Lão công là zombie vương

Chương 115 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 115: VẬN KHÍ TỐT Edit: Lan Anh Con bạch tuộc bị cảm giác nhói đau làm cho sợ hãi, mở miệng gầm thét một tiếng, nhanh chóng đung đưa lắc lư thật mạnh, cái xúc tu bị đóng băng kia mới chịu đứt ra. Hơn nữa sau khi vừa đứt nó đã mọc ra xúc tu mới. Thấy cảnh này Lạc Nhạn mở to miệng, tuy rằng mọc cái mới nhưng chỉ mất có mấy giây, thế mà còn mọc nhiều hơn một cái, vậy nếu bây giờ cứ làm đứt một cái xúc tu thì nó sẽ mọc thành hai cái. Lạc Nhạn không nói thành lời, chỉ mở lớn mắt nhìn thật lâu, nhịn không được mà chửi thề, “Em gái ngươi!” Con bạch tuộc này bật hack sao? Cô phát hiện đời này vận khí của cô thật tốt, gặp toàn những thứ tồn tại nghịch thiên. Đời trước cô sống hơn nửa đời, ngoại trừ Ôn Băng Vũ và Lam Tiếu Tiếu, cũng không gặp bất cứ cái gì khác, còn bây giờ thì sao? Chưa tới nửa năm mà cô đã gặp nhiều như vậy. Lạc Nhạn nghiến răng, con bạch tuộc kia đã bò đến trước mặt, tất cả xúc tu của nó đều dùng để tấn công cô, chứng tỏ là nó đã bị chọc giận. Nó giống như muốn đập Lạc Nhạn nát thành thịt vụn, mà theo từng cú đập của nó, mặt đất cũng xuất hiện vết nứt. Lạc Nhạn toát mồ hôi lạnh, mà ngay lúc này xúc tu của nó cũng đánh tới chỗ Lạc Nhạn đang đứng. Thân thể vô thức mà né qua một bên, nhìn cái xúc tu rơi xuống bên cạnh mình, mặt đất cũng nứt ra, Lạc Nhạn nghĩ nếu vừa rồi một xúc tu này mà đánh lên người mình, khẳng định mình sẽ bẹp dí. Cô vừa nhìn lên thì một dịch đen che khuất tầm mắt của cô, khi thấy dịch đen đó chuẩn bị rơi xuống người mình, Lạc Nhạn lộn một vòng trên đất, sau khi tránh được thì nhìn về chỗ vừa đứng. Nếu vừa rồi cô sơ ý một chút thì chỗ dịch đen ăn mòn đó lúc này chắc chỉ còn bộ xương, không, chắc cả xương cũng không còn. Cái con bạch tuộc biến dị đáng chết này, cái dịch đen kia thật sự có thể ăn mòn, hơn nữa còn là loại ăn mòn cực mạnh, chỗ cô vừa đứng lúc này là một cái hố sâu do bị dịch đen ăn mòn xuống. Lạc Nhạn nhắm mắt lại, thật sự không thể nhịn được nữa. Băng trong tay cô nhanh chóng được ngưng tụ, Lạc Nhạn khép hờ hai mắt, băng bắt đầu biến thành lao băng, đâm tới chỗ con bạch tuộc, mượn cơ hội này tiêu hao năng lượng trong tinh hạch của nó. Bạch tuộc thấy nguy hiểm liền phát ra tiếng gọi. Trên người nó không ngừng chảy ra dịch đen, muốn ăn mòn chỗ băng của Lạc Nhạn, sau khi dịch đen chảy xuống đất đã tạo ra rất nhiều cái hố sâu. Mà vết thương trên người con bạch tuộc cũng nhanh chóng khép lại, thân thể vừa rồi bị lao băng của Lạc Nhạn đâm trúng nhìn rất nghiêm trọng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khỏi hẳn, ngay cả vết thương trên bụng nó cũng nhanh chóng liền lại. Lạc Nhạn lại chửi tục, cái con bạch tuộc này không chỉ có độc tính ăn mòn, mà ngay cả năng lực chữa trị cũng siêu mạnh, chẳng lẽ ngoại trừ lấy tinh hạch của nó thì hầu như nó không còn chút nhược điểm nào khác?! Nhưng tinh hạch của nó ở đâu? Vừa nói đến tinh hạch thì Lạc Nhạn liền nghĩ đến Tử Ngọc, hai mắt cô sáng lên. “Tử Ngọc, chị có thể sử dụng biện pháp lần trước, hấp thụ trực tiếp tinh hạch của bạch tuộc không?” “Không thể.” “Tại sao?” “Bởi vì trên người con bạch tuộc này có dịch nhờn, sẽ khiến thân thể chị bị thương, nếu quả thật muốn hấp thụ thì tay chị sẽ bị phế.” Nếu như có thể thì nó đã mở miệng ngay từ đầu. Vậy không thể hấp thu thì phải làm sao đây? Lạc Nhạn há miệng, mắt nhìn con bạch tuộc trước mặt, sau đó cô đặt tay xuống đất, tạo ra mảng băng truyền từ lòng bàn tay của mình, chạy thẳng qua chỗ con bạch tuộc kia. Con bạch tuộc vội vàng phun dịch đen muốn bỏ chạy. Mà đúng lúc này có một tia chớp lóe lên, ngay lúc Lạc Nhạn còn chưa kịp phản ứng thì tia chớp đó đã đánh thẳng lên người con bạch tuộc, thân thể nó lay động, sau khi dính một kích này liền không thể phun ra dịch đen nữa, cả thân thể nó như vô lực. Ngay lúc này Lạc Nhạn đã thành công đóng băng được nó. Lạc Nhạn không dám chần chừ, nhanh chóng đi về phía trước. Tử Ngọc đã tìm được chỗ có tinh hạch, đợi đến lúc Lạc Nhạn đi đến trước người nó, trực tiếp thông qua khối băng, tạo ra một cây băng nhọn đâm xuyên qua đầu con bạch tuộc. Mà Lôi Nặc bên cạnh cũng không rảnh rỗi, hắn đấm con bạch tuộc đang quấn lấy hắn. Chỉ một chút thời gian con bạch tuộc đó đã không còn thở, lúc này Lôi Nặc mới thu hồi tay, vừa muốn động thủ thu tinh hạch thì thấy một thân ảnh nho nhỏ đi vào trong người con bạch tuộc. Lôi Nặc chớp mắt, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Lạc Nhạn. “Lôi Nặc, anh không sao chứ?” Vừa rồi Lôi Nặc phải đấu với bao nhiêu con bạch tuộc a? Hơn nữa vừa rồi con bạch tuộc bị cô đóng băng kia cũng nhờ Lôi Nặc dùng sét đánh mới bắt được nó, cô nghĩ một chút liền thấy thực lực của hai người cách nhau quá xa. Nhưng điều này cũng khiến cô hiếu kỳ với thực lực thực sự của Lôi Nặc. “Anh không sao.” Khóe miệng Lôi Nặc cong lên, nhìn bộ dạng lo lắng của Lạc Nhạn, trái tim như muốn nhũn ra, không biết có phải do tình nhân trong mắt biến thành Tây Thi hay không mà lúc này hắn phát hiện, Lạc Nhạn càng nhìn càng thấy đẹp, hắn nhịn không được mà siết chặt vòng eo của cô, “Vừa rồi em rất đẹp.” Đẹp? Lạc Nhạn thật sự không còn gì để nói, cô hơi giãy dụa một chút, “Em biết là em đẹp, nhưng em thấy hiện tại chúng ta nên rời đi mới là chuyện quan trọng.” Dù sao đám Lạc Dật đã rời đi được một lúc rồi. Lôi Nặc hơi ngừng lại, nhìn Lạc Nhạn thật sâu. Vốn tâm tình đang vui vẻ, hiện tại mặt mày hắn càng hớn hở, quả nhiên lão bà hắn mỗi lần tự tin đều đẹp như vậy, “Yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, sẽ không bị bọn họ bỏ rơi.” “Anh?” Lạc Nhạn hơi nhíu mày, lộ ra mấy phần khinh thường. Biểu tình kia lập tức khiến Lôi Nặc nhíu mày, hắn duỗi tay điểm cái trán của cô, sau đó mang Lạc Nhạn lên xe. Nhưng vừa lên xe, Lạc Nhạn liền nhíu mày, nhìn Đại Miêu đang đứng ở xa xa kia, thế mà nó ngồi xổm trên người con bạch tuộc, vui vẻ ăn uống, trong lòng có chút bận tâm. “Đợi một lát, Đại Miêu với Tiểu Xà còn chưa quay lại.” “Không cần quan tâm đến tụi nó.” “Nhưng...” “Yên tâm đi, tụi nó không chết được.” Lôi Nặc có chút đố kỵ nhìn Đại Miêu với phương hướng Tiểu Xà rời đi, hừ lạnh một tiếng rồi khởi động xe. “Cái gì gọi là không chết được?” “Là sẽ không chết.” Lạc Nhạn nghẹn lời, không thể không nói, đáp án của Lôi Nặc như nặng ngàn cân, khiến cô không thể phản bác được, bất quá khi quay đầu nhìn lại, thấy khí tức trên người Đại Miêu tăng vọt, cô liền yên tâm, dù sao năng lực của Đại Miêu cô vẫn rất tự tin. Lại nói cô cảm giác được Đại Miêu hấp thụ những tinh hạch xong liền trở nên mạnh hơn. Cũng không biết có phải bị lây bệnh không tim không phổi của Lôi Nặc hay không, mà sau khi nghe anh nói, cô chỉ nghĩ một chút rồi trở lại bình thường. Bởi vì muốn đuổi theo bọn Lạc Dật, đoạn đường này Lôi Nặc cố ý phóng khí tức của mình ra ngoài, dù ở xung quanh có zombie cao cấp thì chỉ cần không đối đầu, bọn chúng sẽ không ngốc đến nỗi chui ra, cho nên đường đi này vô cùng thông thoáng. Vốn đám người Ôn Băng Vũ đã chạy trước họ một đoạn thời gian, nhưng vì bị zombie vây quanh nên cũng không chạy được bao xa, nên khi Lôi Nặc chạy được tầm ba mươi phút thì đã thấy đoàn xe của hắn ở xa xa.