biến dị đã thúc thủ vô sách. Cô vừa suy nghĩ vừa bước về phía trước mấy bước. Mà con bạch tuộc ở phía trước đánh hơi thấy mùi gì đó, đầu ngoe nguẩy đánh giá bốn phía. Lạc Nhạn không có chú ý tới điểm này, ngược lại Lôi Nặc, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm con bạch tuộc kia, trong lòng có chút phỏng đoán. “Đoán chừng đợi đến lúc đám Ôn Băng Vũ băng qua được cây cầu đó, sẽ mất ít nhất là mấy ngày a.” “Sẽ không.” Lôi Nặc quả quyết khiến Lạc Nhạn hơi ngạc nhiên, bộ dạng của cô lại khiến Lôi Nặc buồn cười, hắn duỗi tay điểm chóp mũi của cô, “Hắn ta không phải kẻ ngu.” Hiện tại ngu hay không ngu không phải là vấn đề, mà vấn đề là làm sao đi qua? Lạc Nhạn muốn gào thét nhưng khi nhìn đến vẻ nghiêm túc trên mặt Lôi Nặc, cô chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng. “Con bạch tuộc này tuy không yếu, nhưng nếu đánh nhau chưa chắc bọn hắn đánh không lại.” Bọn hắn chỉ cần chờ thời cơ, hoặc là nói, bởi vì bạch tuộc ở trong nước, bọn hắn không chắc có thắng hay không nên mới kéo dài thời gian như vậy. Lạc Nhạn hai mắt sáng lên, cô đang muốn nói gì đó thì có một đạo âm thanh truyền đến, thân thể Lạc Nhạn hơi ngừng lại. Mắt nhìn về phía cây cầu. Lúc này Ôn Băng Vũ đang chỉ huy một chiếc xe đi về phía trước, mà chiếc xe đó lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức cô phải lạnh cả sống lưng. “Ôn Băng Vũ muốn để anh hai đi trước?” Lạc Nhạn có chút không xác định, Ôn Băng Vũ này bị gì, đúng ra hắn không nhận ra đám người Lạc Dật mới đúng, hay là hắn chỉ vô tình chọn trúng, nếu quả thật như vậy thì chuyện này đúng là không đùa được đâu. Nếu như con bạch tuộc kia lại hành động thì phải làm sao đây? Lôi Nặc cũng cảm thấy Lạc Nhạn lo lắng, lông mày hắn nhíu chặt, thần sắc khó lường nhìn con bạch tuộc kia, lại nhìn về phía đám Lạc Dật. Ánh mắt Lôi Nặc hiện lên vẻ tàn khốc, thân thể khẽ động, đi về phía trước hai bước. “Lôi Nặc, anh làm gì vậy?” Lạc Nhạn cau mày, tay giữ chặt Lôi Nặc, cô sợ nếu mình không giám sát anh chặt chẽ thì anh sẽ chạy mất. Lôi nặc mím môi, tay hơi động một chút, nói, “Anh đi nhìn một chút.” “Nhìn cái gì?” “Bạch tuộc.” “Anh có ý gì?” Lạc Nhạn hoang mang. “Để anh dụ con bạch tuộc rời đi, để bọn họ có thể nhân cơ hội này đi qua.” Lôi Nặc nói xong, sắc mặt Lạc Nhạn thay đổi trong nháy mắt, cô cắn cắn môi, hồi lâu mới nghiêm túc nói ra, “Có nguy hiểm không?” “Nó không thể gây thương tổn cho anh.” Lôi Nặc bình tĩnh nói, nhưng có thể nghe ra hắn vô cùng tự tin. Tuy Lôi Nặc nói như vậy, nhưng Lạc Nhạn vẫn có chút lo lắng, bất quá cô cũng đi cùng với Lôi Nặc, như vậy Lôi Nặc có đánh không lại cũng không sao, dù sao hai người họ ở cùng một chỗ, cùng lắm thì chôn cùng thôi. Nghĩ một chút, Lạc Nhạn cảm thấy thoải mái hơn, cô nở nụ cười yếu ớt, tay nắm chặt lấy tay Lôi Nặc, một bên nhìn chiếc xe của Lạc Dật bên kia cầu. Mà lúc này Lạc Dật, tâm tình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Lạc Nhạn, ngược lại vô cùng xấu, mắt thỉnh thoảng nhìn bốn phía, lộ ra chút lo lắng. “Thật sự muốn lái qua?” Lạc Dật nói, biểu hiện của Từ Lỵ hơi cứng lại, thở dài, “Sớm biết như vậy lúc nãy chúng ta không nên đi theo phía sau bọn hắn.” Ngược lại Lê Tử, cô đưa tay sờ cằm, trên mặt lộ ra chút ý cười. Cái bộ dáng kia giống như đã nắm chắc chiến thắng trong tay, khiến Lạc Dật có mấy phần hứng thú, “Lê Tử, em có biện pháp?” “Đương nhiên.” “Biện pháp gì?” Lạc Dật lập tức hỏi, mắt mở to đợi câu trả lời của Lê Tử. Lê Tử bị nhìn đến đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhìn Lạc Dật, sau đó dùng giọng điệu mình tự cho là ôn nhu nhất nói, “Có thể dùng để nướng, hoặc dùng để xào, dù sao bạch tuộc rất dễ thu thập, mọi người muốn ăn thế nào ta liền làm thế đó.” Cô vừa nói xong, Lạc Dật liền bị đông cứng, “Cho nên lúc nãy em nói biện pháp, là ý này?” “Đúng vậy a.” Lê Tử vô tội nhìn mọi người. Có thể nói là trời mới biết Lạc Dật có bao nhiêu hối hận vì đã hỏi, hắn không nên đi hy vọng vào con bé a, hít một hơi thật sâu, để cho mình buông lỏng một chút, “Con bạch tuộc này không thể coi thường, chúng ta vẫn nên nghiêm túc chống đỡ, còn biện pháp làm thịt nó, thì tôi thấy lúc này không thích hợp để nghiên cứu.” Lê Tử hừ một tiếng, không phải tại con bạch tuộc xuất hiện ở đây, nên cô nhịn không được mà suy nghĩ nhiều sao? Bất quá cô cũng biết rõ, sau khi nhạo báng trong lòng xong, lập tức nghiêm túc nhìn ra bên ngoài. “Kỳ thật mấy người chúng ta chưa chắc đánh không lại con bạch tuộc này, chỉ là sẽ bị bại lộ dị năng thôi.” Kim Ngọc nghiêm túc nhìn Lạc Dật, hắn đối với dị năng của mình rất có lòng tin. “Kim Ngọc nói không sai, nếu quả thật phải đối đầu, chúng ta phải bảo vệ tinh mạng của mình trước, còn bại lộ hay không thì sau này lại nói.” “Tôi nghĩ hiện tại chúng ta không cần xoắn xuýt vấn đề này.” Giọng Từ Lỵ trầm thấp, thật dễ nghe, hai mắt cô lóe sáng, có thể nói cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng vì đôi mắt dị năng này mà như được tô điểm thêm, thậm chí nếu ai nhìn sâu vào mắt cô, có thể sẽ không nhịn được mà trầm luân trong đó.